Chương 135: Gông xiềng


Quý Mạt Dương?

Tôi còn đang ngày người đã thấy Quý Mạt Dương nhếch miệng tiến lên ôm lấy mình. La Quán Trinh lập tức8 kéo Quý Mạt Dương ra, kết quả hắn ta lại xoay người lại ôm lấy cô ấy rồi hôn xuống.
Lúc này, Huyền Quân mới ngẩng lên nhìn tôi, tôi vẫn cứng đầu không tới mà đi vòng qua.
Hắn dừng lại nâng cằm tôi lên:
Có cần bán quân giết hết toàn bộ những kẻ ở đây, khiển linh hồn bọn chúng phải chịu sự dày vò thiêu đốt, hồn bay phách tán hay không?

Không tìm thấy Tô Man, không phá được trú thuật trên người A Hoa, nhưng tôi vẫn có thể bắt cô ấy lại, âu cũng là cách bất đắc dĩ. Hồn A Hoa vừa đi ra, cả cơ thể cô gái kia ngã vật xuống đất.
Trong nháy mắt tình hình thay đổi, mấy cô vũ nữ kia cũng nhao nhao gọi tôi:
Ân nhân, xin hãy cứu ta!

Huyền Quân mất kiên nhẫn, không hỏi tôi nữa. Hắn chỉ nhìn gã đàn ông kia, bỗng nhiên, gã ta giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ, bộp một tiếng quỳ xuống đất. Tôi cũng giật cả mình, cúi đầu xuống nhìn thì thấy đầu tên kia gục xuống, không còn động tĩnh nào nữa.
Gã quỳ xuống thẳng tắp trước mặt Huyền Quân, đầu cúi gằm.
La Quán Trinh dẫn tôi đến cửa, lúc chuẩn bị vào thì bị người ta chặn lại, người nọ nói đây là phòng VIP, không phận sự miễn vào.
La Quán Trinh kéo tôi qua một bên, chúng tôi bàn bạc xem làm thế nào để đi vào, là tôi vào hay La Quán Trinh vào, cuối cùng chốt lại là cô ấy thu hút sự chú ý dẫn người đi, còn tôi vào.
Chớp mắt Tử Nguyệt đã nhập vào trong tiên bịt miệng.
Hai người còn lại cũng bảo tên, tôi thu hồn họ vào cùng nhau. Tình hình đã được khống chế, bốn người phụ nữ nằm gục trên đài, còn những người ở dưới cũng không dám động đến tối.
Mà bọn họ cũng đang nhìn tôi, có người còn mỉm cười.
Ngay khi mấy người đó xông đến, tôi lập tức tránh qua một bên, tiện thể liếc nhìn mấy cô gái đang uốn éo trên sàn.
La Quán Trinh bắt đầu hành động, tôi cũng đồng thời đi đến cửa, vừa vào thì thấy mấy người bên trong.
Bọn họ đều mặc đồ đen, hành động nhanh chóng, dường như lúc đến đây đã chuẩn bị sẵn cách đối phó với tôi. Tôi nhanh chóng liếc qua những người đang ngồi, là bốn người trẻ tuổi, trông bọn họ chắc đều khoảng hai bảy, hai tám, ăn mặc sang trọng, vẻ ngoài cũng không tệ, không khó để đoán được thân phận và địa vị đều rất cao.
Tôi sững sờ đứng đó, nhưng còn3 chưa kịp ra tay thì La Quán Trinh đã đẩy Quý Mạt Dương ra, cho hắn ta một cái tát vang dội.
Bọn họ nhìn nhau, Quý 9Mạt Dương cười lạnh:
Cô sẽ phải hối hận!

Tôi hối hận hay không đó là việc của tôi, không đến lượt anh lo, cút đi!
La Qu6án Trinh kéo tôi đi. Chúng tôi vừa đi thì nghe thấy Dương giả nói:
Tối mai, hoặc là cô đến phòng tôi, hoặc là cô ta!
Tôi 5quay lại nhìn Dương giả, hắn đứng đó nhìn chằm chằm tôi và La Quán Trinh, nhưng cô ấy căn bản chẳng thèm ngoái lại, cứ thể kéo tôi đi thẳng. Tôi nhìn sang La Quán Trinh, trông cô ấy có vẻ như chẳng bận tâm gì, nhưng tôi biết cô rất khó chịu, hơn nữa chuyện này cũng không thể tránh được. Vào trong Dạ Thiên Đường, đi một đoạn đã bắt gặp một cái đài cao, nhưng bên đó có cửa kính, mơ hồ có thể thấy mấy người đàn ông ngồi bên trong, trên đài là mấy cô gái đang nhảy múa, mà từ ngoài nhìn vào có thể thấy mấy cô gái đó không mặc quần áo,
Không ai nhúc nhích, một trong số đó thì bình tĩnh hỏi tôi:
Cô là ai?

Tôi liếc nhìn người đó, vẫn quyết định gọi điện cho Tề Vũ, nếu anh ta đến thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Huyền Quân ôm tôi vào lòng cúi đầu nhìn xuống:
Sao nào, trở về cùng bản quân chứ?


...
Tôi không trả lời, thậm chí còn ngờ vực có phải hắn bị cái gì nhập rồi không?
Trên người bọn họ đều có âm khí, hơn nữa còn rất nặng. Một người trong số đó trông thấy tôi thì ngơ ngác đứng như trời trồng, ngây ngẩn nhìn tôi bật khóc:
Ân nhân!

Tôi xác nhận đó là A Hoa, bèn lấy tiền bịt miệng ra gọi một tiếng
A Hoa
, cô ta lập tức nhập vào đồng tiền của tôi.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, Huyền Quân bước tới, tất cả những kẻ đến gần hắn đều bị đánh bật ra ngoài rồi ngã xuống đất hộc máu.
Cho đến khi Huyền Quân đến trước mặt tôi và gã đàn ông, hắn nhìn cánh tay của gã đang kéo tôi, đáy mắt toát ra khí lạnh, hắn ngẩng lên nhìn tôi bảo:
Qua đây!


Anh không sợ tạo nghiệp hay sao?
Tôi bực tức hỏi một câu như thế khiến hắn cáu đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt càng lạnh đi.

Em dám để hắn lôi lôi kéo kéo, sao phải lo ta tạo nghiệp?

Nghe thì cũng có vẻ không lạnh lắm, nhưng dựa vào đầu mà tôi phải qua?
Thế là tôi trốn ra sau, không bước tới.
Lệ khí trên người hơn rất nặng, nhưng hắn lại không hề hung dữ với tôi.
Có điều, trước đây hắn không tin tôi, giữa chúng tôi đã chẳng còn gì để nói với nhau cả, hắn cần gì phải đi tìm tôi chứ?
Gã ta đang nói thì có người đẩy cửa bước vào, tôi còn tưởng là La Quán Trinh đến, nhưng người đến lại là Huyền Quân. Hắn săm soi tôi một lượt, người trong phòng cũng nhìn về phía hắn, nhất là tên đàn ông nói chuyện với tôi, gã túm lấy tay tôi kéo ra sau.

Cản hắn lại cho tao!
Nói xong, mấy người kia xông về phía Huyền Quân, tôi dửng dưng nhìn kẻ đang kéo tay mình, tên này cách cái chết chắc không còn xa nữa đầu.
Huyền Quân vung tay một cái, cả cánh tay của gã đàn ông kia bị xé toạc, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, cánh tay văng ra đập vào tường đánh bịch một tiếng, sau đó rơi xuống đất hóa thành một đống thịt nát, cảnh tượng ấy khiến mọi người xung quanh đều run cầm cập. Chẳng cần Huyền Quân cất tiếng, mấy kẻ mặt người dạ thú kia đã đồng loạt quỳ rạp xuống xin tha.
Tôi hít sâu một hơi:
Anh điên rồi à? Anh là thiên sứ chứ đâu phải ma quỷ!

Từ xưa đến nay, giống đực luôn thích bảo vệ giống cái yếu ớt, và hiện tại là một ví dụ, tên đàn ông che cho tôi rồi nhìn Huyền Quân:
Cô ấy không muốn đi cùng mày, mày biến được rồi!

Huyền Quân hoàn toàn không thèm để ý đến gã ta, mà nhìn tôi:
Nghe lời, qua đây!
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng lưỡng lự, vẫn không muốn đi qua.
Huyền Quân bật cười:
Bản quân chỉ một ý nghĩ là có thể thành thiên sư, mà cũng có thể lập tức thành quỷ!

Tôi ngỡ ngàng, trẻ con quá mức!
Tôi lập tức hô:
Báo tên!

Một trong số đó hét lên:
Tử Nguyệt!

Tử Nguyệt, thu!


Dùng mạng của tất cả những người ở đây để đổi lấy em trở về, thế nào?

Huyền Quân đang nói thì La Quán Trinh đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy hắn, cô ấy sững lại, nhưng không biết vì sao mà không dám nhìn tôi, ánh mắt cử né tránh.
Mấy người đàn ông ngồi với nhau kia đều đang nhìn tôi, tôi tức tốc đi lên trên đài kiểm tra tình hình mấy cô gái thì phát hiện họ đều sắp tắt thở rồi. Hơi thở bọn họ yếu ớt, giống như sắp chết.
Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương rồi đứng dậy cầm mấy bộ quần áo vứt bên cạnh đắp lên người bọn họ, sau đó mới nhìn về phía những người đang có mặt.
Thấy tôi phớt lờ, người đàn ông kia đứng dậy đi tới.

Cô đánh ngất người của tôi, khiến tôi mất hứng, đã vậy thì giờ cô thay thế bọn họ, cởi sạch đồ đi lên đài nhảy đi.

Tôi thử kiểm tra, cứ tưởng là tắt thở rồi, nhưng thực ra gã vẫn còn thở.
Gã ta vừa quỳ xuống, tất cả những người khác cũng không dám động đậy gì nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.