Chương 155: Hai anh em dở hơi y hệt nhau


Thước Thiên Bồng nhìn Lộc sư huynh vài giây rồi đột nhiên vung tay đánh về phía nó. Tôi lo lắng lao qua cản, lại bị anh ta tung một chương vào8 vai. Kẻ này sinh ra đã có thần lực, tôi lại chỉ là người thường, nên một chương này giáng xuống lập tức khiến tôi lùi về sau mấy bước, nôn r3a một búng máu,

Lộc sư huynh thấy thể hí lên một tiếng, tung người vọt qua chỗ đổi phương. Đôi sừng của nó tựa như hai thanh kiếm ché9m rạp ngàn quân, chỉ vài chiếu qua lại đã ép thước Thiên Bồng liên tục lui về phía sau. Đến khi anh ta dừng lại, trước ngực đã tưa đầy máu. <6br>
Thước Thiên Bồng ngạc nhiên sững người, Lộc sư huynh lại định lao lên, tôi vội giữ nó lại:
Sư huynh, bỏ đi!


Lúc này Lộc sư h5uynh mới quay lại nhìn tôi. Nó cúi đầu liếm vệt máu trên miệng tôi, rít về phía thước Thiên Bồng, đe dọa thước Thiên Bồng phải chữa thương cho tôi, nếu không nó sẽ đánh cho đối phương hồn bay phách tán. Tôi không biết tại sao mình có thể nghe hiểu được ý của Lộc sư huynh. Nó không hề nói thành lời, nhưng khi tiếng rít ấy vang lên, tôi lại hiểu được điều nó muốn biểu đạt, chẳng hạn như bây giờ.
Tôi ngập ngừng:
Sư thúc sao rồi?

Hương Vụ lạnh lùng cười giễu:
Còn biết quan tâm cơ đấy?

Hắn tới trước mặt, siết chặt tay tôi như muốn bóp nát cả xương cốt. Tôi đau đớn muốn giật tay ra, nhưng hắn vẫn còn túm chặt:
Người phụ nữ này, cô hại bản tôn một lần chưa đủ, còn muốn hại thêm mấy lần nữa? Cố chấp đến chết không chừa phải không?


..
Hương Vụ không nói gì, chỉ im lặng nắm tay tôi. Tôi nhìn xung quanh, hắn đang kéo tôi đi về phía Sở Nghiên cứu, đường đêm vắng ngắt không một bóng người. Bình thường tôi ngồi xe cũng phải ba mươi phút mới đến, nhưng đi cùng Hương Vụ chỉ một lúc là đến nơi.
Đẩy cửa ra, cả Sở Nghiên cứu to như vậy đều chỉ đặt quan tài đồng xanh, xung quanh lác đác vài món đồ cũ, cả bình vôi lúc trước cũng ở đây. Tôi vừa nhìn đã biết, đây là cảnh tượng lần đầu chúng tôi gặp nhau,
Bình vôi đã được đặt trong nhà tôi, giờ lại xuất hiện ở đây, chỉ có một lời giải thích: đây là trong mơ!
Tôi biết đây chỉ là mơ, nhưng vẫn không nhịn được vươn tay ra sờ quan tài trấn hồn.
Mọi thứ vẫn như xưa, chẳng qua lúc tỉnh mộng thức dậy tôi thấy hơi lạnh, đứng lên đi tới cửa sổ nhìn, mảnh đất trồng vẫn hoàn trống, tôi bèn đi ra sân sau. Đứng lại nhìn khu đất trống ấy, cứ có cảm giác có một mùi hương thoang thoảng nơi đây. Lúc chuẩn bị rời đi thì giọng của Hương Vụ vang lên:
Chịu trở về rồi à?

Tôi quay lại, thầy Hương Vụ đứng giữa sương mù dày đặc, bèn kinh ngạc nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Hương Vụ đến xuất thần. Hắn cất bước đi tới:
Cô vẫn không hề thay đổi, trêu hoa ghẹo nguyệt, ong bướm khắp nơi, lại còn nhẫn tâm như vậy!

Hắn kéo tay tôi, trang phục đỏ hoa lệ trên người không ngừng lay động, mùi hương tỏa khắp xung quanh.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại vươn tay sờ mặt Hương Vụ, hắn lúc nào cũng lạnh bằng như thế, tôi thở dài:
Vẫn lạnh như cũ!

Bàn tay Hương Vụ hơi buông lỏng, hắn ngơ ngác nhìn tôi, hé miệng chuẩn bị mắng, nhưng tôi đã chặn trước:
Huyền Quân sao rồi? Khi đó anh ấy tục mệnh cho tôi, bị thương không nhẹ.

Lúc Hương Vụ tức giận, hàn khí dày đặc bao phủ toàn thân, cảnh vật xung quanh cũng biến đổi theo. Từ trường mạnh mẽ biến ảo thành mây đen, hình thành một lốc xoáy giữa không trung, lốc xoáy không ngừng chuyển động, sấm sét đan xen, khủng bố vô cùng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lốc xoáy, cau mày, lại nhìn về phía Hương Vụ:
Một năm không gặp, anh hung ác hơn xưa rồi.

Nhân lúc Hương Vụ sửng sốt, tôi định rút tay ra, nhưng hắn chỉ thả lỏng chút chứ không buông hẳn. Ánh mắt oán hận của hắn đối với tôi chưa hề giảm bớt, nỗi oán tôi kiêu ngạo cũng vẫn chưa tan.
Lộc sư huynh định ăn người ta luôn, nhưng bị tôi giật trước. Nào ngờ thước Thiên Bồng thật giảo hoạt, tôi vừa chạm vào, anh ta đã quấn chặt lên cổ tay tôi rồi biến mất trong chớp mắt.
Lộc sư huynh rít lên giận dữ, nghe mà điếc cả lỗ tai, tôi đành khuyên can:
Anh ta đã bị thương nặng rồi, vả lại cũng không hại người, thôi bỏ qua đi.

Lộc sư huynh sẽ nghe lời tối ư, quên đi nhé! Nó xốc tay áo tôi lên, dùng răng nanh ca cổ tay tôi một lúc, hết cách, tôi đành mặc cho nó cắn một hồi.
Thước Thiên Bồng không ra, Lộc sư huynh bèn nằm nằm úp sấp trên giường tối.
Tôi cũng mệt rã rời, đêm rồi ai chẳng buồn ngủ. Chốc lát sau tôi đã vào giấc, trong mơ thấy có một người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, tôi còn tựa vào y, đang muốn ngồi dậy nhìn mặt người kia thì tỉnh. Mở mắt ra trời đã sáng, Lộc sư huynh đang ăn có ở dưới nhà.
Ăn sáng nghỉ ngơi xong, buổi chiều không thấy Lộc sư huynh đầu, tôi đi tìm mới phát hiện nó đang đứng ở sân sau, nhìn về nơi đặt quan tài đồng xanh.

Tôi khó chịu quá, cho tôi dựa một chút.

Thước Thiên Bồng vừa nói thế, sừng hươu của Lộc sư huynh đã quét qua khiến anh ta văng ra khỏi người tôi. Lộc sư huynh vọt về phía thước Thiên Bồng, định dùng sừng húc anh ta, tôi mới nói:
Đừng giết anh ta!

Lộc sư huynh ngoảnh đầu nhảy sang chỗ khác, cái điệu bộ kiêu ngạo kia thật khiến người ta cạn lời. Tôi đi tới nâng thước Thiên Bồng dậy, gắt gỏng:
Sư huynh, anh xuống tay nặng quá rồi đấy! Định giết người ta luôn hả?
Lộc sư huynh quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến tôi. Tôi đỡ thước Thiên Bồng vào biệt thự, đặt anh ta nằm trong phòng ở tầng trệt. Anh ta vừa nằm xuống đã bất động, biến về hình dáng vốn có của thước Thiên Bồng.
Bấy giờ, thước Thiên Bồng mới cất bước đi tới bên cạnh tôi, truyền cho tôi linh khí trên người anh ta, thân thể tôi cũng dần khá lên.
Đến lúc vết thương khói hết, Lộc sư huynh chỉ vào biệt thự bảo tôi đi vào, tôi mới nói:
Đây là chuyện giữa tôi và thước Thiên Bồng, chung quy vẫn phải giải quyết.

Lúc này Lộc sư huynh mới cọ đầu vào người tôi. Tôi đứng dậy, tiện tay đỡ cả thước Thiên Bồng dậy. Trông anh ta có vẻ rất yếu, dặt dẹo tựa vào người tôi.
Tôi lộ vẻ kinh ngạc, giờ mới nhớ là còn cái quan tài này.
Tôi nhìn mảnh đất trồng chỗ quan tài đồng xanh, lại nhìn về phía Lộc sư huynh, bèn đi xuống tầng xem. Nó thấy tôi tới thì quay qua, tôi nói:
Là vòng trấn hồn với chuồng trấn hồn.
Lộc sư huynh nguẩy mông bỏ đi, tôi đứng ngơ ngẩn nhìn chỗ đất trống ấy một hồi mới quay về. Đêm đến, tôi mơ thấy quan tài trấn hồn, lại còn là ở bên Sở Nghiên cứu.
Lâu lắm rồi tôi không mơ thấy Sở Nghiên cứu, trong mơ, quan tài trấn hồn vẫn mang dáng vẻ như lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, ngay cả vị trí đặt cũng giống nhau, điều này khiến tôi ngạc nhiên không thôi.
Tôi buông tay đi tới cạnh quan tài đồng xanh, hỏi:
Nếu đây là quan tài trấn hồn, vậy nó trấn áp ai? Anh hay là Huyền Quân, hay cả hai? Ai đã làm chuyện tàn nhẫn như vậy, Vì sao phải làm thế? Rốt cuộc các người đã làm gì? Chọc giận kẻ kia ư? Hay là do mâu thuẫn tình tay ba?

Hương Vụ không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi cẩn thận kiểm tra hoa văn trên quan tài, sau đó mở nắp quan ra:
Quan tài đồng xanh chìm dưới nước trăm ngàn năm mà vẫn bảo tồn được hoàn hảo như vậy, nhất định là đang chờ đợi ai đó tới mở ra nhỉ? Bên đội trục vớt bảo phân hủy rất nghiêm trọng, đã thành xác khô, nghe là biết có vấn đề. Đợi tôi kiểm tra một chút!

Lần này tôi không đeo găng tay, cứ thể mở quan tài ra,

Bên trong quan tài có thi thể một người đàn ông đang nắm. Ngoại hình người nọ vẫn nguyên vẹn như chỉ đang ngủ, đẹp đẽ tuyệt trần, gương mặt thấp thoáng dưới làn nước, áo choàng đỏ lay động dập dờn. Tôi đưa tay vuốt mặt hắn, hắn chẳng có phản ứng gì, tôi lại đi kiểm tra toàn thân, đặc biệt là đôi tay thon dài xinh đẹp kia và chiếc nhẫn toga trên tay hắn. Cuối cùng, tôi cúi đầu hôn lên môi hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.