Chương 158: Bà cụ chín mươi


Bà ta xông đến muốn hất văng tôi, tôi bèn giơ tay lên quét một cái khiến bà ta lùi về sau suýt ngã. Nếu không niệm tình bà ta đã ngần này tuổi thì tôi8 chỉ cần trực tiếp đánh hồn bà ta ra là được rồi.

Tôi đang chuẩn bị dán bùa Trừ Tà thì nghe thấy đằng sau có tiếng mở cửa, người nhà họ đã về3.

Bà ta thấy thể lập tức nghĩ ra cách, ngồi bệt xuống đất gào khóc:
Cứu mạng, cứu mạng với... Con bé này nhân lúc không có ai định cướp khuy9ên tai của tôi, khuyên tai vàng của tôi!


Nếu bà chịu tiền vào luân hồi, tôi sẽ tiến bà một đoạn, nếu không chịu, tôi đành phải đánh tan bà thôi.
Nói rồi tôi bấm quyết, bà ta nào có chịu để yên, lập tức bổ nhào về phía tôi. Tôi nhanh chóng lấy roi ra quất bà ta một cái, bà lão bị đánh ngã nhào trên đất kêu lên thảm thiết, nhưng cuối cùng lại bò lên giường nằm khóc hu hu.
Tiểu Trường thấy tôi vừa đánh vừa nói, sợ hết cả hồn.
Tôi cầm một lá bùa Trấn Hồn dán lên người bà ta, rồi kéo ghế ngồi xuống cất roi đi, hỏi:
Bà cũng hơn chín mươi rồi, nói ra thì chết cũng đâu có thua thiệt gì, tại sao lại không đi?

chắc, cứ đợi xem đã. Cậu đừng nói gì cả, nếu không thì cứ ra ngoài trước đi, lát nữa có chuyện gì cũng đừng hô to gọi nhỏ, hiểu chưa?

Tiểu Trương gật đầu, bấy giờ mới yên tĩnh lại.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, hơn nữa lại tối thui.
Người nọ bắt đầu kể chuyện về nhà ông ngoại Tiểu Trương, kể tận ba đời nhà người ta, những câu nào câu nấy đều lộ ra toàn chuyện xấu.
Chuyện tốt thì không kể, kể toàn chuyện xấu.
Đúng là lòng người bạc bẽo.
Tiểu Trương nhìn bà ta, hỏi tiếp:
Làm thế nào đâ5y?


Tạm để đó, về trước đã.

Tôi xoay người rời đi, Tiểu Trương thấy vậy vội vàng đi theo.
Tiểu Trương lập tức móc tiền ra đếm, đưa cho tôi bốn trăm.
Tôi cầm lấy rồi mới xuống xe.
Giờ chúng ta phải làm gì?
Tiểu Trương xuống theo rồi hỏi. Tôi nhìn một lát bảo:
Cứ nghe ngóng chuyện của nhà ông ngoại cậu một chút, tốt nhất là hỏi chuyện của thế hệ trước.


Được.

Tiểu Trương và tôi đi hỏi thăm, người ta hỏi chúng tôi làm gì, cậu ta lập tức trả lời:
Chúng tôi đang điều tra gia đình văn hóa, nếu được xác nhận thì mỗi năm sẽ được trợ cấp năm nghìn tệ, đây là giấy chứng nhận của tôi.

Tiểu Trương lấy giấy tờ ra cho đối phương xem, người ta chưa kịp nhìn rõ đã cất đi.
Đây là điều tra ngầm nên không thể cho người khác biết, thế nên...


A!

Người phụ nữ kia vội hỏi, Tiểu Trường đáp bừa một nhà. Cô ta hớn hở tiễn chúng tôi về rồi quay ngay qua nhà mà Tiểu Trương nói.
Tôi và Tiểu Trương trở lại nhà ông ngoại cậu ta. Đến cửa ngó vào nhìn thử, sau đó Tiểu Trương dẫn tôi vòng qua một đoạn tường thấp, trèo vào trong. Vào trong sân, cậu ta đưa tôi vào gian phòng phía Đông căn nhà, theo lời người phụ nữ kể thì bà cụ chín mươi chết đói trong chính căn phòng này. Tiểu Trương dẫn tôi vào phòng, chúng tôi ngồi đó đợi.
Trong phòng kê một chiếc giường, trên đó không có gì, chỉ trải chăn nệm, cạnh đó là bộ bàn ghế, trông có vẻ thường có người ở chứ không giống chỗ bỏ hoang từ lâu, nền nhà cũng rất sạch sẽ. Tiểu Trương thì thầm hỏi tôi:
Bà cụ ấy trông không giống bị chết đói, hơn nữa người nhà ông ngoại tôi đều rất tốt, làm sao lại ngược đãi người già được?

Chuyện gì cũng có biến số, người già rồi sẽ trở nên phiền toái hơn, nằm trên giường bệnh lâu ngày không có con cái hiếu thảo cũng là điều dễ hiểu thôi. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, tôi cũng không dám nói
Tôi bỏ tay khỏi miệng Tiểu Trương, nhìn cái bóng đen trên giường. Bóng đen ngồi một lúc rồi nằm xuống ngủ.
Lúc này tôi mới về một tấm bùa lên cánh cửa, bóng đen lập tức tỉnh dậy, nhảy xuống giường định chạy, nhưng lại bị tôi chặn ở cửa sổ nhìn sang.
Bà còn muốn chạy?

Bà ta nhìn thấy tôi thì lo lắng, gầm thét.
Sau khi vào phòng, cải bóng đi về phía chiếc giường, ngồi xuống ngâm nga.
Tiểu Trương nhìn tôi, hiển nhiên cậu ta không thấy gì, nhưng ban nãy cửa mở thì rất rõ ràng.
Đó mới là nguyên nhân khiến Tiểu Trương sợ hết hồn, tôi có thể thấy ma quỷ nhưng cậu ta thì không. Tôi thấy có một con quỷ mở cửa đi vào, nhưng Tiểu Trương lại chỉ thấy cửa mở mà chẳng có gì, hơn nữa sau đó còn chầm chậm đóng lại.
Tôi và Tiểu Trương đợi mãi đến giờ Tý mới nghe thấy cửa phòng két một tiếng, âm thanh đó giống như tiếng chuột mài răng vậy, khiến cho người nghe cảm thấy khó chịu. Tiểu Trương giật mình đánh thót, tôi lập tức vươn tay bịt miệng làm cậu ta không thở nổi, trong bóng tối Tiểu Trương nghẹn đỏ cả mặt.
Tôi nhìn ra phía cửa, có một bóng đen từ ngoài run rẩy bước vào.
Bóng đen đó cao khoảng một mét rưỡi, búi tóc, mặt trắng xám, trên người mặc cái quần màu đen, bụng to như cái trống.
Tiểu Trương vào nhà đầu tiên, thấy bà ta khóc định đi qua, nhưng vừa nghe nói đến khuyên tai vàng t6hì dừng lại.
Cậu ta quay lại nhìn tôi hỏi:
Có chuyện gì vậy?


Là ma đói!

Tiểu Trương trốn sau lưng tối, không nhìn thấy càng bị động.
Rốt cuộc có chuyện gì thế?


Im miệng!

Cậu ta vội vàng bịt miệng, bà lão phải một hơi về phía tôi.
Chúng tôi lên xe, cậu ta đưa tôi đến một nơi khuất rồi dừng lại, gọi điện về bảo cho ông ngoại. Tinh thần tôi không tốt lắm, xảy ra chuyện thể này lại phải đưa tôi về chữa trị trước, thật sự áy náy quá.
Cúp điện thoại, Tiểu Trương nhìn tôi:
Ma đói?

Ừ, tôi thấy là ma đói, nếu không đã chẳng ăn nhiều bánh bao thế rồi mà còn chưa nó. Nhưng bà ta muốn ở lại nhà ông ngoại cậu không định đi, chắc hẳn là người nhà ông ngoại cậu, dù sao bà ấy cũng không hại ai cả.


Thế sao cô không trực tiếp lôi ra luôn, rồi tôi nói chuyện với ông ngoại, thế chẳng tốt hơn à?
Vẻ mặt Tiểu Trương hết sức ngây thơ, tôi cũng phục cậu ta luôn.
Bây người mọi người không tin ma quỷ, nói cũng chưa chắc sẽ để tâm. Huống chi giả thần giả quỷ cũng không hay, việc này âm thầm giải quyết là tốt nhất. Nhưng cậu phải trả tiền cho tôi, coi như là tôi giúp cậu nên đưa bao nhiêu cũng được, nếu không khó làm việc.

Chị cả nhà đó kể:
Nhà bà ấy không ra gì đâu, trước kia khi tôi lấy chồng bên đó có một bà cụ ngoài chín mươi, bà ấy ở trong phòng suốt ngày kêu đói nhưng không ai cho ăn. Có một năm mùa đông, nghe nói bà cụ muốn ăn bánh bao nhưng họ không cho, cuối cùng chết đói. Chuyện này nhiều người ở đây biết lắm.

Tôi nhìn sang Tiểu Trương, cậu ta đứng dậy:
Cũng muộn rồi, chúng tôi đi trước đây, đã bảy tám giờ rồi, ngày mai còn phải tiếp tục điều tra nữa.


Vậy ngày mai hai người định đến nhà ai?

Lúc này bà lão vừa khóc hu hu vừa kể, bà ta ở góa từ khi còn trẻ, vất vả mới nuôi lớn được mấy người con gái thành gia lập nghiệp, cứ tưởng có thể hưởng phúc cuối đời rồi, ai ngờ mấy người con đẩy tới đẩy lui, cuối cùng đưa về nhà con trai út.

Người con út đối xử tệ bạc với bà, ăn không đủ no, ngày nào cũng đói, cuối cùng bà cứ thế mà chết đói.


Nói vậy là bà muốn đòi lại công bằng?
Tôi hỏi, bà cụ vội vàng gật đầu.


Vậy bà đợi ở đây đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.