Chương 146: Hai người


Hắn ta đột nhiên bật cười.

Hắn ta đảo mắt quan sát căn phòng tôi ở, sau đó đi đến bên giường xoay người ngồi xuống:
Mang qua đây8, bổn vương dạy cho cô nên làm thế nào.

Không muốn học, mà học cũng không vào... À, nhưng tôi biết chơi cờ.



O?
Ánh mắt của 3Thanh Quỷ vương không có chút gợn sóng, hờ hững nhìn tôi.

Vẫn chưa học được!

.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
Vậy quyết định tối nay thị tẩm đi, bản vương thua rồi!

Nói xong hắn ném quân cờ trong tay xuống, tôi tròn mắt nhìn sang, tên này cố tình gài mình ư?
Thanh Quỷ vương đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi đi lại chỗ cái bàn, bày cờ tướng ra. Thanh Quỷ vương liếc qua, sau9 đó đi đến, ngồi xuống đánh cờ cùng với tôi.
Ban đầu hắn còn khá thờ , nhưng sau vài lần bại dưới tay tôi thì có vẻ bất ngờ.

Học chơi cờ từ ai?
Thanh Quỷ vương hỏi.

Học anh trai tôi, anh ấy thích đánh cờ lắm, nhưng tôi thì không thích.

Ừ... ch5ơi rất giỏi!

Lam ma ma lắc đầu:
Con gái ta đã mất lâu lắm rồi, nó bị người ta hại chết. Ta vào đây cũng nhiều năm rồi, từ lâu đã không còn tung tích gì của nó, nhưng cô và con gái ta rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt.

Nghe đến đây cũng không khó đoán nguyên nhân tại sao Lam ma ma lại đối xử tốt với tôi rồi.
Trang điểm cho tôi xong, Lam ma ma lui xuống, Thanh Quỷ vương cũng tới xem.
Huống chi...
Thủ cung sa này là giả?
Mà cho dù mình có cái nốt này thì tôi cũng phải biết chứ, sao đến cả bản thân tôi cũng không biết vậy?
Ban đầu Thanh Quỷ vương còn khen tôi, nhưng sau khi thua liên tiếp mấy vạn nữa, hắn bắt đầu mất bình tĩnh,
Đến ván cuối thì quay sang dở thói ngang ngược:
Nếu văn này bản vương mà thua nữa thì tôi để cô thị tẩm!

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Thanh Quỷ vương:
Ừ.
Hắn miết quân cờ trong tay, hỏi:
Tiếp khách rồi à?

Hôm qua tôi còn thấy có một cô gái mới tới đã bị cưỡng ép kéo đi tiếp khách, lúc ra khỏi phòng thì yếu ớt thoi thóp, cả người run lẩy bẩy. Còn tôi tới nơi này lâu như vậy, khách đến chi tiền cũng rất nhiều, nhưng Lam ma ma chưa từng nhận lời một người nào.

Ai tốt với cô chứ, cô đừng có mà tưởng bở, chẳng qua ta muốn bản cô với giá cao hơn thôi, thế mà cô còn thấy biết ơn cơ à?
Tuy nói miệng là thế, nhưng ánh mắt Lam ma ma nhìn tôi lại rất đau lòng. Rốt cuộc vẫn không nhịn nổi, bà ta thở dài nói:
Thanh Quỷ vương thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng lại không dễ tính như vẻ ngoài đâu. Ta muốn xin tha giúp cô, nhưng ta biết rõ Thanh Quỷ vương đã quen thói tàn bạo, làm sao dám không nghe. Lỡ như khiến ngài ấy không vui, ta sợ mình sẽ bị đánh cho hồn bay phách tán mất!

Tôi quay sang nhìn Lam ma ma:
Ma ma có con gái không?

Sau khi ra khỏi cửa, Hương Vụ đi một mạch theo tôi đến trước bảng hiệu của quỷ lâu. Khi tôi bước ra ngoài, bộ quần áo trên người lập tức tan biến trở lại như cũ.
Nhung Hương Vụ thì không có gì thay đổi.
Cứ thể kéo tay hắn, cả hai đi được một đoạn đường rồi tôi mới nói:
A Hoa muốn hại tôi, tôi đã phát hiện ra từ trước, khi lão Mã nhắc nhở là tôi đã nghĩ ngay đến A Hoa rồi, nhưng tôi đến quý lâu còn vì một mục đích khác, tôi muốn tìm hiểu xem anh có phải là chủ nhân của quỷ lâu hay không.

Hương Vụ sải bước đi về phía Thanh Quỷ vương. Hắn ta đã đứng dậy, để lộ vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, đáng sợ còn hơn cả ác quỷ.
Lam ma ma và những người khác vội trốn sang một bên, Thanh Quỷ vương vác cái mặt xanh nanh vàng cùng với bộ tóc xanh lè xù như tổ quạ nhào về phía Hương Vụ.
Hương Vụ giơ tay, Thanh Quỷ vương bị nhấc bổng lên giữa không trung, hai tay hắn siết chặt lấy tay của Hương Vụ:
Quỷ tôn, mặc dù ta với ngươi không cùng một đẳng cấp, nhưng nếu ngươi giết ta, Thiên đạo sẽ không tha cho ngươi đâu!


Có chồng thì sao, bản vương muốn cô thì cô chính là người của bản vương.

Thanh Quỷ vương không chần chừ thêm, lập tức kéo tôi bắt đầu bái đường. Nhưng đúng lúc này, một trận gió lạnh chợt quét tới, những tiếng soàn soạt hỗn loạn vang lên. Sau đó xung quanh bắt đầu tràn ngập sương thơm, tôi cố nhìn khắp bốn phía để tìm kiếm bóng dáng của Hương Vụ. Màn sương thơm trôi lơ lửng, trước mắt tôi xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đó, người đó không phải ai khác mà chính là Hương Vụ.
Sắc mặt Hương Vụ hết sức khó coi, vừa nhìn thấy tôi, hắn đã lập tức nói:
Ly Thương, cô quả là bản tính khó dời nhỉ, bản tôn mới vắng mặt có mấy ngày mà cô đã bắt đầu thay lòng đổi dạ rồi!
Tôi không đáp lời, chỉ đứng nhìn Hương Vụ, hắn nói không có ở đây mấy ngày, vậy hắn đã đi đâu?

Chồng tôi cho tôi.
Nghe tôi nói thế, Thanh Quỷ vương lập tức híp mắt lại.

Cô có chồng rồi?


Ừ, đã bái đường, hơn nữa còn động phòng luôn rồi.
Ánh mắt Thanh Quỷ vương tối sầm xuống, hắn kéo tay tôi xé toạc một bên tay áo tôi ra. Tôi đang định cho cánh tay lại thì chợt thấy trên tay có một nốt màu đỏ to bằng hạt gạo, khiến tôi hết sức bất ngờ.
Theo tiếng hô bái đường thật to, tôi bị Thanh Quỷ vương dẫn tới trước bàn thờ, bài thiên địa cùng với hắn.
Đang bái thì vòng trấn hồn trên cổ tay tôi đột nhiên rung lên, lồng ngực cũng không ngừng phát ra tiếng vang.
Quái lạ, rõ ràng tôi đã đưa hai món đồ này cho La Quán Trinh rồi mà, sao tự dưng chúng lại xuất hiện ở đây, lẽ nào Huyền Quân đã tới rồi ư? Thanh Quỷ vương phát hiện có điều bất thường, vội nắm lấy tay tôi rồi vén vạt áo lên, thấy vòng trấn hồn trên cổ tay tôi, hắn ta thoáng giật mình.
Cô lấy thứ này ở đâu ra?
Sắc mặt Thanh Quỷ vương lạnh như băng, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.
Tôi nhìn theo, lại nghe hắn đứng ở cửa nói:
Đi chuẩn bị đi, bản vương muốn lấy vợ!


..
Tôi sửng sốt, đứng phắt dậy đi đến chỗ Thanh Quỷ vương, cưới tôi á? Vừa mới đến gần, hắn đã kéo tay tôi lại. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đám người bên dưới đã bắt đầu nhao nhao chúc mừng chúng tôi.
Chúc mừng Thanh Quỷ vương có được hoa khôi.
Có người vui thì cũng có kẻ sầu, càng có một số người đố kỵ không thôi.
Thế là tôi bị đưa đi rửa mặt, chải đầu, trang điểm.
Huyền Quân vẫn luôn ở đây, còn hắn thì không thấy đầu, vậy hắn không phải là Huyền Quân ư?
Thấy tôi không nói gì cả, sắc mặt của Hương Vụ càng khó coi hơn:
Bản tôn đang nói chuyện với cô đấy!

Lúc này tôi mới lên tiếng:
Anh đã đi đầu vậy?


Cũng không phải là chỉ muốn gặp anh, mà còn muốn nói chuyện với anh nữa.

Tôi kéo Hương Vụ đi ra khỏi quỷ lâu, vừa rồi Hương Vụ còn hệt như con nhím xù lông, mà bây giờ đã thành một con thỏ rồi. Sau khi tôi kéo hẳn rời đi, mọi chuyện cũng xem như kết thúc.
Còn về việc tôi muốn gặp hắn, thành thật mà nói thì nếu hắn không đến, tôi cũng thực sự không nhớ nhung gi hết cả!
Hương Vụ kéo tôi qua, giơ tay phất một cái, trước mắt tôi nhoảng lên, đầu cảm thấy hơi choáng váng, mơ mơ hồ hồ một lát mới tỉnh lại.
Mở mắt ra, trước mắt có mấy người đang đứng, La Quán Trinh, Quý Mạt Dương và Tề Vũ, còn Huyền Quân thì ở bên cạnh nắm tay của tôi. Chỉ là khi tôi mở mắt ra, hắn vẫn đang thẫn thờ nhìn tôi. Đến khi tôi tỉnh lại rồi, hắn mới có chút phản ứng, sau đó vội vàng buông tay tôi ra.
Tôi lò mò định ngồi dậy, Huyền Quân thấy thế lại cáu bẳn quát:
Năm xuống!

Hắn quay người lại nhìn tôi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế:
Gặp bản tôn?


o?


Cô muốn gặp bản tôn?


Thiên đạo là thứ gì? Ngươi nghĩ bản tôn quan tâm hả?
Hương Vụ dùng lực càng mạnh hơn, định bóp chết Thanh Quỷ vương, thấy vậy tôi vội kéo lấy cánh tay kia của hắn,
Hắn quay đầu lại nhìn tôi, tôi mới nói:
Chúng ta quay về thôi, nếu giết Thanh Quỷ vương thật thì trật tự ở đây sẽ loạn mất, dù sao cũng cần phải có người quản lý. Tôi đến đây là do hiểu lầm, nhưng mà cũng chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm gì, huống chi bây giờ tôi cũng gặp được anh rồi!

Hương Vụ sững sờ buông lỏng tay, Thanh Quỷ vương rơi xuống đất.

Quỷ lâu là nơi như thế nào hả, sao mà là địa bàn của bản tôn được?
Hương Vụ lạnh lùng liếc tôi một cái, mặc dù không vui nhưng có vẻ hắn cũng không hề tức giận. Ngược lại tôi còn cảm thấy Hương Vụ rất dễ lừa, tôi vừa nói thể hắn đã tin là thật. Tôi nói tiếp:
Lần đầu tiên xuống âm phủ đã bị người khác hãm hại, cùng xem như nhớ đời rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ tin lời nữa đâu.


Hừ!
Hương Vụ còn kiêu ngạo hơn Huyền Quân, tôi đã xem họ là hai người rồi, ít nhất trong lòng tôi nghĩ như vậy.
Trở lại nơi tôi đến, dòng người vẫn đông đúc như cũ. Tôi kéo áo Hương Vụ, sợ hắn chạy mất lại hỏi:
Chúng ta làm sao để quay về?

Thấy Thanh Quỷ vương đến, Lam ma ma cúi người chào rồi rời đi, ánh mắt bà ấy nhìn tôi trước khi đi luyến tiếc như thể đây là lần từ biệt cuối vậy.
Sau khi Lam ma ma đi khỏi, Thanh Quỷ vương kéo tay tôi bước ra ngoài.
Phía dưới đã giăng đèn kết hoa, tiếng đàn sáo tưng bừng lọt vào tai.
Thủ cung sa?
Không phải chứ!
Chẳng phải tôi và Huyền Quân đã ở bên nhau rồi ư?
Cả quỷ lâu tràn ngập trong không khí vui mừng, xung quanh giăng đèn kết hoa, chữ hỷ cũng được dán lên.
Sau khi thấy tôi đã thay quần áo xong, Lam ma ma thở dài:
Con nhóc vô dụng này, cô phải biết tự thu xếp cho ổn thỏa nghe không. Mấy ngàn năm nay, Thanh Quỷ vương đã từng cưới vô số vợ, nhưng tất cả đều hóa thành tro bụi ngay trong đêm tân hôn đấy.
Tôi nhìn về phía gương, trong gương là một khuôn mặt mơ hồ, tạo cho người ta một cảm giác không chân thật, vô cùng quỷ dị.
Lại nhìn sang Lam ma ma:
Ma ma, sao bà lại đối xử với tôi tốt vậy?

Lúc này tôi mới cảm thấy cơ thể thật nặng nề, giống như bị một tảng đá lớn đè lên nên đành nằm xuống.
Huyền Quân lại ngồi qua bên cạnh, nắm lấy tay tôi.

Đỡ hơn chút nào chưa?
Khuôn mặt Huyền Quân lộ vẻ lo lắng, khác xa với sự khó chịu lúc nãy.
Hương Vụ nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Thanh Quỷ vương:
To gan, đến cả người phụ nữ của bản tôn cũng dám động vào!

Bấy giờ Thanh Quỷ vương mới buông tay tôi ra:
Ngươi là Quý tôn?

Hừ..
Hương Vụ vung tay một cái, Thanh Quỷ vương bị hất văng ra, bay một mạch từ trên đài xuống rồi đâm sầm vào vách tường, suýt chút nữa là hồn bay phách tán.
Quỷ lâu bỗng chốc trở nên hỗn loạn, Lam ma ma vội chạy tới chắn trước mặt Hương Vụ hàng bảo vệ chủ. Nhưng năng lực của Diễm quỷ có hạn, làm thế cũng chỉ như lấy trứng chọi đá.
Nhưng tôi hiểu rõ hơn đối với tôi thế nào nên cũng không phản ứng thái quá.

Lúc này Quý Mạt Dương sờ trán tôi:
Hơi sốt.


Nói đoạn, anh ấy lại lấy khăn nóng lau cho tôi. La Quán Trinh cũng thở phào nhẹ nhõm:
Cô muốn hù chết chúng tôi phải không? Nếu thêm một tiếng đồng hồ nữa mà cô không tỉnh thì đến Đại La thần tiên cũng không cứu được cô đâu.


La Quản Trinh vừa nói vừa cúi người xuống dọn dẹp những ngọn đèn dầu trên mặt đất. Bấy giờ tôi mới thấy xung quanh mình được bày vô số ngọn nến và bảy ngọn đèn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.