Chương 134: Tìm kiếm a hoa


Vừa rời khỏi ký túc thì tôi nhận được điện thoại của Trần Tử Dương, gã nói rất nhiều, kể rằng mình và Tô Man đã chia tay, c8òn nói hai người bọn họ không còn dính dáng gì đến nhau nữa.

Tôi lại chẳng thấy lạ chút nào, Tô Man có tiền rồi tấ3t nhiên sẽ không thèm đếm xỉa đến Trần Tử Dương. Có điều hôm nay Vân Thượng còn nói Tô Man sắp kết hôn với Trần Tử Dương c9ơ mà, nhanh như vậy đã nói chia tay rồi, đúng là hơi lạ.

Cô ta muốn nhà tân hôn năm triệu, xe sang năm triệu, còn muốn mời rất nhiều người có máu mặt.


Em biết điều kiện của nhà anh đó, cha mẹ anh tuy giàu có nhưng cũng không giàu đến độ ấy.

Cô ta ép anh đi vay nặng lãi nên anh mới ở trong bệnh viện không ra ngoài, chỉ hứa miệng chuyện kết hôn với cô ta.

Nhưng hiện giờ cô ta đã tuyên bố chuyện anh và cô ta sắp kết hôn cho tất cả mọi người biết, anh muốn đổi ý cũng không kịp rồi!
Trần Tử Dương nói như muốn khóc.
Mười triệu thì nhà anh vẫn lo được, đồ đạc cha mẹ anh cất giữ cũng đáng giá không ít tiền. Huống hồ họ còn có nhiều học trò tâm đắc như vậy, tùy tiện tặng ít đồ tới cũng thừa vượt qua con số đó.
Tôi cũng thành thật trả lời.
Theo như gã nói, nếu tôi không lạnh nhạt, không gây hiểu lầm thì gã sẽ không ngoại tình chắc? Trò hề nực cười nhất trên đời này chính là một người đàn ông rõ ràng không yêu bạn nhưng lại cứ nhất quyết hét lên cho cả thế giới biết rằng anh ta yêu bạn đến tận xương tủy.
La Quán Trinh còn tưởng là tôi tức giận nên khuyên một câu:
Rừng lớn chim gì chả có, việc gì phải để tâm?

Tôi liếc nhìn La Quán Trinh, cũng thật sự muốn nói với cô ấy rằng mình để tâm để tranh thủ sự thương cảm của đối phương.
Nhưng ngay giây sau lại nghĩ cô ấy sẽ không đồng cảm với mình nên lại thôi.

Nghĩ đến chuyện anh ấy vì tôi mà giữ tấm thân đồng tử, trong lòng tôi lại thấy áy náy...

La Quán Trinh đuổi theo giải thích, nói rất nhiều nhưng chính bản thân cô ấy còn cảm thấy những lời đó khiên cưỡng. Từ đầu đến cuối tôi chỉ im lặng, về sau cô ấy cũng không nói nữa. Cho đến khi chúng tôi rời khỏi tòa nhà ký túc, tôi mới hỏi La Quán Trinh:
Tô Man không ở đây, âm khí trong phòng cô ta nặng như vậy, chúng ta đến thì không sao, nhưng nếu là người khác thì sao?

Kim trên la bàn quay mấy vòng theo suy nghĩ của La Quán Trinh, cuối cùng chỉ về một hướng.
Tôi nhìn sang bên đó, phía Nam thành phố rộng lớn như vậy, ai biết là chỗ nào.
Tôi quay người đi ra ngoài, bảo:
Tôi thì lại rất ngưỡng mộ hai người.
La Quán Trinh dừng bước, tôi quay lại, nhướn mày nhìn cô ấy:
Trước đây tôi vẫn mãi không hiểu, tại sao hai người thích như vậy lại cứ phải cự tuyệt nhau? Chỉ hận không thể cả đời không qua lại song vẫn không nhịn được mà phóng túng bản thân, cho dù gặp mặt chỉ thêm khó chịu, phải chịu đựng nỗi đau yêu mà không thể nói.

Mặt La Quán Trinh lập tức tái nhợt, kiểu tái nhợt đó khi ở dưới ánh đèn lại càng thêm khó coi, đừng nói cô ấy còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nụ cười này không phải khó coi, mà là rất rất khó coi!
Xin lỗi cô.
Tôi nói rồi quay người đi.
Cô ấy quay người liếc về phía ký túc xá, bực bội nói với tôi:
Tôi không biết rốt cuộc cô học hành cái kiểu gì nữa, anh cô không học thì thôi, chứ đã học là chắc chắn đứng hàng đầu. Cô thì hay rồi, lấy số Phục Ma đi nhưng ngay cả mấy kiến thức nhập môn đơn giản nhất này cũng không biết! Âm khí cũng giống như dương khí, đã yếu thì sẽ ngày càng yếu, đến cuối cùng sẽ tiêu tán, nhất là ở nơi đầy đủ dương khí sẽ tiêu tán càng nhanh. Tô Man nuôi quỷ, ngày ngày ở cùng quỷ, trên người nhiễm âm khí là chuyện rất bình thường. Âm khí có ở nơi cô ta xuất hiện cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng nếu cô ta không thường xuyên xuất hiện thì âm khí sẽ tự nhiên tiêu tán đi, giống như chút mùi hôi thối ô nhiễm loãng ra trong thế giới rộng lớn mà thôi.

La Quán Trinh giải thích sơ lược, tôi cũng nhớ đến những ghi chép trong số Phục Ma.
Giờ đã không còn chuyện gì, tôi và La Quán Trinh rời khỏi trường trước, tạm thời có thể xác định A Hoa không ở trong trường.
Nhưng ra khỏi trường sắc mặt La Quán Trinh bỗng trở nên xấu đi, tôi hỏi cô ấy A Hoa ở đâu, La Quán Trinh liếc nhìn tôi, lấy la bàn ra cho tôi xem.
Tôi ngẫm nghĩ:
Làm giả?
Người khác thì không biết nhưng tôi rất rõ, bản lĩnh làm đồ giả của Quý Mạt Dương có thể nói là đỉnh của đỉnh. Theo lời anh ấy nói, món đồ do anh ấy tạo ra, đến chục triệu năm sau cũng không khác gì đồ thật. Mặc dù hơi phóng đại nhưng nếu Quý Mạt Dương đã dám nói thế thì có thể thấy được khả năng làm giả của anh ấy rồi! Chẳng qua đồ giả vẫn là giả, thật chính là thật, chỉ khác nhau ở chỗ này mà thôi. La Quán Trinh chỉ cười không nói, tôi thì quay lại liếc nhìn người kia, làm giả văn vật với làm giả thẻ đen mà giống nhau được ư?
Sẽ chẳng có ai đi quẹt văn vật nhưng thẻ thì có đó!
Tôi mở choàng mắt nhìn sang La Quán Trinh:
Là quán bar, nhưng tôi không chắc chắn là nó ở đâu?

La Quán Trinh nhăn mặt, cặp mắt sắc lẹm nhìn tôi:
Thế thì nhắm mắt lại! Cô không những không thông minh bằng anh trai mà còn là người thiếu kiên nhẫn, làm việc bộp chộp, chưa chắc chắn là chỗ nào thì cô mở mắt ra làm gì?


Anh có biết Tô Man đang ở đâu không?
Tôi chẳng muốn đôi co với Trần Tử Dương thêm nữa, chỉ muốn biết Tô Man đang ở đâu thôi.
Trần Tử Dương đột nhiên yên lặng, rồi hỏi tôi:
Em tìm Tô Man làm gì?

La Quán Trinh thấy tôi làm vậy, đầu tiên là không vui lườm tôi một cái, nhưng sau đó vẫn bảo tôi bắt đầu.
Tôi thở hắt ra một hơi, tập trung tinh thần, nhắm mắt lại. Thoạt tiên trước mắt chỉ có một màu đen, sau đó xuất hiện mây mù màu trắng, bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ, còn có tiếng nhạc rất lớn, có đàn ông, phụ nữ, mơ hồ còn có phụ nữ không mặc quần áo, còn không chỉ một người, bọn họ uốn éo, có người lớn tiếng khen hay...

Trong thẻ kia có tiền à?
Tôi chỉ đơn thuần là tò mò thôi, La Quán Trinh lại cho bọn họ món đồ đắt giá như vậy à?
La Quán Trinh vừa dẫn tôi đi xuyên qua đám người vừa nói:
Anh cô là cao thủ trong Mô Kim, ngoài mò vàng giảm bảo ra, cô có biết anh ấy còn giỏi việc gì không?

Còn về phần Trần Tử Dương, như thế cũng đủ rồi!
Cắm sừng là cắm sừng, lại còn giả nhân giả nghĩa viện cớ cái gì.
Cha mẹ Trần Tử Dương nhìn bề ngoài thì không khác biệt nhiều so với các giáo sư đại học bình thường, nhưng độ giàu có thì không thua kém mấy nhà giàu mới nổi đầu.
Trần Tử Dương tức tối:
Nhưng cũng không thể bán những thứ đó để cưới một người đàn bà không sạch sẽ về được.


Trong thời gian anh nằm viện đã nghe được chút chuyện, Tô Man ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ, còn đi khắp nơi kiếm tiền. Hơn nữa cô ta còn uy hiếp anh, nói cô ta đã có thai, đứa bé là của anh. Nếu anh không chịu kết hôn với cô ta, cô ta sẽ báo cáo chuyện có thai lên cấp trên, nói cho cả thế giới biết anh và em tình cũ chạy lại, khiến chúng ta thân bại danh liệt, sống không yên ổn.


Anh vì sợ ảnh hưởng đến em cho nên mới đồng ý chuyện kết hôn.

Tôi nhắm mắt lại, lần nữa tập trung tinh thần, chốc lát sau đã tìm được vị trí.
Chắc hẳn là Dạ Thiên Đường ở khu Nam thành phố.

Có chút việc, anh không cần quan tâm.


... Ly Thương, người khác đối với em thế nào anh không biết, nhưng anh đối với em là thật lòng. Tuy anh đã làm sai nhưng anh thật sự thích em, trước đây nếu em nói với anh, Quý Mạt Dương và em trong sạch thì không đời nào anh...

Tôi và La Quán Trinh nhanh chóng đến đó, nhưng bên này người đồng tấp nập, chỉ riêng xe đậu trước cửa đã có mấy chục chiếc. Thậm chí có những chiếc tôi mới chỉ nghe Quý Mạt Dương nhắc qua.
La Quán Trinh dẫn tôi vào trong, lúc chuẩn bị tiến vào cửa thì bị chặn lại, người đó hỏi chúng tôi tìm ai, có vé vào cổng hay không, La Quán Trinh bèn lấy ra một tấm thẻ vàng đen ném cho đối phương.
La Quán Trinh lại phát cáu:
Tập trung tinh thần, coi cái la bàn này là khu Nam thành phố, trong đầu cô hẳn sẽ xuất hiện vài thứ.

Tôi nhìn La Quán Trinh, để có thể tìm được A Hoa một cách chuẩn xác, tôi cầm tấm thẻ trong tay, đặt la bàn lên trên tấm thẻ.

Em còn đó không?
Dù sao cũng là người yêu cũ lâu năm, c6ó những thứ khó lòng thay đổi, Trần Tử Dương vẫn có chút đặc biệt. Mặc dù gã là con nhà giàu nhưng rõ ràng lại không đủ tự5 tin và kiêu ngạo.
Giống như lúc trước Quý Mạt Dương từng nói, người như thế chung quy cũng là kẻ bất tài, không làm nên trò trống gì. Thế mới biết, Quý Mạt Dương nhìn người thật chuẩn!
Còn.
Tôi đáp lại một tiếng, đầu dây bên kia khẽ thở phào, ngay sau đó là tiếng Trần Tử Dương vang lên.
Đối phương nhìn thấy thẻ thì hơi sửng sốt, sau đó để chúng tôi đi vào.
Tôi thắc mắc, đó là thẻ của Quý Mạt Dương mà nhỉ, cho cô ấy rồi ư?
Không đợi Trần Tử Dương giải thích xong, tôi đã cúp điện thoại.
Tôi không muốn biết những chuyện vụn vặt trong quá khứ, nói cho cùng, bị người khác cắm sừng cũng chẳng có gì đáng tự hào.
La Quán Trinh bị sự thay đổi đột ngột của tôi làm cho khựng lại, hai phút sau mới phản ứng.
Từ một cô gái dịu dàng, sau khi hồi phục cô nàng đã trở thành nữ ác bá thực thụ!
Cứ ném bừa ra, người ta tin hay không chưa tính, nhưng quẹt không ra tiền mới là vấn đề.
Lát nữa quệt không ra tiền sẽ đến tìm cô à?

Đồ do anh cô làm ra đều dùng được!
La Quán Trinh vẫn rất tự tin.

Tôi tò mò:
Thẻ phục chế?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.