Chương 157: Bà cụ chín mươi


Ở nhà cũng không có việc gì nên tôi đến Sở Nghiên cứu đi làm,

Mấy ngày nay Quý Mạt Dương cũng ở nhà, anh ấy chẳng có việc gì 8để làm cả nên buổi sáng toàn đưa tôi đi. Ngày đầu tiên làm việc đã nghe Tiểu Trương kể một chuyện rất kì lạ, vốn cậu ta coi đó là ch3uyện cười, nhưng tôi lại cảm thấy chắc chắn có vấn đề. Tiểu Trương nói, mấy ngày trước cậu ta về quê, đến nhà ông ngoại ăn cơm, nhà 9ông ngoại cậu ta hấp một nồi bánh bao. Lúc ấy Tiểu Trương tận mắt chứng kiến, vừa mở nắp ra, cả nồi bánh bao biến thành những cái bá6nh nhỏ như trứng chim cút.

Không hiểu ra thế nào, sau đấy ông ngoại cậu ta thử lần nữa, kết quả vẫn vậy.

Trước đây, có một ông chủ giàu có, nhà ông ấy thường hấp bánh bao vào mỗi Tết đến hằng năm, lúc hấp đều là những cục bột, nhưng khi lấy ra thì lại biến thành trứng cút. Bà nói xem rốt cuộc là làm sao?

Bà cụ cũng là người thông minh, kinh ngạc nói:
Có thứ gì không sạch sẽ à? Sao bà lại không nghĩ ra nhỉ, này cô bé, vậy giờ phải làm sao?


Bà hấp thử lần nữa đi, để cháu xem.

Bà ấy gật đầu, bỏ bánh vào nồi hấp. Lúc nhấc ra không thiếu một cái nào, hơn nữa cái nào cũng nở rất to.
Bấy giờ bà lão mới ngồi xuống, kinh ngạc nhìn tôi:
Giờ phải làm sao đây?

Bà lão đã lớn tuổi, tất nhiên biết không ít chuyện, bà đợi tôi trả lời.

Bà gọi người nhà về hết đây, để cháu xem.

Được, Tiểu Trương à, cháu mau ra đồng tìm mọi người đi, bà và cô bé ở nhà đợi.

Da.

Tiểu Trương xoay người rời đi, đợi đến khi cậu ta đi rồi, tôi mới ngồi xuống cầm một cái bảnh bao lên ăn.
Bà lão thấy tôi ăn bánh, cử đăm đăm nhìn.
Cậu ta lái xe mất ba tiếng mới đến nơi, tôi cũng mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, đến nơi Tiểu Trương gọi tôi mới xuống.
Tôi nhìn định vị chỉ đường trên điện thoại, chỗ này sắp sang thành phố khác rồi.
Hiện giờ ở quê đang lúc thu hoạch vụ thu, người dân trong thôn còn chưa về, Tiểu Trường đưa tôi đến nhà, gõ cửa nhưng không thấy ai ra mở. Nghe Tiểu Trương nói, bà ngoại cậu ta không thể làm việc được nên hắn là ở nhà, bèn dẫn tôi vào sân trong. Vừa vào cửa, quả nhiên thấy một bà lão khoảng sáu bảy mươi tuổi đi ra, nhìn thấy Tiểu Trương, bà ấy cười hớn hở.
Bà ấy vội vàng đi nhào bột, làm một lồng bánh bao nữa, sau đó tôi lấy giấy đỏ dùng ngón tay thấm ướt rồi dán lên trên bánh bao,
Bà lão nhìn tôi:
Cô bé, làm thế này chẳng phải thành đồ cúng rồi sao?


Không ạ, dán lên là để cho ma quỷ không cướp mất bánh chứ không phải để cúng, lúc ăn xé ra là được rồi, cái này cũng đâu phải thuốc.

Lúc này Tiểu Trương mới đứng dậy, lo lắng hỏi tôi:
Có chuyện gì vậy?


Để tôi xem thử.


Ừm.

Tiểu Trương gật đầu, tôi đi một vòng xung quanh, không phát hiện thấy gì mới quay lại. Bà lão làm cũng nhanh, hơn một tiếng sau đã quay lại, còn nói thường ngày đều dùng bột dẫn của nhà làm, như vậy bánh bao mới ngon, nhưng thời gian gần đây bột dẫn hết rồi, đành phải dùng bột nở. Lúc cục bột to bằng nắm tay thì đặt vào nồi, nhưng khi mở ra toàn bộ chỉ bé như quả trứng cút. Bà lão vừa thấy thể lại buồn bực ngồi xuống ghế.

Làm thế nào mới được đây?
.

Bà ơi, để cháu kể bà nghe chuyện này, bà đừng sợ nhé!
Bà lão nhìn tôi, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc:
Chuyện gì vậy?

Bà lão nhìn tôi, vội vàng kéo tôi vào trong, kể cho tôi nghe về ngọn nguồn chuyện nhà bà và Tiểu Trương. Hóa ra năm ngoái cũng vào tầm này, Tiểu Trương lái xe tông vào một gốc cây, suýt chết, chính là bà ấy đã cứu cậu ta.
Sau này mới biết, vợ Tiểu Trương đã lừa hết tiền mua nhà của cậu ta rồi bỏ trốn, Tiểu Trương buồn rầu nghĩ quẩn mới định lái xe tự tử, may mà bà lão cứu kịp.
Tôi nhìn Tiểu Trương, cậu ta ngượng ngùng nói:
Nhất thời nghĩ quẩn, nhưng tôi cũng không ngờ, mới kết hôn được ba tháng mà cô ta đã có mới nới cũ, cầm hết tiền của tôi rồi chạy mất.


Thằng nhóc này, sao cháu lại về rồi, bà đã bảo không cần mà. Nhà chúng ta không thiếu thốn gì cả, mình cháu ở trong thành phố một ngày kiếm được bao tiên chủ nhà mình nuôi không thiếu thứ gì, năm nay cũng kiếm được, lương thực cũng có giá.

Tiểu Trương cười ha hả:
Bạn gái cháu đấy.

Cậu ta chỉ về phía tôi làm tôi lúng túng, chẳng phải Tiểu Trương đã kết hôn rồi hay sao? Sao lại có bạn gái được.

Cái cũ không đi, cái mới không tới, chẳng phải tôi tới rồi đấy sao?
Tôi nhìn về phía Tiểu Trương, vốn chỉ định trêu đùa một chút, nhưng cậu ta lại mừng rỡ cười lên thật, ánh mắt như phát sáng!
Tôi đành quay mặt đi nhìn bà lão:
Bà ơi, chúng cháu vẫn chưa ăn nên muốn xin chút gì đó lót dạ ạ!


Được chứ, muốn ăn gì nào?

Bánh bao đi, cháu thích ăn bánh bao.
Tôi vừa nói thế, bà ấy lại có chút khó xử.
Mấy ngày nay không biết tại làm sao, bánh bao hấp không nở được, đã không nở thì chớ lại còn bị co rúm vào, cháu bảo...

Bà ơi, bà cứ thử xem...
Ánh mắt Tiểu Trương cực kỳ mong chờ, bà lão bèn đứng dậy đi nhào bột.

Tiểu Trươn5g, nhà ông ngoại cậu có những ai?
Cậu ta đếm đếm, nhà ông ngoại Tiểu Trường có hai ông bà cùng vợ chồng người cậu và một em trai còn nhỏ tuổi.
Tiểu Trương, cậu đưa tôi đến nhà ông ngoại cậu đi, để tôi xem giúp ông coi thế nào.

Tiểu Trương nghe tôi nói vậy thì hơi sợ, vội vàng lái xe đưa tôi về nhà ông ngoại.
Nhà ông ngoại cậu ta ở quê, hơn nữa còn khá xa.

Có ngon không?
Bà hỏi, tôi bèn mỉm cười.


Ngon lắm ạ!



..
Bà lão nuốt nước bọt, nhìn tôi không nói gì.

Tôi ăn hết một cái rồi, bà ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào đống bánh, tôi mới hỏi:
Sao bà không ăn?


Bà lão mới đưa tay ra cầm một cái, rồi lại vội rụt tay lại.

Tôi nhìn đôi bàn tay già nua kia, cầm một chiếc đưa cho bà, bà lại nói không cần, ngại ngùng bảo:
Bà không ăn, bình thường ăn nhiều rồi, cháu ăn đi.
Tôi khó hiểu hỏi:
Chẳng phải bà nói lâu lắm rồi không ăn bánh bao ư, sao giờ lại bảo ăn nhiều rồi.



A... là trước đây ăn rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.