Chương 132: Điều tra tô man


Nữ quỷ này mặc một bộ đồ đỏ rực, giống như người hát xướng trên sân khấu kinh kịch, vén áo bào đỏ quỳ trước mặt tôi.

Khuôn mặt rất trắn8g, tóc dài đen nhánh, lại quỳ trước mặt vào buổi tối, cộng thêm bóng đêm yên tĩnh xung quanh, không cần nghĩ cũng biết cảm giác thế nào.
<3br>Ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể khiến tôi rợn tóc gáy.
Con người khó có khi mang nặng ơn huệ với một người khác, nhưng lối suy nghĩ của quỷ rất thẳng thắn, tốt xấu đều trực tiếp thể hiện, điều này có thể so sánh với con người cổ đại, còn người hiện đại thì khác biệt rất lớn.

Cô đi đi, tôi cho cô ba ngày, cô cứ thỏa sức hành động, nhưng tốt nhất là giữ lại mạng của hắn. Bây giờ tôi đã niệm quyết, cô làm gì hay không làm gì, tôi đều thấy cả!

Nữ quỷ nhanh chóng đến nơi, hóa ra gã đàn ông đó đã bị giam lại. Nữ quỷ xông thẳng vào trong, chui vào thân thể gã rồi bắt đầu lao mình vào tường, tay chân đều gãy cả.
Tôi đang bấm quyết cũng kinh ngạc, hóa ra mình thật sự có tài năng tu đạo bẩm sinh.

Tôi thấy ở trong phòng sư thúc, cô mang theo đi để phòng thân.


Tôi không cần, cô cầm đi, lúc tôi lấy xuống đã không nghĩ đến đeo lại nữa rồi. Nhưng sao lại ở chỗ Huyền Quân, chẳng phải trước đây đã bị Dương giả lấy đi ư?

Dương giá?
La Quán Trinh nhìn tôi với vẻ khó hiểu, tôi ừm một tiếng, giải thích là Quý Mạt Dương giá, vì chuyện này mà La Quán Trinh cười mãi, nhưng tôi không biết rốt cuộc có gì buồn cười. Hai người chúng tôi đến cổng trường, La Quán Trinh cưỡng ép nhét vòng trấn hồn và chuồng trấn hồn vào tay tôi:
Nếu hắn đã muốn lấy hai thứ này để tác quái, vậy thì cô càng không thể để hắn được như ý, nếu hắn thành công thì chúng ta đều không tốt được!

Tôi nhìn La Quán Trinh một lúc, ngó xuống vòng trấn hồn và chuông trấn hồn:
Không cần, tôi tự bảo vệ được mình, hai thứ này có liên quan đến tôi, thật ra chính là món đồ Huyền Quân ràng buộc tôi thôi. Tôi không cần nữa, sau này cũng không ràng buộc gì nhau, tôi đến trường có việc, cô...


Tôi cũng đến trường, gần đây tôi đang điều tra chuyện của Tô Man, cô cũng vậy đúng không?

Tôi nhớ đến tấm thẻ của A Hoa bèn lấy nó ra. Trong số Phục Ma nói, muốn khống chế Diễm quỷ thì phải lấy được đồ mà Diễm quý phụ thuộc vào. Nhưng vấn đề là A Hoa không ở đây, tấm thẻ này lại ở trên người gã đàn ông kia, chuyện này là thế nào?
Đáng nhẽ nên hỏi gã đó ngọn ngành mới phái, nhưng tôi lại chẳng hỏi gì. Ra khỏi sân nhà Vân Thượng, tôi chuẩn bị đến trường học thì nhìn thấy La Quán Trinh đứng ở phía đối diện nhìn mình, không ngờ cô ấy lại tìm được tôi.
Nhưng dù sao cũng đã gặp vài lần rồi, bình tĩnh một chút là sẽ9 đỡ thôi.

Tôi tha cho cô cũng không vấn đề, nhưng nếu cô ra ngoài hại người thì chẳng phải sẽ liên lụy đến tôi ư? Đến lúc đó báo ứng 6sẽ báo lên người tôi, chuyện này cô thấy phải làm sao?
Tôi cố gắng tỏ ra bình thản, nữ quỷ chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng đến đáng s5ợ, nhưng nhìn nhiều rồi thì thấy cũng bình thường.

Tôi sống cùng hắn ta mấy năm, chỉ muốn hắn tha cho cha mẹ tôi, thế nhưng hắn ta đối xử với cha mẹ tôi như súc sinh vậy. Khi cáu giận, không vừa lòng là hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cha mẹ tôi, còn ngược đãi tôi ngay trước mặt cha mẹ. Cha mẹ tôi không muốn tôi bị hắn ta uy hiếp như vậy nữa nên đã nhảy từ lầu ba xuống, bỏ mạng.


Tôi biết rõ hắn ta là súc sinh, muốn bảo cảnh sát, nhưng khi hạ táng cha mẹ tôi, hắn ta đã bóp chết tôi ngay trước mộ họ. Hắn không cho người an tảng, để mưa lớn xối trội tro cốt của cha mẹ tôi đi. Hắn là tên ác độc. Thi thể của tôi ngâm nước bị đàn chó dữ mà hắn nuôi ăn hết cả xương, đến giờ hài cốt cũng không còn.


Hắn ta còn đi báo ản, nói tôi bỏ đi khi chôn cất cha mẹ, không biết đi đầu. Cảnh sát không tìm được tối, thế là hắn thừa kế tất cả tài sản. Không những vậy, cái chết của cha mẹ tôi cũng là một tay hắn tạo thành. Hắn ta ngụy tạo cái chết của cha mẹ tôi thành thiệt mạng do tai nạn, nói lúc mẹ tôi đẩy cha tôi đi tắm nắng thì hụt chân ngã xuống sân thượng, còn dùng di thể của cha mẹ tôi để uy hiếp tôi thống nhất lời khai với cảnh sát. Tôi không nói, hắn sẽ bất kính với di thể của cha mẹ tôi. Tôi đành phải làm chứng.


Việc mai táng cha mẹ tôi là hắn ta đã hứa, thế nhưng hôm đó hắn đã giết tôi. Hồn phách của tôi quẩn quanh không thể rời đi. Tôi hận, tôi hận mình có mắt không trọng, tối hận đã trao nhầm tình cảm.


Không có.
Tôi không muốn nói chuyện này, La Quán Trinh siết chặt tay, tôi đảo mắt qua rồi rời đi ngay.
Hôm qua anh ấy tìm tôi, muốn phát sinh quan hệ với tôi, tôi biết ngay là không ổn.
La Quán Trinh nói như vậy, tôi nhìn sang, quả nhiên cô ấy cũng biết.
Cô dọn ra ngoài cũng tốt, lỡ như tôi xảy ra chuyện, cô còn sống được. Cô cầm lấy cái này, cầm nhiều như vậy cũng vô dụng, thử hữu dụng thì quên hết rồi.

La Quán Trinh đưa vòng trần hồn và chuông trần hồn cho tôi, tôi thấy hơi lạ:
Cô lấy đâu ra vậy?

Trước đây tôi đã từng hao tổn, vậy thì hao tổn thêm một lần cũng chẳng sao.
Tùy duyên vậy!

Tôi không biết những chuyện này, cha mẹ tôi cũng lo lắng bất an, cả nhà chúng tôi định rời khỏi nơi này, ra nước ngoài trốn hắn ta, nhưng lại bị hắn ta phát hiện. Hắn đánh gãy hai chân của cha tôi, mẹ tôi cũng vì chuyện này mà điên dại.


Gia sản trong nhà tôi đều bị hắn ta chiếm hết, tôi không dám phản kháng, đành nghe hắn định đoạt.


Tôi muốn trả thù, hắn lấy tiền mạng sống của cha mẹ tôi, lấy tiền mạng sống của tôi, cả ba người nhà chúng tôi. Hắn ta đã mua bảo hiểm giá khủng, không tìm thấy thi thể, vốn dĩ không được bồi thường, nhưng không biết hắn ta kiếm đầu ra một xác nữ, còn mua chuộc người của công ty bảo hiểm, làm một giám định giả. Hắn ta lấy đi chục triệu tiền bồi thường kia, hắn còn cướp quyền thừa kế của nhà tôi, ngần ấy tiền đã trở thành của hắn, cả người hẳn gánh toàn là nợ máu!

Nhìn nữ quỷ khóc lóc thảm thiết, tôi cũng có chút không đành lòng.

Ân nhân, tôi sẽ không giết hắn đầu, tôi đi đây.
Nữ quỷ dứt lời sau đó biến mất, xoay một vòng giống như Bạch Tổ Trinh rồi không thấy tăm hơi.
Chẳng qua Bạch Tố Trinh là hạ phàm, còn cô ta là rời đi.
Trong số Phục Ma có ghi, muốn nuôi quỷ, khống chế quỷ, ít nhất phải có tu vi và đạo hạnh mười năm, mà điều cơ bản nhất là bẩm quyết trên người quỷ trước, quỷ đến nơi nào, chỉ cần muốn là sẽ biết, không ngờ điều này lại là thật.
Sau khi thấy nữ quỷ đang làm gì, tôi bèn thôi bẩm quyết. Giết hay không giết đều là làm một chuyện sai, thả quỷ đi hại người đã là tội ác rồi. Trong số Phục Ma nói, khống chế quỷ có thể hỗ trợ truyền âm ngàn dặm, có thể tự cứu mình, cứu người, nhưng duy chỉ có đi hại người, cho dù là giúp trả thù thì kết quả cũng phải hao tổn dương thọ.

...
Hai người gặp nhau vì một người, vậy thì điều tra thôi.
La Quán Trinh dẫn tôi qua cổng thuận lợi, chẳng mấy chốc đã tìm được căn phòng ký túc xá của Tô Man.

Khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội, ai ngờ hắn lại tìm được người phụ nữ tên là Tô Man. Tô Man nói hắn đã chọc phải thứ không sạch sẽ, cô ta có thể giúp hắn giải quyết, nhưng hắn phải làm vài tờ giấy vay mượn. Tô Man cho hắn một tấm thẻ, tấm thẻ đó âm trầm tỏa ra khí lạnh, tôi thấy là sợ nên mới không dám đến gần.


Bây giờ hắn đã không còn tấm thẻ nữa rồi, cô đi tìm hẳn đi. Giờ tôi niệm quyết lên người cô, nếu cô giết hắn thì tôi sẽ diệt cô, đồng thời tôi cũng sẽ bị phản phệ. Cô không giết hắn, giày vò đủ để giữ mạng là được, rồi trở lại tìm tôi, tôi tiễn cô đi đầu thai, kiếp sau cô vẫn có thể gặp cha mẹ cô.

Giờ Tô Man là giáo viên, đã đổi chỗ ở nhưng La Quán Trinh cũng sống ở đây.
Trên đường đi tìm Tô Man, La Quán Trinh nói với tôi rằng Tô Man hiện giờ đang đi khắp nơi hại người, cô ta chuyên tìm những học sinh con nhà giàu, lợi dụng Diễm quỷ đi quyến rũ, sau đó bắt những người này bỏ tiền mua nhà mua xe. Có người giàu có thì mua, những người không có thì vay nặng lãi, chuyện này đã gây nên sự chú ý, hơn nữa La Quán Trinh đang điều tra chuyện này.

Vậy sao cô vẫn mãi không ra tay?


Vốn dĩ tôi đã giày vò hắn ta mấy ngày, hắn cũng sợ tôi, có điều hắn sống ở nhà tổ của hắn, trong nhà tổ có ông bà nội hẳn ở, mỗi lần tôi đi tìm hẳn tính sổ là ông bà nội hắn đều sẽ xuất hiện đối phó với tôi. Còn nói nếu tôi có giỏi thì giết cháu trai bọn họ ở bên ngoài mà trả thù, đó cũng là số mệnh của tôi, nhưng muốn ra tay trước mắt bọn họ thì tuyệt đối không được.

La Quán Trinh đến tìm tôi, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, cô ấy mở miệng trước:
Cô bỏ đi thật à?


Ừ, làm người phải có khí phách, Quý Mạt Dương nói vậy!
Tôi nói thế, La Quán Trinh ngẩn người, sau đó cô ấy kéo tôi đi đến trường.

Đại sư, chỉ cần cô tha cho tôi, tôi sẽ không đi hại người. Tôi chỉ muốn báo thù, gã đàn ông đó là chồng tôi. Vốn dĩ tôi cũng là người có cha mẹ, cha mẹ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, hy vọng tôi có nơi chốn tốt. Nhưng ai ngờ, khi tôi học cấp 3 thì quen biết hắn ta, có một lần trên đường về nhà tôi bị người ta chặn lại, hắn xuất hiện giúp đỡ tôi, sau đó chúng tôi yêu nhau.


Qua lại lâu dần, tôi dẫn hắn về nhà mình. Cha mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi yêu nhau, hẳn bèn uy hiếp cha mẹ tôi, rằng nếu dám báo cảnh sát, không cho chúng tôi ở bên nhau thì sẽ giết tôi.

Tôi và cô ấy thuận đường, vốn dĩ tôi cũng muốn đến đó.
Đi được nửa đường, La Quán Trinh hỏi:
Cô nói đó không phải anh trai cô, cô có chứng cứ?


Thật ư?
Sắc mặt của nữ quỷ tốt hơn, không còn tái nhợt u ám nữa.
Tôi gật đầu, nữ quỷ vội vàng khấu đầu nói cảm ơn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.