Chương 137: Tại sao lại đến?


Vì thế tôi cũng chẳng rụt rè nữa, hỏi Huyền Quân:
Cái bóng kia đâu?


Hắn bước tới, dịu dàng nhìn tôi bảo:
Bản quân 8giúp em nhiều chuyện như vậy, đến một câu cảm ơn cũng không có sao?

Cảm ơn!

Chỉ cảm ơn thế thôi?
Huyền Quân nói rồi nân3g cằm tối lên, tôi biết hắn sẽ không bỏ qua cho mình dễ như vậy đâu mà. Suy cho cùng, trên thế giới này làm gì có chuyện khô9ng cần báo đáp?
Ừm!
Tôi vừa đáp một tiếng, Huyện Quân lập tức cúi xuống hôn, tôi không đáp lại nhưng hắn vẫn thành thạo nh6ư trước, thậm còn chẳng cảm thấy có gì không ổn. Dây dưa tận mấy phút hắn mới ngừng lại, còn tôi chỉ biết nặng nề thở dốc, H5uyền Quân nhìn tôi, cụp mắt xuống rồi xoay người kéo lấy tay tôi. Khi tôi cúi đầu nhìn thì thấy chiếc nhẫn toga trên ngón tay hắn.
Không có Quý Mạt Dương, cuộc sống còn gì thú vị! Tôi vừa thất thần đã bị Huyền Quần siết tay đến phát đau, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn. Ngắm dáng người cao ngất kia, tôi lại không nhịn được hỏi:
Anh đâu phải người khó kiểm bạn gái, việc gì phải quấn lấy tôi?

Huyền Quân hơi khựng lại, hắn nghiến răng để lại một vết rõ ràng trên mặt, sau đó mới khôi phục dáng vẻ như cũ, đanh giọng trả lời tôi:
Ly Thương, là do em mắc nợ, lại còn muốn chạy?


Trần gian cũng có điện Diêm Vương, chỉ là người trần không biết thôi. Còn đường Âm Dương và cầu Nại Hà là để người chết đi, chúng ta không đến địa phủ, không cần phức tạp như vậy.

Giọng điệu của Huyền Quân hết sức bình thường nhưng lại có chút gì đó khác với trước đây.
Sau đó, Đức Phật chỉ cho Mục Kiền Liên cách giải thoát, đó là vào rằm tháng Bảy, ngày các chúng tăng an cư kết hạ tu hành viên mãn, muốn Mục Kiền Liên cử hành một đại lễ Vu Lan long trọng, sửa soạn trăm món ăn cúng dường cho chúng tăng Tự tứ mười phương, rồi nhờ sức mạnh to lớn của chúng tăng thập phương cứu mẹ của Mục Kiền Liên.
Mục Kiền Liên làm theo lời Phật, quả nhiên mẹ ngài đã thoát được khỏi nỗi khổ của Ngạ quỷ.
Chỉ là, dù hắn dịu dàng thế nào đi chăng nữa thì đối với tôi mà nói, hắn đã không còn là Huyền Quân của ngày xưa nữa rồi.
Chuyện tình cảm rất khó nói, không chấp nhận được một chút hiểu lầm dù là nhỏ nhất, bởi chỉ vậy cũng sẽ để lại vết nứt khó lòng hàn gắn.
Giờ cũng cách ngày rằm tháng Bảy không xa, người đến chùa đông đúc cũng là bình thường.
Huyền Quân dừng chân trước đại điện chốc lát rồi đi về phía sau ngôi chùa, tôi theo ở đằng sau. Mới đi được vài bước lại cảm thấy có người theo dõi, tôi quay lại nhìn những người phía sau, giữa ban ngày ban mặt chắc chắn không thể có thứ gì thoắt ẩn thoắt hiện được, cho dù có thì chắc chắn tôi cũng sẽ nhìn thấy, nhưng lại không thấy mấy người phía sau có vấn đề gì, không hiểu ra sao!
Tôi luôn chắc mẩm rằng Huyền Quân là một đại yêu quái, chỉ không biết là yêu quái gì thôi.
Huyền Quân chuẩn bị đưa tôi rời đi, tôi hỏi hắn:
Chúng ta đi đâu?

Đến trước đại điện Phật Tổ, Huyền Quân dừng lại, tôi cứ có cảm giác từ khi chúng tôi bước vào đã có vô số cặp mắt nhìn mình.
Tuy rằng hôm nay không phải ngày đặc biệt gì nhưng trong chùa vẫn rất đông người, các tín đồ nổi nhau ra vào không ngớt.
Quý Mạt Dương từng nói, rằm tháng Bảy còn là ngày lễ Vu Lan của Phật giáo. Lễ Vu Lan có hai ý nghĩa, là ngày đức Phật hoan hỷ và ngày tăng Tự tử. Một là để Phật tử cử hành nghi thức kính tăng, hai là ngày siêu độ cho tiền nhân quá cố.
Mà cũng có một câu chuyện kể về nguồn gốc của lễ Vu Lan, đức Phật nói trong kinh Vu Lan có ghi, tôn giả Mục Kiền Liên nổi tiếng thần thông trong khi thiền định đã nhìn thấy mẹ mình trong Ngạ quỷ đạo, ngài dùng hết phép thần thông cũng không thể giải trừ được nỗi khổ đói khát của mẹ mình, vì thế đã khóc lóc cầu xin Đức Phật.
Mục Kiền Liên hỏi Đức Phật, liệu sau này có Phật tử nào muốn siêu độ cho cha mẹ vào lễ Vu Lan thì có được hay không. Đức Phật dạy rằng, phàm là đệ tử muốn phát tâm hiểu đạo đều có thể làm vào ngày rằm tháng Bảy, ngày tăng Tự tử nhất, hay ngày Phật hoan hỷ, sửa soạn trăm loại thức ăn cử hành lễ cúng Vu Lan rộng rãi, cúng dường cho chúng tăng, cầu phúc trường thọ cho cha mẹ, giúp người đã mất thoát khỏi ác đạo. Những điều này đều là Quý Mạt Dương nói cho tôi biết, khi ấy vì tôi hiểu kỳ, có chút hứng thú với ngày rằm tháng Bảy nên anh ấy kể những chuyện này cho tôi nghe.
Theo như lời Quý Mạt Dương nói, rằm tháng Bảy trong Đạo giáo là tết Trung Nguyên, cũng tức là Quỷ lễ, là ngày tế tổ. Mà ngày này Quỷ môn mở, ma quỷ có thể về nhà gặp người thân, nhưng trong Phật giáo thì lại là lễ Vu Lan.
Trước nay tôi vẫn thích lang bạt bên ngoài, trải nghiệm những chuyện mà người thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới, ví dụ như xuống mộ, hay là nghiên cứu quan tài xác ướp, tôi đều không sợ.
Nhưng từ khi Quý Mạt Dương xảy ra chuyện, tôi mới thực sự biết thế nào là trân trọng.

Thế thì anh nói thẳng đi, tôi nợ thế nào, nợ cái gì? Tục ngữ có câu thiếu nợ trả tiền, nếu tôi nợ anh tiền thì tôi...
Huyền Quân đột nhiên quay lại nhìn tôi, vẻ mặt hắn không hề có thay đổi rõ ràng, nhưng đôi mắt lại ngày càng thâm thúy, thậm chí còn xen lẫn một chút cảm giác không cam lòng. Chẳng qua, hắn chỉ nhìn tôi chốc lát rồi lại quay đi, tôi vẫn muốn hỏi mà hắn lại chẳng thèm để ý. Huyền Quân nắm lấy tay tôi, dù không nắm chặt lắm nhưng cũng không định buông ra, hắn cứ vậy dắt tôi đi, cả đoạn đường chúng tôi không nói thêm gì nữa.
Huyền Quân đưa tôi đến một ngôi chùa, là một chùa đang nổi tiếng ở phía Nam thành phố.

Điện Diêm Vương!

Tôi nhìn hắn:
Đi từ đâu? Đường Âm Dương hay là cầu Nại Hà?

Huống chi Huyền Quân vui giận thất thường lại càng không hợp với tôi.
Tuy tôi không giống với người thường nhưng cũng hy vọng gác lại mọi tranh chấp qua một bên, trở về với cuộc sống vốn có trước đây, nếu có thể thì sẽ tìm một người bình thường có tính tình hợp với mình để chung sống, đó mới là điều tôi mong muốn.
Tôi nhìn một lát rồi quay người tiếp tục đi theo Huyền Quân.

Chúng tôi đi đến một cung điện phía sau ngôi chùa, cửa điện bên đó ghi
Mười tám tầng Địa ngục
.

Tôi đã từng nghe nói về mười tám tầng Địa ngục nhưng chưa thấy bao giờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.