Chương 138: Tại sao lại đến?


Dựa theo tính cách của tôi thì đi đến đâu cũng muốn nghiên cứu một chút, nhưng tôi lại không hề có hứng thú lắm với nơi này. Ngôi chùa 8này nhìn qua cũng không phải kiến trúc cổ mà là một kiến trúc thời kỳ mới nên tôi cũng không hứng thú lắm, trừ phi là có chỗ nào đặc b3iệt.

Đi theo Huyền Quân về phía trước mới phát hiện nơi này có các loại hình pháp khác nhau của mười tám tầng Địa ngục, hơn nữ9a mỗi tầng đều có một vị quan chấp pháp.

Phía trên còn viết là Địa ngục gì, mà tất cả Địa ngục đều do Diêm Vương cai quản, vậy6 người ngồi trên đó chắc hẳn là Diêm Vương rồi.
Tôi chỉ từng nghe nói đến Thập điện Diêm Vương chứ không biết Thập Bát điện Di5êm Vương. Huyền Quân vừa đi tới Địa ngục phía trước thì quay lại nhìn tôi, cặp mắt hắn khẽ chớp động, trông như thế giới u ám, khiến người nhìn có cảm giác khó chịu không nói thành lời. Hắn luôn biết được trong lòng tôi đang nghĩ gì, tôi còn chưa kịp hỏi thì hắn đã nói:
Thập điện Diêm Vương quản lý mười tám Địa ngục, có người quản lý một Địa ngục, có người quản lý hai, chuyện này rất bình thường!
Tôi ngẫm nghĩ, cẩn thận quan sát một chút thì thấy quả thực là ở một số nơi không có người, nhưng các Địa ngục nằm liền kề nhau nên chắc hẳn nơi đó là hai Địa ngục do một vị Diêm Vương cai quản.
Huyền Quân quan sát tôi một hồi rồi hờ hững xoay người bước đi.
Nghĩ đến chuyện của Quý Mạt Dương, tôi cũng không giằng co nữa.
Thấy tôi nghe lời, tâm trạng của Huyền Quân cũng có vẻ khá hơn.
Lúc này tôi mới hỏi:
Địa ngục không phải Địa phủ sao? Mà Diêm quân phải là thần mới đúng chứ, tại sao lại ở cửa Phật?

Lúc tôi nhìn bọn họ, họ cũng đang to nhỏ chỉ trỏ về phía tôi, nhưng chẳng bao lâu lại biến mất, trước mắt vắng vẻ và tối tăm.
Tôi nhìn về phía bên kia, bên đó cũng như vậy!

Sao hôn nay Quỷ quần lại có thời gian rảnh tới chỗ bản vương thế này? Chẳng lẽ chuyện gì ư?
Khi tôi đang nhìn ngó xung quanh thì phía trước truyền tới một giọng nói âm vang như chuông lớn, bây giờ mới sửng sốt nhìn qua, ở đó có một người đàn ông cổ đại mặc đồ đen, đầu đội mũ quan đứng dậy.
Diêm quân xoay mặt đi nhìn về phía trước, thực ra thì tôi cũng chẳng thấy được gì cả, nhưng dường như Diêm quân đang xem một quyển thiên thư không chữ, rất nghiêm túc tìm kiếm.
Tôi tò mò thầm nghĩ, không biết rốt cuộc trong đó viết cái gì?
Huyền Quân vươn bàn tay đeo toga nắm lấy tay tôi, lúc tôi còn đang khó hiểu thì trước mắt xuất hiện một vài dòng màu đỏ, giống như là chữ được viết bằng máu hiện lên trước mắt.
Sau khi đóng cửa lại, tôi nằm vật ra giường.
Vừa nằm xuống đã cảm thấy toàn thân nặng như đã đè, chỗ nào cũng khó chịu, muốn ngủ mà không ngủ được.
Lăn qua lộn lại, bắt đầu phiền muộn.
Tôi thất thần nhìn đối phương, người đó khoảng ba mươi, thậm chí còn trẻ hơn một chút, khá đẹp trai, có thể thấy là một vị Để vương dáng vẻ bất phàm, người cao khoảng một mét tám mấy, lại có đội nét giống với Huyền Quân.
Lúc hỏi, anh ta lơ đãng nhìn lướt qua tôi, đôi mày kiếm nhíu lại:
Cô ta là ai? Tại sao không nhìn thấy mặt?


Cô ấy không có mặt thì thấy cái gì?
Lúc Huyền Quân nói, tôi nhìn sang, bị hắn làm cho nghẹn nơi.
Vân Thượng ở ngoài cửa gọi tôi, có lẽ vì không thấy tôi trả lời nên cậu ta sốt ruột, hỏi quan hệ giữa tôi và Huyền Quân là gì. Cả buổi trời vẫn không thấy tôi đáp lại, cậu ta bèn nói vọng vào rằng muốn được đến với tôi, bất kể quá khứ của tôi có thể nào. Lúc này tôi mới nhìn ra cửa, cậu ta bằng lòng, còn tôi thì sao?
Bỗng tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời, lại nghĩ tới Huyền Quân.
Vốn định đứng dậy đi ra cửa, như vậy sẽ không buồn ngủ nữa, nhưng kết quả lại ngủ thiếp đi. Vừa chìm vào giấc ngủ đã thấy Huyền Quân. Hắn đang cởi quần áo ở trong phòng, thấy tôi thì dừng lại, ngón tay thon dài ngừng lại trên vạt áo. Tôi đứng trước mặt hắn, còn chưa kịp quay đi thì đã bị hắn kéo qua. Không biết hắn làm thế nào mà chớp mắt đã trở mình đè tôi xuống giường.
Diêm quân lập tức nhăn mặt, vội vàng đi đến trước mặt Huyền Quân cúi người hành lễ.
Xin Quỷ quân giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho bản vương một lần!

Diêm quân thể này cũng thực là không dễ dàng gì!
Huyền Quân lên tiếng:
Trong vòng ba ngày, mang hồn phách của Quý Mạt Dương tới, nếu quá hẹn, bản quân sẽ còn đến lần nữa. Còn thằng nghiệt tử kia của ngươi, mang nó đi!

Thật không thể tin Diêm quân lại thốt ra những lời này, nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy thì...
Thực ra, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy như đang mơ vậy!
Huyền Quân bật cười:
Bản quân còn tưởng Diêm quân là thánh nhân thể nào chứ không ngờ cũng làm ra chuyện bại hoại gia phong thế này, đã thế còn không đóng cửa dạy dỗ hẳn hoi, để cho nó chạy ra ngoài làm chuyện xằng bậy. Nếu không đụng trúng bản quân thì e rằng không biết còn tạo ra bao nhiêu oan hồn ngoài kia nữa đâu.

Biết càng nhiều tôi lại càng cảm thấy Quý Mạt Dương rất quan trọng với tôi.
Không có anh ấy, có lẽ tôi còn chẳng bằng một hạt bụi.
Mà bây giờ anh không có ở đây, tôi như người mất hồn lạc vía! Trên đường trở về, tôi không hỏi thêm gì nữa. Về đến nhà La Quán Trinh, còn chưa kịp vào trong thì đã thấy Vân Thượng đang đợi chúng tôi ở cửa, thấy tôi cậu ta vội vàng đi tới.
Ly Thương!
Vân Thượng kéo tay tôi tựa như cả hai rất thân thiết.

Quỷ quân nói quàng rồi, bình thường bản vương bận lo công việc đến tối tăm mặt mày, sao còn có tâm tình đi để ý đến linh hồn của một kẻ chưa tận số chứ. Cho dù thân phận hắn có cao quý thế nào thì cũng không đến mức đích thân bản vương phải đi cầu hôn, chứ huống chi là tráo đổi, bản vương không ăn no rửng mỡ tới mức ấy!

Nghe Diêm quân nói như vậy, Huyền Quân liếc hắn ta rồi vung tay ném Dương giả ra ngoài.
Diêm quân ngây ngẩn một hồi mới kịp phản ứng, vội vàng thu cải bóng đen lại. Tôi còn ngơ ra chưa hiểu gì đã nghe Diêm quân nói:
Quỷ quân bớt giận, ngài cứ quay về trước đi, bản vương sẽ sai người đi tìm linh hồn của Quý Mạt Dương, sau khi tìm thấy sẽ lập tức trả hồn về. Còn tên nghiệt tử này, bản vương nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận, để nó cả đời này cũng không xuất hiện trước mặt Quỷ quân nữa.
Nghe Huyền Quân nói vậy, Diêm quân nhìn lướt qua tôi:
Còn đây là?


Không liên quan đến ngài!

Ngày thường Huyền Quân vừa ngạo mạn lại ngang tàng, không ngờ đến điện Diêm Vương rồi mà vẫn như vậy, ngay cả Diêm quân cũng không dám chọc vào hắn.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì hắn đã cúi người xuống.
Nhìn thấy đường nét của đối phương đang dần phóng to trước mặt, tôi cố gắng đẩy mặt hắn ra xa để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Huyền Quân!

Người hiện đại phải thấy giấy đăng ký kết hôn mới xác thực được là vợ chồng, nhưng cổ đại thì chỉ bái đường xong là thành vợ chồng.
Tuy có vẻ không thiết thực nhưng xét cho cùng, bái đường cũng không đến mức thua một tờ giấy!
Tôi thở hắt ra một hơi, không để ý tới Vân Thượng còn đang ngày người mà đi vào trong nhà.
Không biết cách xưng hô này có được tính là thân thiết hay không nhỉ?

Tiện đường thôi!
Nghe Huyền Quân đáp thế, Diêm quân hơi nhăn mặt, dường như hoàn toàn không tin lời hắn nói. Tôi bèn nhích đến bên cạnh Huyền Quân, đứng gần hắn hơn một chút. Có điều Diêm quân cũng không từ chối mà giơ tay lên lướt trước mặt một hồi rồi hỏi:
Quý Mạt Dương nào?


Trộm mộ Quý Mạt Dương!

Hắn đối diện với người ngồi ở Địa ngục thứ năm, vừa chắp tay sau lưng vuốt ve chiếc nhẫn toga, vừa thờ ơ nhìn người nọ. Không biết từ khi nào xung quanh xuất hiện sự thay đổi, bắt đầu tối dần, thậm chí còn nghe thấy tiếng xì xào nho nhỏ.
Hình như những giọng nói đó đang hỏi, tại sao hắn lại đến đây, cũng có vẻ như đang bình phẩm tối từ đầu đến chân, hỏi tôi là ai, còn có kẻ tò mò, sao không thấy rõ mặt tôi, thậm chí có kẻ quá đáng hơn còn thốt hẳn lên rằng tôi vốn dĩ không có mặt. Tôi bất giác nhìn xung quanh, nơi này vẫn là những Địa ngục và quan chấp pháp lúc trước, rõ ràng là một đại điện u ám trống trải, trên điện có vài người mặt mày quỷ mị, ăn mặc cũng khác với những người ở
đây.
Người đối diện lại nhìn kĩ tôi, rồi nói với Huyền Quân:
Hôm nay Quỷ quân đến có việc gì?


Cũng không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ muốn nhờ Diêm quân kiểm tra hộ dương thọ của Quý Mạt Dương thôi.
Nghe Huyền Quân nói vậy, tôi lập tức nghi ngờ thân phận của người đối diện, chẳng lẽ hắn là Diêm Vương?
Thế nhưng, rốt cuộc Huyền Quân là yêu quái gì mà lại có thể gọi Diêm Vương là Diêm quân?
Tôi còn chưa nói gì Huyền Quân đã lên tiếng:
Cậu quen vợ tôi à?

Tôi nhìn hắn nghĩ thầm, tôi thành vợ hắn khi nào vậy?
Nhưng ngẫm lại, quả thực chúng tôi đã bái đường rồi.
Tôi lập tức quay sang nhìn hắn, Huyền Quân nhìn lên trên dường như thấy gì đó. Tôi tức khắc nắm lấy tay hắn, ý muốn nhìn rõ chuyện của Quý Mạt Dương.
Nhưng đến khi tôi nhìn lên thì Diêm quân đã thu lại thứ anh ta đang xem rồi.
Trước mắt trống trơn.
Tôi lập tức nhìn qua Diêm quân:
Diêm quân, Quý Mạt Dương còn bao nhiêu tuổi thọ?


Chẳng phải người đã nhìn thấy rồi ư?
Diêm quân liếc qua tôi rồi lại nhìn về phía Huyền Quân:
Quỷ quân thấy rồi chứ?


Nếu vẫn còn dương thọ vậy thì bản quân muốn hỏi Diêm quan một chút, hiện tại linh hồn của cậu ta không thấy đầu nữa, có khi nào là bị địa phủ ngài đổi mất rồi không?
Sắc mặt Huyền Quân không tốt, vẻ mặt Diêm quân bên đối diện cũng thay đổi.
Huyền Quân xoay người rời đi, tôi ở đằng sau vội vàng bước theo ra ngoài. Vừa ra đến cửa, ngoảnh đầu nhìn lại thì mọi thứ đã khôi phục như bình thường, tất cả cứ như một giấc mơ vậy, tỉnh rồi chẳng có gì thay đổi cả. Huyền Quân đưa tôi rời khỏi ngôi chùa, tôi đi theo đằng sau, quay đầu lại nhìn mấy lần vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng cứ luôn cảm thấy có vô số cặp mắt đang nhìn mình.
Tôi bèn hỏi Huyền Quân:
Anh có cảm thấy ai đó đang theo dõi chúng ta không?

Nơi cửa Phật, đương nhiên có rất nhiều tai mắt!
Huyền Quân vừa nói vừa nhìn tôi, tôi cũng cảm nhận được sự bất an của hắn, đang định đổi chủ đề thì hắn đã nắm lấy tay tôi, tôi muốn giật ra nhưng hắn lại
kéo lại.
Trên đó viết tên người, giới tính, tuổi tác, ngày sinh.
Triều Tiên Tôn Lí, Chu Ngô Trịnh Vương, đều là họ của dân chúng được viết bên trên, chẳng qua phía sau họ có thêm hậu tố.
Không bao lâu sau, tên của Quý Mạt Dương đã xuất hiện, tôi đang muốn nhìn rõ xem thế nào thì Huyền Quân lại buông tay ra khiến tôi chẳng thể thấy gì nữa.
La Quán Trinh đang ngồi ở bên ngoài, thấy tôi thì lập tức đứng dậy, hỏi:
Thế nào rồi?


Anh ấy sẽ về sớm thôi, cô đi nghỉ ngơi một lát đi.

Mặc dù Quý Mạt Dương sắp quay về nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy buồn bã và mất mát. Thường ngày có Quý Mạt Dương bên cạnh thì dường như không gì là không thể, nhưng thực tế tối chẳng làm được gì cả, khi anh ấy xảy ra chuyện lại chỉ biết ngồi đó lo lắng mà thôi.
Huyền Quân giải thích:
Sau khi con người chết đi sẽ phải tới Địa phủ luân hồi, trả hết những chuyện khi còn sống, nếu không có vấn đề thì luân hồi còn nếu có thì bị đưa tới Địa phủ, mà Địa phủ là do Địa Tạng vương cai quản, chính là Địa Tạng Bồ Tát!

Tôi nhớ Quý Mạt Dương cũng đã từng nhắc tới chuyện này, chỉ là khi ấy tôi không nghĩ nhiều đến thế.
Anh ấy nói, Địa Tạng vương từng phát thệ rằng, khi nào địa phủ chưa trồng, ngài thề không thành Phật, thế nên ngài là Bồ Tát, nhưng công đức của ngài không chỉ là Bồ Tát.
Hắn ngước mắt nhìn tôi, trong đáy mắt là ngọn lửa đang bừng cháy, nhưng vẫn nghe tôi nói.


Rốt cuộc anh là ai?
Tôi cất tiếng hỏi.

Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, đẩy tôi ra rồi xoay người nằm lên giường.

Thân hình cứng đờ của hắn dần thả lỏng, trên người toát ra hơi thở quyến rũ, tôi cũng bị choáng ngợp bởi những hành động vừa rồi của hắn. Nếu nói là không có cảm giác chỉ e là tự lừa dối bản thân, nhưng lúc này sự lạnh lùng đột nhiên của hắn lại như dội cho tôi một gáo nước lạnh.

Tôi quay qua nhìn hắn, vẻ mặt hắn lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú đầy đe dọa:
Về đi!


Hắn vừa dứt lời, tôi giật mình tỉnh giấc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.