Chương 154: Lộc yêu


Chiếc áo choàng trắng rộng thùng thình bao lấy thân hình nhỏ gầy, xương quai xanh vừa đen vừa còm cõi, không có chút sức sốn8g nào.

Tôi vội vàng ngồi sụp xuống:
Lão Mã!
Ông ấy mở mắt nhìn tôi, ánh sáng trong đôi đồng tử dần tối đi, da cũn3g bắt đầu khô héo. Tôi sợ lắm, vội đưa tay chạm vào sự phụ, bàn tay gầy guộc của ông giữ chặt tay tôi, gương mặt già nua đầ9y bình tĩnh.
Anh ta mặc áo choàng đen, một năm không gặp lại càng anh tuấn bất phàm.

Cô về rồi à?

Lộc sư huynh nâng chân trước lên gõ vào đầu tôi, tôi nổi cáu đứng dậy:
Anh tự đi mà làm.
Rồi đóng sập cửa, bỏ đi thẳng. Một lúc lâu sau Lộc sư huynh mới ra, tôi đã tắm xong phần mình, quay lại thấy phòng tắm hỗn độn, đành phải ra tay dọn dẹp.
Đêm muộn, Lộc sư huynh ra ngoài, định đi tắm trăng. Nếu chưa từng thấy chắc không ai ngờ được, hươu cũng nằm trăng.
Sau khi vào nhà, tôi sắp xếp chỗ cho Lộc sư huynh ở dưới lầu nhưng nó không ưng, nhất định muốn theo tôi lên tầng. Hết cách, tôi đành dọn phòng bên cạnh phòng tôi cho nó. Bấy giờ Lộc sư huynh mới hài lòng, lấy chân đẩy cửa rồi leo lên giường nằm. Tôi đứng ngoài cửa nhìn hết thảy, suýt chút nữa đã mở miệng quát:
Con nghiệt súc người được lắm!


Lộc sư huynh, tôi về phòng nghỉ đây. Nếu có gì không biết anh có thể hỏi tôi, giờ tối tắm cái rồi đi ngủ.

Hai ngày qua tôi rất mệt mỏi, cứ miên man suy nghĩ về việc lão Mã về cõi tiên. Đối với tôi mà nói, lão Mã đi rồi, đồng nghĩa với việc từ nay tôi lại trở thành cô nhi.
Tôi về phòng tắm rửa, đang tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa bèn đi ra mở, ngẩng đầu nhìn thì thấy Lộc sư huynh đang đứng đó nhìn tôi chằm chằm. Tôi chợt nhận ra, một năm qua, nó đã từ một con hươu sao nhỏ biến thành hươu sao lớn rồi, mà với loài hươu sao, hươu đực lại to lớn hơn.

Vâng.

Lão Mã từ từ nhắm mắt, một sợi sương trắng từ trên người ông bay ra chui vào mi tâm tôi. Cảnh vật trước mắt tôi mờ đi, con người nhói đau. Chờ đến lúc hết đau, tôi mở mắt nhìn lão Mã, thân thể ông đã bắt đầu tan biến. Sương khói mờ trắng dần dần tràn ra, biến mất trong ngôi mộ, cuối cùng chỉ còn lại bộ quần áo ông mặc trên người. Tôi gom chúng lại, ngẩn ngơ ba ngày trong mộ rồi mới rời đi.
Lộc sư huynh theo tôi trở về Mã Gia Câu.
Nhưng hỏi ra mới biết, mùa đông năm ngoái vì bão tuyết mà toàn bộ người trong Mã Gia Câu đã chuyển đi nơi khác, cho nên hiện tại nơi này không còn một bóng người.
Tôi và Lộc sư huynh không có chỗ nào để đi, đành trở về biệt thự ở.
Biệt thự vẫn vậy, không có gì thay đổi.

Người bị sét đánh, hồn bay phách tán.


Ừm, cũng không khác cái ta nhìn thấy. Bỏ đi, không độ nữa!
Ông nói tiếp:
Dương thọ con không đủ, đừng tùy tiện tới đây nữa. Hai vật này có liên quan với quan tài trấn hồn, khoảng thời gian này sư phụ vẫn luôn điều tra, nhưng không tra ra được. Con nhất định phải cẩn thận!

Nhưng mà chuyện tắm trăng, Lộc sư huynh giấu không cho lão Mã biết. Buổi tối nó thường cùng tôi ra ngoài tắm trắng, hoặc lén đi một mình, vì muốn giấu lão Mã, nó còn ép tôi phải chủ động nhận là mình muốn ra ngoài hít thở không khí.
Mỗi lần lão Mã biết đều phạt tôi đứng tần, nhưng lần nào nó cũng hái trái cây dại về cho tôi ăn, nên tôi cũng không giận.

Sư phụ...
Tôi không muốn khóc, nhưng không ngăn được nước mắt rơi.

Nghiệt súc này, có thể nói là có duyên nợ sâu xa với ta. Nhưng con đã gọi nó một tiếng Lộc sư huynh, nghĩa là đã phong chính cho nó rồi, không còn nợ nần tạo hóa gì với nó nữa. Con người sống một năm là một năm, nhưng chó sống một năm bằng mười bảy, mười tám năm, hươu với chó không khác nhau là mấy. Có điều nó tu hành bên cạnh ta, sớm đã có linh tính, sống một năm là trăm năm. Hiện giờ nó mười một năm tuổi, tức là đã hơn nghìn năm rồi. Nghiệt súc này nếu đã thuộc môn hạ của ta, vậy còn gọi nó một tiếng sư huynh cũng không quá. Ngày sau ta mất, hai sư huynh muội phải biết chăm sóc lẫn nhau, chớ đấu đá hay làm việc hại người. Nếu không nghe theo di huấn của sự phụ, ắt sẽ gặp tai ương ngập đầu! Vĩnh viễn không được siêu sinh!


Không có việc thì vào đây làm gì?
Tôi lấy làm lạ hỏi.
Lúc này, Lộc sư huynh mới nhảy vào bên trong bồn tắm nằm úp sấp, ý là muốn tôi tắm cho. Tuy mặt đầy khinh bỉ, nhưng tôi vẫn lấy bàn chải cọ cho nó, vừa chà vừa bảo:
Sư huynh, sau này anh tự mình tắm đi, cũng không được tới phòng tối tắm đầu đấy. Anh tắm xong có mùi, tôi lại phải có phòng tắm nữa.

Đây là lần đầu tiên Lộc sư huynh quang minh chính đại tắm trăng ở trong sân. Nó đứng giữa sân ngẩng đầu nhắm mắt, nom rất kỳ quái, tôi thì đứng cùng ở bên cạnh.
Lộc sư huynh đang tắm trắng thì ngoài cửa có người xuất hiện. Tôi nhìn sang, hóa ra là thước Thiên Bồng.
Ông lại nhìn về phía Lộc sư huynh:
Ta không bạc đãi hai anh em Ly Thương, vậy cũng ban cho ngươi ân điển này. Từ hôm nay trở đi, phải nhờ tu hành cho tốt, không được làm xằng làm bậy, tránh bị trời phạt!

Lộc sư huynh quỳ xuống, đầu chạm đất, lão Mã không nhìn nó nữa, quay sang bảo tôi:
Nhóc con, ngàn năm trước ta đã gặp thiên kiếp, vốn tưởng rằng có thể tu hành đắc đạo, nhưng trời không chiều ý người. Nhận nuôi con vốn cũng vì muốn con cản giúp ta một kiếp, nhưng ngày qua ngày, thấy con lượn lờ trước mặt luôn mồm gọi
lão Mã, ta lại động lòng trắc ẩn, con vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thôi bỏ đi, ta đã cả bó tuổi, sống cũng đủ rồi. Không đắc đạo thì không đắc đạo, còn có kiếp sau cơ mà!


Nhóc con, sư phụ phải đi đây. Hôm nay, đại nạn của ta đến rồi.
Nghe lão Mã nói thế, tôi ngẩn ngơ khô6ng phản ứng kịp, chỉ biết nắm chặt lấy tay sư phụ, mắt nhìn đăm đăm không chớp, như thể làm vậy thì sư phụ sẽ không rời đi,5 sẽ ở lại bên cạnh tôi.
Lão Mã nhìn tôi, cố gắng nở nụ cười, đáy mắt chất chứa muôn vàn từ ái. Ông run rẩy rút vòng và chuông trần hồn từ trong ngực ra:
Lúc con mới tới bị hai vật này quấy rối, nên ta đã thu lại để con yên tâm tu hành, giờ con cầm về đi.

Lộc sư huynh đi về phía tôi, tôi chìm cả người trong nước, chỉ lộ mỗi cái đầu ra hỏi:
Sư huynh có việc gì à?

Lộc sư huynh lắc đầu, tiếp tục đi tới. Tôi đành phải mặc áo choàng tắm vào thật kín đáo, rồi bước ra khỏi bồn nước. Lộc sư huynh bị tối hắt ướt hết cả người nhưng cũng không nổi cáu, chỉ lắc lắc cho bớt nước rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

Sư phụ, con biết người muốn con giúp người độ lôi kiếp. Trước đó vài ngày con đã mơ thấy rồi.

Lão Mã nhìn tôi cười:
Sau đó thì sao?

Thước Thiên Bồng hỏi thể khiến tôi thấy hơi gượng gạo. Nghe cứ như thể chúng tôi là bạn bè lâu năm rồi ấy, nhưng chẳng qua tôi và anh ta chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.


Sao anh lại tới đây?
Tôi hỏi thước Thiên Bồng, anh ta bật cười, cất bước đi tới:
Cô và tôi có khế ước sinh tử, sao tôi lại không thể tới? Từ ngày cô thả tôi ra, tôi vẫn luôn đi theo cô. Lúc Trần Tử Dương tìm cô, hắn bám theo từ chỗ trường học, là tôi khiến cô không nghe thấy tiếng hắn gọi. Sao nào, cô tưởng tôi đi rồi à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.