Chương 142: Sư phụ


Tôi đi theo ông ấy vào tận sâu trong rừng, tới đó gặp được một con hươu, nhìn thấy chúng tôi, con hươu giật mình loạng choạng, sa8u đó nhảy lên rồi chạy mất.

Tôi kinh ngạc thốt lên:
Rừng sâu thấy hươu?




phụ thở dài:
Con còn có tâm trạng 3ngắm cảnh ngâm thơ nữa à?

Hai tiếng trôi qua, trời cũng sáng, tôi mệt đến bước không nổi, vẫn lết vào gọi lão Mã, ông ấy thức dậy liếc nhìn tôi:
Ta phải về đã, con cũng đi cùng đi.


Vâng.

Cùng lão Mã ra khỏi rừng tôi mới biết, hàng ngày, lão Mã sẽ vào rừng mỗi khi tu hành, con hươu trong rừng là do ông ấy nhặt về, để coi nhà cho ông ấy.
sư phụ cầm chén trà lên:
Nhóc con, con và ta gặp được nhau coi như là duyên phận, có điều một ngày làm thầy cả đời làm cha, hôm nay ta thu nhận con thì sau này sẽ bảo vệ cho con, nhưng con cũng không được phản bội lại sự môn, nếu như phản bội sẽ phải chịu vạn tiễn xuyên tim!


Con đã biết.


Ừm.


..
Tôi nhất thời á khẩu, sư phụ cũng có vẻ yêu tiền giống tôi nhỉ?
Bước vào nhà lại nhìn thấy rất nhiều giấy vàng giấy đỏ, thậm chí còn có vài loại máy móc trông giống như máy ép, tôi lại không nên được tò mò hỏi mấy câu:
Thế còn những thứ kia?

Giấy vàng để làm người giấy, giấy đỏ để gấp bàn thờ, còn mấy thứ khác như biệt thự, xe hơi, mạt chược đều có sẵn rồi, con rảnh thì ở đây làm mấy thứ này đi.


Ha!


Con với ta có duyên, mà còn lại có tuệ căn, sao ta có thể để người khác được lợi.
Lão Mã có vẻ đắc ý, cứ như có nhiều người tranh cướp tôi lắm vậy.

Đứng dậy đi, đừng quỳ nữa!
Lão Mã kéo tôi đứng dậy. Tôi không nhịn được lại hỏi tiếp:
Còn chuyện của anh con?


Mấy ngày này anh con tạm thời chưa chết được đâu, con cứ học hành cho giỏi đi đã, đến lúc đó ta sẽ giúp con. Gặp được ta cũng coi như tạo hóa của anh con, ta lại thành quý nhân của nó. Nó ấy à? Được lợi quá rồi!

Sư phụ bưng trà lên nhấp một ngụm, rồi đặt xuống bắt đầu dặn dò:
Có vài điều ta chỉ nói một lần, coi như là dặn dò con. Ta họ Mã, tên là Thuần Dương. Ta không có thầy chỉ dạy, chỉ vì từ nhỏ có được đội Pháp Nhãn, có thể nhìn thấy những thứ không bình thường nên mới bắt đầu tu hành. Thế nên sự môn của ta chỉ có một mình ta, cũng không cần quan tâm đến kẻ khác, nếu kẻ nào không phục, con cũng không cần nể mặt hắn.

Sư phụ nói chuyện vô cùng bá đạo, tôi thích.

Sư phụ, chẳng phải trên thế gian có ba loại mắt, Mắt Quỷ, Linh Mục và Thiên Nhãn hay sao?
Tôi liệt kê từng loại.

Sư phụ nói đúng.
Tôi tiếp tục hưởng ứng.
Lão Mã nói tiếp:
Từ hôm nay con theo ta tu hành, có chuyện gì không hiểu thì hỏi, nhưng cũng phải nghe lời.


Vâng, sư phụ... tại sao người lại nhận con?
Tôi nói ra thắc mắc trong lòng.
Tôi bước tới, sư phụ cầm lấy chén trà, rót một chén rồi bưng lên chấm ngón tay vào đó, rồi lại chấm lên giữa hai mắt của tôi.

Từ hôm nay, mắt bên trái con là Mắt Quỷ, mắt bên phải là Linh Mục, chờ khi con tu hành xong, hai mắt sẽ đạt tới hai cảnh giới khác nhau, một là Thiên Nhãn một là Tuệ Nhãn, Tuệ Nhãn nằm trong Thiên Nhãn, thế nên con cũng không cần băn khoăn đầu. Mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, hết thảy không cần vội, cứ từ từ


Đa tạ sư phụ đã giúp con khai nhãn!
Nhận được lợi ích đương nhiên phải nói lời cảm ơn, thêm nữa sư phụ còn giải thích rõ cho tôi biết về chuyện khai nhãn.
Lão Mã nhìn tôi:
Ta không con cái, luôn muốn tìm một người kế tục, mấy ngày trước nằm mơ thấy trong mộ cổ có một bé gái ra đời, tính ra đó là con.


..
Vậy cũng được hở?
Thật là sơ sài thiển cận quá trời...

Nhưng nhờ con bạn chuyện gì thì sao?


Hỏi thừa, chẳng lẽ lúc đang sinh con, con còn có thể liều chết mà tới đây được chắc?


Cũng có lý.
Tôi vội gật đầu.
Tôi nhìn ông ấy:
Sư phụ cũng biết hả?

Hừ!
Sư phụ khẽ hắng giọng, đi vào trong căn nhà gỗ.9 Đẩy cửa ra, bên trong có cả đèn, chỉ có điều đèn chiếu sáng là loại dùng năng lượng mặt trời nên ánh sáng có chút khác biệt so 6với những nhà khác. Trong căn nhà gỗ có chỗ ăn cơm, nghỉ ngơi, một chiếc bàn và vài cái ghế, đều bằng gỗ cả.
Trên bàn bà5y bộ ấm trà, tôi đi tới rót một chén, bưng lên cung kính định quỳ xuống thì sự phụ thở dài:
Con không quỳ cũng được, bây giờ không phổ biến hành lễ như vậy nữa.

Tôi vẫn quỳ xuống nói:
Mời sư phụ uống trà!


...
Tôi cạn lời, lão Mã chỉ ra ngoài cửa:
Ra ngoài đứng tần đi, con đứng hai tiếng rồi vào đi ngủ, sáng mai bốn giờ gọi ta dậy, còn có việc phải làm.


Vâng.

Tôi ra cửa đứng tấn, còn lão Mã ngủ trong phòng.
Lão Mã nói tiếp:
Tu hành của con chưa đủ, không được phép gọi đại sư, lúc ra ngoài làm việc bảo người ta gọi là thầy thôi. Nếu có người hỏi thì cứ nói ta bảo vậy, sư phụ mới là một lão Mã thì con chưa xứng được gọi là đại sư


Vâng!
Tôi nghe răm rắp.
Lão Mã lại nói:
Nhớ đấy, cây cao đón gió, người giỏi ắt bị đố kỵ, muốn sống lâu trăm tuổi thì phải biết khiêm tốn. Cảnh giới cao nhất của tu hành chính là cuộc sống, cảnh giới cao nhất của cuộc sống chính là được sống. Chết rồi còn tu hành gì nữa, phải không?

Ông ấy sống trong ngôi nhà ở đầu phía Tây thôn, ngôi nhà không lớn lắm, nhưng thuộc dạng đầy đủ.
Ba gian nhà ngói, hai bên có nhà ngang, trong sân phơi rất nhiều tấm ván gỗ, trông có vẻ dày dặn, sờ vào có cảm giác như gỗ đóng quan tài, lúc này tôi mới hỏi:
Sư phụ, những thứ này dùng để làm gì ạ?


Ván quan tài, rảnh thì đóng quan tài, cũng kiếm được lắm đấy!


Nhóc con, thực ra khai nhận không khó như trong truyền thuyết, nhưng phàm là tu hành Đạo pháp, con cần ghi nhớ một điều, không có gì là truyền hay không truyền cả, chẳng qua là sự phụ có sẵn lòng hay không mà thôi. Vừa rồi ta sẵn lòng khai nhãn cho con, thế nên ta vừa điểm là đôi mắt của con đã được khai mở rồi. Nói cách khác, nếu người làm sư phụ như ta không sẵn lòng, thì cả đời này con cũng không khai nhãn được. Con hiểu chưa?


Hiểu rồi ạ, ý sư phụ là, đối với những người tu hành, sự phụ là quan trọng nhất!


Vớ vẩn, sư phụ đương nhiên quan trọng, nhưng phải nhớ, vốn dĩ bản chất tu đạo đã vô cùng vi diệu, lại thêm môn quy Đạo gia nghiêm ngặt, nên nhất định phải ghi nhớ. Mà sư thừa, lại càng quan trọng hơn.

Sư phụ tận tình khuyên bảo, nhưng tôi nghĩ mãi không ra, điều tôi nói thì có khác gì với điều người nói đầu?
Dường như sự phụ nhìn ra được sự hoang mang của tôi, bất lực nói tiếp:
Thôi được rồi, con vẫn còn trẻ, kinh nghiệm sống còn ít, hơn nữa còn lại bị thiếu mất một linh nguyên nên ngốc nghếch cũng có thể châm chước được, đợi sau này khi có thể thu nhận đệ tử rồi, con sẽ hiểu ra thôi.

Đã từng thấy người ta mắng chửi nhiều, nhưng chưa gặp ai mà đá xoáy như sư phụ đầu, nể mặt ông ấy là sư phụ, tôi nhịn! Sư phụ lại nói tiếp:
Người của Mã Gia Câu đều gọi ta là lão Mã, ở đây ta được coi như là thầy Âm Dương, giúp người ta xem âm trạch dương trạch, có lúc cũng giúp việc ma chay, rảnh thì cũng có rảnh, giờ thu nhận con rồi, con cũng không được quên gốc, người trong thôn có việc thì phải giúp đỡ.

Lão Mã đã nói vậy, đương nhiên tôi rất vui mừng. Lão Mã là quý nhân của Quý Mạt Dương, vậy tôi còn sợ gì chứ, nhưng nghĩ tới câu
mấy ngày nữa chưa chết được
, tôi lại không bình tĩnh nổi.

Sư phụ, thế nào là mấy hôm nữa chưa chết được ạ?


Hừ, con bị ngốc à?

Sư phụ bật cười:
Hồ đồ, thế gian sao chỉ có ba loại mắt, thế gian có năm loại, đầu tiên là Mắt Trần, là mắt của vạn vật chủng sinh, có thể nhìn thấy nhau. Loại thứ hai là Mắt Quỷ, tất nhiên ta không cần phải nói nhiều nữa, đó là loại dùng để nhìn quỷ và những thứ thuộc cõi âm. Loại thứ ba là Thiên Nhãn, đó là con mắt thứ ba của con người, còn được gọi là Thiên Nhãn Thông, có thể nhìn thấy quá khứ, tương lai, trong Phật giáo là người có trí tuệ tuyệt vời, có thần thông. Trong giới thần tiên thường xuất hiện Thiên Nhãn hơn, như Nhị Lang Thần chính là Thiên Nhãn. Loại thứ tư là Pháp Nhãn, chính là đôi mắt giống như của ta. Pháp Nhãn có thể nhìn thấy sự thật, cũng có thể nhìn rõ ngọn nguồn sự việc, còn có thể can thiệp vào nguồn gốc sự vật, thay đổi nó, cũng sở hữu trí tuệ và thần thông giống như Thiên Nhãn. Cuối cùng là Phật Nhãn. Phật Nhãn là đôi mắt toàn năng, nên nó được đứng ở vị trí chỉ cao vô thượng. Còn về phần Pháp Nhãn, cũng cần tu hành mới có được.


Nếu vậy sư phụ thật lợi hại, sư phụ, thế còn Linh Mục và Mắt Quỷ thì sao?


Linh Mục và Mắt Quỷ có bản chất giống nhau, chỉ là một vài Đạo giáo còn chưa đạt đến Pháp Nhãn, cũng không hiểu rõ về năm loại mắt và được phân chia thế nào. Hiện giờ con đã mở được Linh Mục, chỉ là đôi mắt của con hiện giờ vẫn chưa đạt được khả năng của Linh Mục, con qua đây!

Tôi không bị sốc đầu, chỉ là đáp lại không được tự nhiên thôi.

Lão Mã nói tiếp:
Ban ngày con không cần đến đây, cũng không có việc gì cả, cứ làm việc của con đi, tôi hãy đến. Hai ngày tới ta không vào rừng nữa, con đến thì tới đây, nhớ đem cho ta ít rượu và vịt quay nữa!

Vâng!


Lão Mã dặn dò xong thì đi xem ván quan tài, tôi còn chưa đi mà ông ấy đã ngồi xuống đóng quan tài rồi. Ông ấy cũng đã có tuổi nhưng chân tay vẫn còn nhanh nhẹn lắm.

Tôi không biết đóng quan tài nên đành đi ra ngoài cửa chuẩn bị đi về.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.