Chương 136: Gông xiềng


Xung quanh ồn ào, căn bản chẳng có ai để ý đến chúng tôi, tôi tức tối nắm chặt tay. La Quán Trinh đứng dậy, tôi quay lại nhìn mà muốn8 đánh cho cô ấy một trận. Nhưng lúc giơ tay lên, đối phương nghiêng mặt đợi chịu đòn thì tôi lại không xuống tay được.

Tề Vũ3 và xe cứu thương đến cùng một lúc, thấy tôi định đánh La Quán Trinh, anh ta đi tới kéo tôi qua một bên rồi hỏi đã xảy ra chuyện gì.9
Cười đủ rồi hắn mới hỏi Huyền Quân:
Đến thật giả ngươi còn không nhận ra, mà tưởng mình là đối thủ của ta được ư?


Không nhận ra người là thật hay giả, coi như là bản quân kém cỏi, nhưng bản quân có thể khiến cho người phải lộ ra nguyên hình!
Nói rồi Huyền Quân vung tay lên, một cây đinh trấn hồn găm vào ngực Dương giả. Hắn nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn xuống, từ ngực phát ra tiếng thiêu đốt xì xì, toàn thân Dương giả bị bao trùm bởi ngọn lửa. Tôi hoảng sợ vội vàng đi qua chỗ Huyền Quân.

Thực ra người đã nghi ngờ thân phận của ta từ lâu rồi, nếu không sẽ tuyệt đối không thể có chuyện chỉ dựa vào vài câu nói của một đứa con gái mà đã tin là thật. Chẳng qua, dù ngươi có biết ta là ai thì đã sao? Một khi ta rời khỏi cơ thể này, trong vòng bảy ngày, nếu chủ nhân của nó không quay về thì hắn chắc chắn sẽ chết. Ngoại trừ ta ra, chẳng ai biết hắn ở đâu cả!

Dương giả cực kỳ ngạo mạn, hắn hoàn toàn không sợ Huyền Quân.
La Quán Trinh bắt đầu kể chuyện Dương giả cho Huyền Quân nghe, còn nói đến chuyện Dương giả muốn tôi và La Quán Trinh đến phục vụ anh ta.
Đột nhiên tôi phát hiện, La Quán Trinh thực sự rất tâm cơ, một người kiên cường như cô ấy sao có thể để cho Dương giả dễ dàng đạt được ý đồ, vậy lý do cô ấy để Dương giả đạt được mục đích chẳng phải quá rõ ràng hay sao!
Vì muốn Huyền Quân nhúng tay vào! Huyền Quân nhìn tôi:
Cô ấy nói thật?

Tôi không trả lời, tay hắn xoa mặt bàn mấy cái, cái bàn đột nhiên phát ra một tiếng
rắc
.
Tôi không đứng lên, bởi vì vốn không muốn Huyền Quân giúp mình.
Trước đây, tôi đã từng nói với hắn chuyện Quý Mạt Dương là giả, hắn chẳng thèm tin, bây giờ lại tin rồi à? La Quán Trinh định nói giúp tôi thì Huyền Quân quay lại nhìn, cô ấy sợ hãi lập tức cúi đầu im thin thít, không biết là La Quán Trinh sợ thật hay giả nữa.
Ra đến cửa thì thấy trời đã sáng, La Quán Trinh nói với tôi:
Chẳng có gì phải ầm ĩ lên cả, tôi cũng là người, mà người thì có thất tình lục dục, chẳng phải cô cũng chơi bời cùng sự thúc đẩy sao?
Tôi không muốn tranh cãi với La Quán Trinh, dù đối phương có nói gì đi nữa tôi cũng không nghe. Đợi đến lúc tìm được Dương giả, tôi sẽ xé hắn ra thành trăm mảnh.
Mọi chuyện bên phía Dạ Thiên Đường đã giải quyết xong, La Quán Trinh thì đi tằm, còn tôi thì đi mua cho cô ấy một ít thuốc kháng viêm, hạ sốt.

Được!

Tuy rằng hai người họ là sư huynh nhưng lại chẳng ai phản bác lời Huyền Quân nói, lập tức đồng ý rồi rời đi.
La Quán Trinh thay quần áo xong thì ra ngoài gặp tôi.
Tôi đang ngồi đối diện với Huyền Quân nhưng không nói gì và cũng rất bình tĩnh, ngược lại Huyền Quân cử ngồi đó nhìn tôi đăm đăm không rời.
Sư thúc!
La Quán Trinh chào Huyền Quân trước, lúc này hắn mới nghiêm mặt hỏi cô ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mặt Dương giá biến sắc:
Anh sao thế?


Hiếm có mánh khóe nào che mắt được bản quân, thế mà người lại có thể khiến bản quân không phát hiện ra, hắn là đã sử dụng một vài phương pháp.
Nghe Huyền Quân nói vậy, Dương giả bật cười.
Tôi chẳng thèm để ý đến Tề Vũ, La Quán Trinh lại rất bình tĩnh:
Anh cứ giải quyết công việc trước đã, chúng tôi muốn tìm T6ô Man nên muốn nhờ người của anh đến hỗ trợ.


Được!
Tề Vũ đáp lời rồi chạy đi xử lý công việc, lúc này tôi mới nhìn về phí5a La Quán Trinh, sau đó kéo cô ấy đi ra ngoài.
Tôi nhìn La Quán Trinh, Diêm La Vương có con trai?
Cô ấy khẽ nhíu mày:
Chưa từng nghe con nói trai Diêm Vương ở dương thế, sa đọa thành quỷ quái!
Huyền Quân tính toán một lát, rồi nhìn sang Dương giả:
Chẳng trách bản quân không nhìn ra ngươi, ngươi cũng có chút lại lịch đấy, bản quân đi tìm Diêm Vương tính sổ!

Hắn không nói gì, Dương giả thì không thể cựa quậy, chỉ biết siết chặt nắm đấm nhìn ngọn lửa trên người mình.

Đây là cái gì? Tại sao người lại có âm hỏa mãnh liệt như vậy được? Rõ ràng ngươi không phải là quỷ?
Dương giả cất tiếng hỏi đầy khó khăn.
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm nên ngẩng đầu nhìn hắn, Huyền Quân cũng liếc qua rồi xoa nhẹ bàn tay tôi, nắm tay tôi quay về chỗ ở của La Quán Trinh.
Vừa bước vào, Dương giá đã đi ra, nhìn thấy Huyền Quân, hắn ta còn chào hỏi, Huyện Quân buông tay tôi ra nhìn kĩ tên Dương giả kia.
Lúc Huyền Quân nói thế, Dương giá thét lên một tiếng đầy đau đớn.
Chỉ thấy từ bên trong thân thể Quý Mạt Dương có một thứ màu đen đổ ra mặt đất, trông tựa như một người, nhưng không nhìn rõ mặt. Ngay khi Dương giả thoát ra ngoài, cơ thể Quý Mạt Dương suýt thì đổ xuống, Huyền Quân ra lệnh:
Thanh quỷ nghe lệnh!

Thanh quỷ có mặt!

Bản quân phải ra ngoài một ngày, ngươi tạm thời ở trong cơ thể Quý Mạt Dương giúp cậu ta ổn định thân thể, có việc gì thì nghe theo La Quán Trinh.

La Quán Trinh rùng mình, vội vàng nói:
Chuyện còn chưa điều tra rõ, sự thúc...

Huyền Quân không nghe, hắn đứng dậy nhìn tôi bảo:
Đi thôi!

Huyền Quân bước đến kéo tôi lên, đưa tôi rời khỏi nhà Vân Thượng, La Quán Trinh cũng lập tức đi theo.
Trên đường đi tôi giật tay ra mấy lần khiến Huyền Quân bắt đầu bực mình:
Bản quận biết sai rồi, lần sau sẽ không thể nữa!

Bọn họ vừa đi ra, tôi ở cửa lên tiếng gọi:
Sư phụ, sư bá!
Lúc ấy hai người mới dừng bước, xoay người nhìn về phía tôi, tôi đi đến chỗ họ:
Có phải từ đầu hai người đã biết chuyện của Quý Mạt Dương, nhưng sợ đắc tội Diêm Vương nên không nói đúng không?
Hai người họ nhìn tôi một lát rồi sư phụ nói:
Rằm tháng Bảy quỷ môn mở, con trai Quỷ Vương chạy ra ngoài là chuyện rất bình thường. Quý Mạt Dương gặp kiếp này cũng là chuyện đã định trước từ lâu, cho dù con trai Diêm Vương không tới thì nó cũng không tránh được.


Vậy à?
Tôi nhìn bọn họ, trong lòng tràn đầy khinh bỉ. Sư phụ tiếp tục nói:
Giờ sự việc đã giải quyết được một nửa, chúng ta cũng có thể rút lui rồi. Năm đó hứa với cha mẹ con sẽ giúp hai đứa vượt qua kiếp nạn này, giờ việc đã ổn thỏa, tiếp theo thể nào, phải dựa vào bản thân hai đứa thôi.

Ánh mắt Huyền Quân lạnh như băng:
Còn biết cả âm hỏa cơ à, xem ra ngươi là thứ từ âm phủ tới!

Dương giả cười lạnh:
Ta chính là con trai của Diêm Vương, cho dù ngươi có bản lĩnh cao cường đến đâu cũng không làm gì được ta đâu!

Huyền Quân cười nói:
Cũng chẳng sao, tìm được rồi mượn xác hoàn hồn là được, còn người, ngay đến cái túi da của bản thân cũng không có, hiển nhiên chỉ là cái thứ trộm cắp lén lút thôi!

Dương giá ngửa đầu cười to, hết sức điên cuồng.
Dứt lời hai người họ lập tức rời đi, tôi vội bước theo:
Hai người nói rõ ràng đã, hai người biết bố mẹ chúng tôi ư?

Sư phụ quay lại nhìn tôi:
Ai, tạo nghiệt!
Họ nói xong là lập tức bỏ đi, tôi vẫn muốn đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng họ đâu nữa. Đang nghĩ phải làm thế nào thì lại nghe sư phụ nói:
Con nhóc này, muốn tìm Quý Mạt Dương thì chỉ có một người

Rõ.

Một người mặc đồ màu xanh chui vào trong người Quý Mạt Dương, lúc này thân thể anh ấy mới đứng vững được, La Quán Trinh cũng lập tức chạy tới. Cải bóng màu đen nằm dưới đất bị Huyền Quân thu lại, mất một lúc lâu tôi mới hoàn hồn, sao lại cảm giác yếu ớt thế nhỉ? Huyền Quân nhìn sang sư phụ và sư bả đi từ trong nhà ra, lạnh mặt nói:
Nếu các người còn có việc phải làm thì đi đi!

có thể giúp con, con nhớ lấy!


Giọng nói kia đã đi xa, tối xoay người nhìn về phía nhà La Quán Trinh, Huyện Quân từ bên trong bước ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.