Chương 143: Miệng quỷ gian trá


Trở về nhà đã là buổi trưa, tôi sắp xếp mấy bộ quần áo, chuẩn bị đi mua xe để sau này tới chỗ lão Mã cũng thuận tiện hơn, tốt nhất là loại xe vi8ệt dã, lên núi xuống ruộng đều dễ dàng.

Vừa vào nhà tôi đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, lúc quay người lại nhìn trong phòng đã xuất hiện bố3n nữ quỷ, là đám người A Hoa, Tử Nguyệt.

Trông thấy tôi, bốn con Diễm quỷ vội chạy tới, tôi nhớ mình đã nhận lời giúp bọn họ nên đương 9nhiên biết bọn họ tìm tôi làm gì, xuất hiện vào lúc này chắc hẳn là đã nghe ngóng được rõ cần bao nhiêu tiền để chuộc thân rồi, thế nên tôi hỏi6 A Hoa:
Bao nhiêu tiền?

Những bất luận là loại nào, cũng đều là thiên phú dị bẩm.
Còn muốn thoát khỏi vận mệnh người quả âm, nếu là bẩm sinh thì cực kỳ dễ giải quyết, chỉ cần rời khỏi nơi sinh ra, từ đó không về lại nơi mình sinh ra nữa là có thể sống một cuộc đời bình thường.
Trong số Phục Ma có ghi, phần lớn người quá âm là do có cơ duyên với nơi mình sinh ra, người đó sinh ra vốn đã mang trong mình một mục đích, thế nên mới được chọn làm người quá âm.
A Hoa và mấy nữ quỷ đứng dậy, lúc này tôi mới nói:
Nếu các cô muốn ở lại thì đi hỏi La Quán Trinh xem. Nếu cô ấy nói các cô có thể ở lại thì ở lại, nếu không thì đành thôi. Các cô xinh đẹp như vậy, đầu thai kiếp sau cũng không tệ, sẽ có vô số người theo đuổi. Ở lại bên cạnh tôi, chẳng có lợi lộc gì cả.


Ân nhân, chúng tôi không quan tâm.
A Hoa nói như thể tuyên thệ.

Vậy cũng không được, nhưng việc ở lại hay không tạm thời chưa bàn vội. Các cô muốn tôi tới quý lâu, thật ra tôi rất muốn đi, nhưng suy cho cùng tôi cũng chỉ là một người phàm tục, tôi còn chưa chết thì làm sao đi được?
Chuẩn bị xong xuôi, tôi gọi A Hoa cùng mấy nữ quỷ đến chờ. Không có người hộ pháp, tất nhiên tôi phải chuẩn bị trước mới được, nếu không lỡ xảy ra chuyện thi Đại La thần tiên cũng không cứu được tôi, lúc đó chỉ đành ở lại âm phủ chờ đầu thai thôi!
Trong số Phục Ma có nói, người có thể quá âm lúc sinh ra sẽ không thể khóc, nhưng theo lẽ thường, đứa trẻ không thể khóc thì không sống được, đừng nói là thời xưa, cho dù là hiện đại bây giờ cũng như vậy.
Những đứa trẻ mới ra đời đều cất tiếng khóc, cho dù không khóc, bác sĩ cũng sẽ nghĩ cách để làm nó khóc, chứ không khóc là điều đại kỵ khi sinh nở.

Đương nhiên là tiền âm phủ, ma ma đầu phải người, không dùng được tiền của dương gian.
A Hoa ngây thơ đáp, nhưng tôi vẫn thích dáng vẻ chửi người văn vẻ của cô ta hơn.
Tôi nhìn mấy nữ quỷ kia, Tử Nguyệt nói trước:
Ma ma sợ chúng tôi lừa người, nên muốn cô tới một chuyến.

Tử Nguyệt ngại ngùng, hai người khác cũng có phần khó xử, nói y như Tử Nguyệt. A Hoa không vui nói:
Người còn sống đến quý lâu sẽ bị hao tổn tuổi thọ, không thể để ân nhân đi được.

Một khi rời khỏi nơi sinh ra, năng lực của người đó cũng theo đó mà giảm sút, lâu dần sẽ giống như người bình thường.
Nhưng bên cạnh đó, vẫn có thể giữ lại được năng lực dự đoán sống chết giúp người! Tôi đặt đôi giày xong nằm thẳng trên giường, nhìn qua đám người A Hoa một lượt rồi dặn dò:
Tôi đi cùng với mấy người bọn họ, cô ở lại đây, tuyệt đối không được lật giầy của tôi lại, nếu cả đôi giầy đều bị lật úp, tôi sẽ không trở về được nữa đâu.
A Hoa nhìn giầy của tôi, vội vàng đáp:
Tôi nhất định sẽ trông coi cẩn thận!

Sổ Phục Ma có viết, quá âm hay còn gọi là mô hạt, mô hách, đuổi quỷ, lên đồng, hạ âm... Mặc dù quả âm được các thầy quỷ ở Miêu Cương dùng nhiều và sớm nhất, nhưng nó lại đến từ Đạo giáo, lúc quá âm không thể thiếu chủ ngữ họa thủy, đây cũng là điểm để dễ nhận biết.
Thần thủy quá hương, một lần, hai lần, ba lần, không niệm không linh. Trong đó múc nước ngũ long sắp xếp theo vị trí, đem theo nước trên giày cỏ ven đường, lấy nước bên bờ sông, nước của ngũ quỷ trong lòng sông. Một phun mở trời, hai phun đất nứt, ba phun đả thương người, bốn phun tiêu diệt quỷ, ta phụng Thái Thượng Lão Quân mau mau nghe lệnh!
Thái Thượng Lão Quân là thủy tổ của Đạo giáo, cũng không khó để nhìn ra khởi nguồn của quá ẩm đến từ đầu.
Bây giờ tôi mới nhắm mắt lại.
Lúc quá âm, hình như có một cơn gió lạnh lướt qua người tôi, cơn gió đó giống như gió đêm cuối thu thổi tới khiến người tôi lạnh run, nhưng gió thu không làm hại người, chỉ là cảm giác tai mũi họng có chút cay cay khó chịu.
Tiếp đó tôi nghe thấy âm thanh ồn ã, lúc mở mắt ra thì đã xuất hiện trên một con đường lớn phồn hoa náo nhiệt, trên đường không ngớt tiếng chào mời mua bán, dòng người nô nức. Điều kinh ngạc nhất là, tôi giống như đã đi vào một phim trường, những người trước mặt đều mặc đồ cổ trang, bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, còn có cả người đang ăn kẹo hồ lô. Bên đường có những ngôi nhà mái ngói theo phong cách cổ xưa, chỉ là so với nhân gian thì nơi này tối tăm hơn nhiều, ánh sáng đều là một màu đỏ quỷ mị bao trùm. Trong lúc tôi đang quan sát xung quanh thì bên tai truyền đến tiếng của Tử Nguyệt:
Ân nhân!

A Hoa có chút khó xử
Điều kiện của các ma ma không giống nhau, ma ma chỗ tôi nói không cần tiền mà cần vàng,5 một trăm nghìn lượng!


Tiền âm phủ?

Tiền âm phủ thì chắc trả được, chứ nếu muốn tiền thật thì thôi luôn, bán cả tôi đi cũng chẳng đủ!
Tôi nhìn A Hoa, theo tôi lâu rồi, cuối cùng cũng có chút lương tâm!

Nhưng các ma ma nói, nếu không nhìn thấy người muốn chuộc chúng tôi thì sẽ không để cho chúng tôi đi.
Tử Nguyệt bật khóc.

Vậy cũng không được.
A Hoa từ chối.
Người quá âm bẩm sinh đã có năng lực đi lại giữa Âm Dương, lần đầu tiên quá âm thông thường là do vô tình không có chủ đích, có thể quá âm trong giấc mơ. Trước khi quá âm phải chuẩn bị một đôi giày để ngay ngắn, một chiếc lật một chiếc áp.
Lúc quá âm nhất định phải đặt một chiếc giầy úp xuống, nếu cả hai chiếc đều đặt đúng người quá âm sẽ tỉnh lại, nếu cả hai chiếc đều lật úp thì người quá âm có thể sẽ chết!
Phần lớn người quá âm đều do trời sinh, nếu là tay ngang thì chỉ có một vài người tu hành, như tôi chẳng hạn, lơ mơ thế nào lại trở thành một đạo có thiên phú dị bẩm! Cũng rất có khả năng là làm trái ý trời, cưỡng ép trở thành người quá âm.
Tôi phải suy nghĩ trước đã.
Bốn nữ quỷ chờ đợi, tôi đi tắm trước, vừa xuống tầng, A Hoa đã tìm tôi, khuyên tôi không nên tin lời của quỷ, quý hay lừa người nhất.

Tôi đã đồng ý với các cô thì sẽ không nuốt lời, tôi chỉ thắc mắc một điều, sau khi chuộc thân xong, các cô sẽ đi nơi nào. Tôi không nuôi quỷ, đương nhiên sẽ không thu nhận các cô đâu.

Lúc này A Hoa mới nói:
Tới quỷ lâu quá nguy hiểm, người sống muốn đi nhất định phải quá âm, nhưng ân nhân không thể quá âm được, ngộ nhỡ xảy ra sai sót, không ai trong chúng ta gánh nổi, nên việc này không thể được, chỉ bằng nghĩ cách khác thì hơn.


Quá âm cũng không khó, chỉ có điều tôi quả âm rồi các cô dẫn tôi đi hay ở đây đợi tôi, lỡ như đi nhầm chỗ thì biết làm sao?
Tôi hỏi A Hoa, cô ta cam đoan bảo đảm nhất định sẽ đưa tôi tới nơi, chuyện này tôi có thể yên tâm.
Nếu A Hoa đã cam đoan như vậy, đương nhiên tôi cũng không do dự nữa, lập tức chuẩn bị quả âm.
A Hoa vừa nghe tôi nói không giữ cô ta lại bèn nổi giận.

Nhưng tôi lại ở bên cạnh ân nhân. Ân nhân, sao cô lại không thu nhận tối chứ, tôi không cần ăn không cần uống vẫn sống được mà.
A Hoa khóc lóc ( ôi kéo áo tối hệt như đứa trẻ mấy tuổi, những người khác còn ác hơn, dứt khoát quỳ xuống luôn.
Có A Hoa mào đầu, mấy nữ quỷ kia bắt đầu lạy lục, tôi không còn cách nào khác đành gọi bọn họ đứng dậy trước đã.
Tôi quay lại nhìn về phía Tử Nguyệt, cô ta vội cúi người chào, bên cạnh còn có hai nữ quỷ khác.


Đi thôi, chúng ta tới quỷ lâu!
Việc không thể chậm trễ, tôi muốn giải quyết mọi việc nhanh để sớm quay về.

Đa phần người quá âm đều lựa chọn ban đêm để quá âm, không phải không làm được vào ban ngày, mà như thế sẽ khó khăn hơn.

Theo thông tục, quá âm chính là đi một chuyến đến âm phủ, mà âm không thuộc dương, vốn dĩ âm dương phân biệt bởi ngày là dương, đêm là âm, vì thế, quá âm tốt nhất là đi vào ban đêm. Mà quả âm ban đêm, nếu đến khi trời sáng người quả âm vẫn không tỉnh lại thì đa phần sẽ không tỉnh lại được nữa, tắt thở bỏ mình.

Thế mà tôi lại còn đi vào ban ngày, đương nhiên cần phải cẩn thận hơn nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.