Chương 144: Miệng quỷ gian trá


Cất bước vào trong quỷ lâu, tôi khẽ run lên, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy mình đã thay thành một bộ đồ dài màu đỏ thướt 8tha, ống tay áo rộng thùng thình, mái tóc buông xõa, trông giống như thiếu nữ thời xưa.

Tôi còn chú ý nhìn tay 3áo, lấy làm lạ khi thấy những bông hoa mẫu đơn trên tay áo rất lớn.

Ha, cô đúng là chết đến nơi còn hồn nhiên ngu dốt, chẳng phải bốn đứa A Hoa đã lừa cô đến đây ư, bọn chúng đã ở đây mấy trăm năm rồi, ngày nào cũng phải chịu đám ác quỷ chà đạp, chi bằng cô thử lắng nghe tiếng kêu thảm thiết ở trên kia đi!

Một ma ma khác vừa vung tay, tôi lập tức nghe thấy tiếng phụ nữ kêu rên bi thảm, cùng với đó là tiếng cười dâm ô điên cuồng của đàn ông.
Sau khi bọn họ đi hết, ma ma mới nói:
Quỷ lâu của bọn ta phân làm Đông Tây Nam Bắc, nơi này là Khôi lâu, chỉ những hoa khôi mới có thể ở nơi này, do bốn ma ma chúng ta thay phiên quản lý. Mấy đứa hoa khôi nho nhỏ như A Hoa muốn rời khỏi đây cần phải tìm người thay thế bọn chúng, đây chính là cái gọi là chuộc thân, cô có biết không?


Không biết.
Nghe tôi đáp thế, vị ma ma đó bật cười.
Ở giữa quỷ lâu là một khoảng đất trống hình tròn, giống như một sân khấu cỡ lớn, có người đang hát trên đài, có người ngồi nghe bên dưới, có người chúc rượu lẫn nhau, lại có người ôm ôm ấp ấp. Đám con gái sà vào lòng đàn ông, lả lơi đưa tình, đám đàn ông háo sắc nhìn chòng chọc vào mấy người con gái. Chúng tôi vừa bước vào đã bị mấy con quỷ nhìn thấy, vài người đàn ông nhao nhao hướng về phía chúng tôi, thực sự khiến người khác mất tự nhiên.
Tử Nguyệt nói:
Bọn họ đều là khách ở đây, chỉ có điều không phải người.

Ảnh sáng của đom đóm mờ đi từng chút một, cuối cùng tắt hắn!
Điều này chứng tỏ, hai chiếc giày đều đã bị lật lại, còn thân thể ở dương gian của tôi đã ngừng thở rồi!
Bốn người phụ nữ trang điểm không giống nhau, nhưng mỗi người lại có một nét đẹp riêng.
Tôi thấy bốn người bọn họ đều đang quan sát, đồng loạt nở nụ cười hài lòng.
Ma ma, đây là ân nhân của chúng ta, chúng ta đã thương lượng xong với cô ấy rồi, cô ấy sẽ giúp chúng ta chuộc thân.
Tử Nguyệt lên trước bẩm báo, một trong số các ma ma xua tay.
Tử Nguyệt sững sờ chốc lát, sau đó mới lên 9tiếng:
Bộ quần áo này thật đẹp, trên thân áo còn có hình phượng hoàng nữa!

Tôi cúi xuống nhìn, quả thật trên 6thân áo còn có phượng hoàng, hơn nữa còn là phượng hoàng ngũ sắc, trên thân phượng hoàng đều là lông vũ màu vàng.
<5br>Tôi nhìn sang Tử Nguyệt cùng mấy người kia, lúc này mới phát hiện ra, mặc dù quần áo của họ màu sắc không đổi những hoa trên thân áo không phải hoa nhài thì là thủy tiên, các loại khác nhau, của Tử Nguyệt là hoa lan, một loại lan màu tím.
Một ma ma lên tiếng:
Đám người A Hoa đã bị chơi chán rồi, ác quỷ không thích nữa, nhưng cô thì khác, trên người cô rất thơm, lại cũng rất đẹp. Ở quỷ lâu bọn ta, Diễm quỷ có cấp bậc cao nhất đều là hoa khôi trong hoa khôi, cô mặc áo phượng mẫu đơn, đã bao nhiêu năm nay không được thấy rồi, đừng nói là ác quỷ, ngay cả Quỷ Vương cũng thích ấy chứ. Quả nhiên đám A Hoa không làm chúng ta thất vọng, đổi lại được cõ, với bọn ta mà nói đúng là món hời kếch xù mấy trăm năm!

Nghe à ma ma nọ nói, tôi đưa bình thủy tinh trong tay lên nhìn, trong bình là một con đom đóm.

Biết hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa, cầu hoa trên bộ quần áo cô mặc đã hơn nghìn năm nay chưa xuất hiện, với vẻ ngoài của cô, ta cũng không cần nhiều lời. Diễm quỷ tới quỷ lâu đều không bằng lòng ở lại lắm, nhưng cuối cùng rồi cô cũng sẽ chịu thôi. Diễm quỷ vào quỹ lâu của ta, chưa ai bỏ đi cả.
Một ma ma khác nói, ánh mắt sắc bén, giống như tôi và bà ta có thù oán gì với nhau không bằng, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Bà ta không khách khí, tôi cũng chẳng phải nể mặt làm gì:
Chẳng phải đám người A Hoa đã đi rồi đó ư?

Tôi quay qua hỏi:
Tại sao bước vào lại phải thay quần áo?


Bọn tôi cũng không biết, lúc bọn tôi tới đây đã như vậy rồi.
Tử Nguyệt trả lời, tôi liếc nhìn cô ta, không nói gì thêm nữa, sau đó Tử Nguyệt dẫn tôi tới gặp các ma ma của cô ta.

Lui xuống đi, quỷ nộ, đem khế ước bản thân của bốn đứa A Hoa ra cho chúng, đuổi chúng ra khỏi đây.
Ma ma đó ra lệnh, một người đàn ông dung mạo xấu xí ở bên cạnh bước ra, vâng lời đưa Tử Nguyệt cùng mấy nữ quỷ kia rời đi.
Tôi quay đầu nhìn đám Tử Nguyệt, cô ta cũng quay lại nhìn tôi, còn cúi đầu chào, ba nữ quỷ kia cũng rời khỏi.
Vào trong quý lâu, tôi như đi vào một nơi cao ngất với những hang động bao quanh, mà từ tầng dưới lên tầng trên các hang động đều có cửa sổ, nhưng đó không phải hang động, mà là từng căn phòng cổ có kết cấu bằng gỗ, chỉ là các căn phòng đó được xây dựng rất đặc biệt.
Tôi đã từng xem qua rất nhiều kiến trúc cổ, có thể đạt tới trình độ này, hơn nữa còn có hình thái như thế thì thực sự rất ít.
Cảnh tượng thống khổ đó phút chốc ùa vào đầu tôi. Người với người còn bị thảm, huống hồ là ác quỷ với quỷ?
Tội chau mày, nhìn vào những căn phòng như hang động.
Tôi nhìn Tử Nguyệt, cô ta quên rồi ư, cô ta cũng đâu phải con người?
Tôi nhìn về phía chiếc bàn ở trên đài cao chính giữa, xung quanh bàn có bốn người phụ nữ lớn tuổi với khuôn mặt tuyệt đẹp đang ngồi.

Ta nói gì, cô có nghe không?
Thấy tôi không phản ứng gì, mụ ma ma bực tức gào lên.

Lúc này tôi mới ngẩng đầu nhìn bà ta:
ở lại cũng được, muốn tôi tiếp khách cũng không phải không thể, nhưng tôi muốn làm quen môi trường đã, nghiên cứu xem phòng ốc ra sao. Nếu bà đồng ý thì tôi sẽ ở lại, đến khi nào tâm trạng dễ chịu hơn, chọn một ngày hoàng đạo, tôi sẽ tiếp khách.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.