Chương 145: Hai người


Sau khi nghiên cứu tôi mới biết, mặc dù chiếc bàn gỗ tử đàn này đã hơn hai nghìn năm tuổi, nhưng nhìn kỹ một vài chỗ của nó mới biết ph8ụ kiện lại thuộc thời cận đại.

Nói cách khác thì chiếc bàn này là
đồ cũ tân trang
.

Kết quả nhận được cũng không có g3ì đáng ngạc nhiên, tôi đã từng thấy cái bàn có niên đại hơn hai nghìn năm tuổi rồi.
Hôm nay, tôi đang nghiên cứu cái móc treo trên xà nhà thì bỗng dưng nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh, một trận gió lạnh vù vù quét tới, lúc tôi quay đầu lại thì thấy cửa phòng xung quanh đã đóng chặt, nơi
lúc nào cũng nhộn nhịp thế này lại lặng ngắt như tờ trong nháy mắt.
Tôi xoay người đi về phía cánh cửa, vốn định đóng cửa phòng nhưng lại nhịn không được bước ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì.
Ma ma áo lam cũng đứng lên:
Được rồi, đến đây thôi, mọi người về cả đi, ma ma quản lý trong Khối lâu lần này là tôi, không phải các bà, các bà đừng có mà ở đó cản đường tài lộc của tôi nữa, nếu không ta sẽ báo lên Thanh Quỷ vương, cho các bà chịu đủ đấy.

Ma ma áo lam nói xong, hai ma ma khác lập tức xoay người rời đi, chỉ còn lại ma ma áo đen cười lạnh đứng nhìn tôi, nhưng cuối cùng bà ta cũng phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn dằn lại một câu
hãy đợi đấy
rồi mới dần khuất bóng.

Đi đi, đi nghiên cứu đi!
Ma ma áo lam nói rồi cũng đi ra chỗ khác.
Tuy rằng tôi chỉ mới tới đây có mấy ngày, nhưng nghe đầu số tiền khách bỏ ra để gặp tôi cũng phải tầm trăm nghìn lượng bạc.
Thật ra lúc nào tôi cũng có mặt trong quý lâu, muốn gặp tôi cũng không phải là không được.
Nhưng lòng người có khi nào là đủ, lòng quý lại càng khó thỏa mãn hơn.
Đối phương thất thần nhìn tôi, vừa quan sát vừa tiến về phía trước, muốn vươn tay chạm vào mặt tôi, nhưng lại bị tôi né ra.

Ngươi dám tránh bản vương?
Thanh Quỷ vương không vui, sắc mặt lạnh như băng.
Tôi nói:
Không dám!


Nhìn mơ giải khát
hiển nhiên là vẫn không đủ, ai ai cũng muốn mình được ưu tiên trước! Vì vậy, muốn tôi xuống lầu mà không có vạn lượng bạc thì đừng có mơ.
Cả ngày Lam ma ma trung khuôn mặt cười toe toét, vừa mắng tôi là con nhỏ vô dụng vừa đếm bạc không ngơi tay.
Khoảng thời gian tối sống ở quỷ lâu cũng không đến nỗi nào.
Thỉnh thoảng tôi có thể thấy bà ta dẫn theo vài tỳ nữ, đứng ở trên cao nhìn xuống, mỗi lần bắt gặp ánh mắt của tôi, bà ta đều nhíu mày, thiếu kiên nhẫn mà xoay người bỏ đi. Bóng lưng bất đắc dĩ kia cứ như là đang gặp phải chuyện gì nan giải lắm, bối rối lo âu.
Trong quý lâu có đến cả ngàn quỷ nộ nhưng không phải tất cả đều xinh đẹp vô song, số có thể xem là tuyệt sắc cũng chỉ có hơn một trăm người, còn được sủng ái thì chỉ vỏn vẹn mười mấy người mà thôi.
Trong ba ngày tôi ở đây, ngày nào cũng có người đến chỉ đích danh đòi gặp tôi nhưng không được, bởi vì tôi toàn ở lì trong phòng nghiên cứu suốt, ra vào khá thường xuyên. Ngoại trừ việc không thể rời khỏi phạm vi quy lâu thì tôi có thể đi đến bất cứ nơi nào ở trong này.
Quan sát cái bàn xong, tôi quay sang nhìn 9đám ma ma mỗi người một vẻ, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, nhân tiện đánh giá thân phận của đối phương. Sau khi xác định bọn họ đều là qu6ỷ, hơn nữa hình như còn đạt đến cấp Quỷ vương, lúc này tôi mới đứng dậy, đi lùi về phía sau.
Vừa bước đi đã có người ngăn cản,5 nhất là mụ ma ma mặc áo đen kia, vừa nhìn đã biết không dễ đối phó.
Bà ta lên tiếng gây khó dễ:
Lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ, ỷ mình có tí sắc đẹp nên không coi đám ma ma chúng ta ra gì đúng không? Tôi thấy cô cần phải học lại quy củ, phép tắc cho đàng hoàng mới được.
Tôi quay người lại ma ma áo đen kia, nhưng không cãi lại.
Chuyện đã đến nước này đành đi bước nào hay bước ấy thôi. Chẳng phải Quý Mạt Dương vẫn thường hay nói
có được là may mắn, không được là do số trời
đó sao?
Cho nên hôm nay, sống hay chết cũng không việc gì phải lo âu! Ma ma áo đen lại càng tỏ ra không vui:
Sao nhìn cô có vẻ dửng dưng thể nhỉ?


Cũng bình thường thôi!
Tôi vừa nói vừa nhìn sang các ma ma khác. Ma ma áo đen lập tức đứng dậy, đi thẳng về phía tôi.
Ma ma của quỷ lâu gồm có bốn người mặc bốn màu phân biệt đen, trắng, đỏ, xanh, cho nên mới gọi các bà ấy là Lam ma ma, Bạch ma ma,... Hiện tại Lam ma ma đang phụ trách quản lý quỹ lâu, mỗi lần thấy tôi bà ta lại không nhịn được lắc đầu ngao ngán, bà ta cảm thấy thật đau tim đối với một con Diễm quỷ ngây ngốc như tôi. Hôm qua Lam ma ma gọi tôi qua, nói đã tìm người dạy múa, đàn hát cho tôi, nhưng cuối cùng tôi học không được.
Không phải tôi không chuyên tâm, mà là học không vào.
Lam ma ma nói tôi quá đần, chỉ được cái mẽ thôi!
Bước ra ngoài, nhìn xuống dưới lầu, một người đàn ông mặc đồ xanh đang đi vào, các ma ma vội vàng chạy ra nghênh đón, sau đó lũ lượt quỳ xuống hành lễ.

Tham kiến Thanh Quỷ vương!

Tôi nhoài người trên thành lan can muốn nhìn Thanh Quỷ vương, nhưng khoảng cách xa quá nên nhìn không rõ. Đang tập trung nhìn thì Thanh Quỷ vương bỗng ngẩng đầu lên, tôi sững người giây lát rồi lúng túng nở nụ cười, xoay người trở về phòng, cánh cửa
két
một tiếng đóng lại.
Bà ta còn nói mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Thanh Quỷ vương. Sinh nhật hắn hằng năm đều phải có hoa khôi mới đến hiển vũ, nhưng tôi lại không biết nhảy múa, đàn hát lại càng không. Cái gì tôi cũng chẳng biết, thật đúng là đồ vô dụng!
Kết quả bà ta nổi giận đùng đùng, chẳng màng hỏi tôi tên gì, cũng không gọi tiểu hoa khôi này nọ, mà gọi thẳng tôi là đồ vô dụng! Nào ngờ,
đồ vô dụng
lại trở thành cái cớ để các hoa khôi giễu cợt tôi, hễ tôi có mặt ở đâu là lại nghe người ta gọi mình là đồ vô dụng. Lúc đầu còn là một trong những hoa khôi của lâu, cuối cùng lại thành đồ vô dụng nhất rồi! Nhưng dù vậy, tôi vẫn nổi danh khắp xa gần, những ân khách đến quỷ lâu ngày nào cũng muốn gọi tôi.
Đương nhiên là đám ma ma biết tôi có giá trị nên cũng không vội bán tôi đi.
Sau khi vào trong, tôi ngẩng đầu lên nhìn cái móc treo trên xà nhà. Móc treo ở trên phố không nhiều nhưng trong các nhà giàu thời xưa thì lại không thiếu.
Cụ thể phía trên có tiền Ngũ Đế, còn có một vài đôi đũa, vải đỏ và những thứ tương tự.
Nhưng tất cả đều ở trên xà nhà, chứ nếu mà rơi xuống thì rất kỳ lạ. Tôi đang định vươn tay lấy nó xuống thì cánh cửa phía sau lưng đột nhiên bị đẩy ra. Tôi xoay người nhìn lại nhưng không thấy có ai cả, bước ra tận ngoài cửa ngó quanh cũng chẳng có ai, có điều bốn vị ma ma
dưới lầu lại lộ vẻ hoảng sợ.
Đặc biệt là Lam ma ma, bà ta đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Tôi nhìn thử, không thấy Thanh Quỷ vương bèn chuẩn bị về phòng, nào ngờ vừa mới xoay người đã thấy phía đối diện có một người đàn ông đứng đó từ bao giờ. Hắn mặc một bộ đồ màu xanh, bên trên thêu những đóa hoa sinh động và con chim xanh đang vờn quanh. Người này vô cùng tuấn tú, tuy không hề trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn đẹp đến khuynh sắc khuynh thành.

Thế thì mau lại đây!


Thấy Thanh Quỷ vương có vẻ không dễ chọc, tôi đành phải đi qua.

Lúc này Thanh Quỷ vương mới cẩn thận quan sát tối rồi hỏi:
Tên gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.