Chương 162: Gả cho lộc sư huynh


Lúc này, tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân của Lộc sư huynh. Tôi ngó đầu xem thử, Lộc sư huynh từ bên cạnh đi ra.
<8br>Tối quan sát Lộc sư huynh, xác định Lộc sư huynh này là thật mới thôi lo lắng thấp thỏm, ít nhất chứng minh nó không3 sao.

Tôi lo lắng cho Lộc sư huynh, Lộc sư huynh cũng lo lắng cho tôi. Cặp mắt đen tuyền như vực sâu ấy nhìn tô9i hồi lâu, thấy tôi không sao, Lộc sư huynh mới nhìn lên cầu thang.

Nó chạy vụt lên, tôi vội vàng nhìn theo, mu6ốn đi giúp đỡ, nhưng Hương Vụ lại ghì chặt tôi trong lòng, khiến tôi không đi đâu được. Bấy giờ, Lộc sư huynh vô cùng p5hẫn nộ, tiếng hí của hươu như đang rít gào.
Lúc trở lại biệt thự thì thấy Lộc sư huynh đang đứng cửa chờ mình. Nhìn thấy tôi và Huyền Quân, Lộc sư huynh đưa mắt qua Huyền Quân trước, cứ thế nhìn một hồi, rồi mới nhìn sang tôi.
Tôi giải thích:
Anh ấy là Huyền Quân.
Lộc sư huynh đánh giá Huyền Quân, rồi mới nhìn tôi, xoay người vào trong.
Hình như Lộc sư huynh không thích Huyền Quân cho lắm!

Hừ!
Hương Vụ đẩy tôi ra. Tôi định đi lên tầng, Hương Vụ lại lật lọng giữ tay, kéo tôi về lồng ngực hắn ôm chặt, hắn nhìn lên tầng bảo:
Không được đi!

Tất nhiên tôi không thể thích nổi kiểu độc tài này của Hương Vụ.
Nhưng tôi không đi được, chỉ đành ngẩng đầu lên xem. Chẳng bao lâu, Lộc sư huynh đã từ tầng hai đi ra. Trong dáng vẻ ngẩng đầu, ưỡn ngực đó là biết nó thẳng rồi.
Ngủ cả ngày, đến tối tôi mới tỉnh.
Tôi vừa động đậy, Huyền Quân đã ghìm chặt lại, lật người ép tôi nằm về. Tôi ngẩng đầu thấy mái tóc dài của hắn buông xõa, cả người trần như nhộng. Tôi bị bọc trong chăn, hắn lại nhìn chằm chằm, chẳng khác nào sói đói nhìn chòng chọn con dê béo.
Tôi há miệng vốn muốn từ chối với lý do mệt mỏi, nhưng chưa kịp mở miệng, Huyền Quân đã trở mình đè lên.

...
Tôi cạn lời.
Hương Vụ hai tay ôm tôi, hắn hạ giọng, nhẹ nhàng gọi:
Thương Nhi.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Hương Vụ càng trở nên cuốn hút. Tôi bất chợt bị hắn mê hoặc, nhìn đến ngây người!
Lộc sư huynh đi xuống tầng nhìn Hương Vụ, Hương Vụ hừ lạnh, xoay người đưa tôi ra ngoài.
Tôi quay đầu nhìn Lộc sư huynh, Lộc sư huynh cũng đang nhìn tôi.
Lộc sư huynh nhìn một lát rồi quay mặt đi.
Huyền Quân cởi áo tắm của tôi rồi bế tối lên. Tôi vốn định giãy giụa, thế nhưng hắn lại quyến rũ quá thể. Tôi nghĩ bụng, nếu đã không phải lần đầu thì thêm một lần hay bớt một lần cũng không khác lắm.
Nói trắng ra vẫn là bị sắc làm mờ mắt rồi!
Ra khỏi nhà tắm, Huyền Quân đắp chăn cho tôi rồi nằm xuống bên cạnh, đè lên chăn, trở mình ôm tôi.
Tôi rúc vào lòng hắn, Huyền Quân mở mắt ra nhìn, hạ giọng gọi trên đỉnh đầu:
Thương Nhi!

Đầu tôi mơ màng nặng trĩu, nào còn hơi đâu đáp lại.
Hắn lại tiếp tục gọi, tựa như gọi mãi vẫn không đủ, gọi đến quyến rũ như vậy, gọi tới khi hắn thỏa mãn mới ôm tôi ngủ.
Huyền Quân cởi đồ, tôi vốn định đi vòng qua hắn, nhưng hắn đã xoay người bể tôi lên.

Bỏ em xuống đi.

Tôi cực lực giãy giụa, Huyền Quân đặt tôi ở góc tường, hắn cứ xán lại mặc cho tôi giãy.

Mệt không?

Huyền Quân hỏi tôi, tôi lập tức đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hắn hạ giọng, cười khẽ bên tai:
Không mệt thì tốt!

Quý Mạt Dương đi ra nhìn thấy Huyền Quân cũng khá bất ngờ, nhưng vẫn thờ ơ như cũ:
Về rồi hả?


Ừm.
Huyền Quân đi ăn cùng tôi.
Quý Mạt Dương dừng lại:
Anh đi cái là cả một năm, cho dù trước đó là bị thương vì Ly Thương, nhưng cũng không thể cứ nói về là về được.

Sau này không đi nữa.

Hương Vụ nhìn tôi một lúc, rồi cúi đầu hôn tôi.
Thấy tôi không phản kháng, hắn bề ngang tôi lên, xoay người rời khỏi biệt thự.
Lúc tôi tỉnh dậy trời đã sáng, thấy mình đang nằm trong quan tài đồng xanh. Tôi lần sờ, trong quan tài trống rỗng, Hương Vụ không ở đây, tôi bèn leo ra ngoài.
Hắn không biết tôi rất không thích cái cơ thể lạnh như băng này của hắn, cứ ôm tôi ngủ như vậy làm tôi rùng mình ôn lạnh. Hắn lại càng không biết, lúc tôi rùng mình, hắn càng ôm chặt, tôi càng lạnh hơn.
Tôi vốn định nói với hắn, nhưng hắn đã ôm tôi cách một lớp chăn, tức là cũng biết bản thân lạnh tới mức nào. Tôi không nói hắn cũng rõ, nếu tôi nói nữa, có lẽ sẽ khiến hắn đau lòng!
Mà có khi, tôi thấy hắn cũng không thèm để ý đến sự ấm áp của tôi, không nói cũng được, miễn cho hắn không thèm để ý đến, lại còn thêm một đống lí do để cằn nhằn tôi nữa.
Da mặt Huyền Quân rất dày, Quý Mạt Dương nói sao hắn cũng coi như không nghe không thấy, chẳng hề xi nhê, thậm chí còn thản nhiên ngồi xuống ăn cơm.
Ngược lại làm Quý Mạt Dương phải ôm cục tức.
Ăn cơm xong, tôi quay lên tầng nghỉ ngơi. Lúc đang tắm thì cửa nhà tắm bật mở. Tôi nghe tưởng là Lộc sư huynh, vội vàng mặc áo tắm vào, nhưng đến khi nhìn rõ người vừa đến lại không ngờ đó là Huyền Quân.
Không biết vì sao, tôi lại cảm thấy Lộc sư huynh có vẻ không cam lòng, nhưng bởi vì không đánh được Hương Vụ nên chỉ đành để tôi đi cùng hắn! Tôi theo Hương Vụ ra ngoài, vừa đi ra, hắn đã ôm tôi vào trong ngực, cúi đầu nhìn tôi:
Ly Thương, cô đừng gây phiền phức thêm nữa. Là người phụ nữ của bản tôn thì hãy một lòng đi theo bản tồn, bản tôn sẽ không bạc đãi em!


Tôi là người phụ nữ của anh bao giờ?
Tôi muốn đi, lại bị Hương Vụ kéo về.
Hương Vụ giận dữ trừng tôi:
Nói năng bậy bạ, không phải người phụ nữ của bản tôn thì sao lại giải phong ấn cho bản tôn?

Lộc sư huynh hỉ lên một tiếng, đuổi thẳng lên tầng.
Tôi vốn muốn đi xem, nhưng bị Hương Vụ kéo lại.
Tôi quay đầu nhìn Hương Vụ, hắn nói:
Sư huynh em rất lợi hại, không cần lo lắng!

Vừa ra đã thấy Huyền Quân đứng ở bên ngoài, hắn đưa lưng về phía tôi, trên người mặc đồ đen từ trên xuống dưới, khoác một chiếc áo choàng. Hình như nghe thấy tôi đứng dậy, hắn xoay người, thấy tôi đã tỉnh thì cong môi hỏi:
Dậy rồi?
Tôi đứng dậy, đi ra khỏi quan tài đồng xanh, vừa mới bước ra, chiếc quan tài biến mất.
Huyền Quân thấy tôi đi đến, vươn tay kéo tôi, tôi rất ngay tay lại.
Tối qua mệt à?
Giọng điệu Huyền Quân bình thản, nhưng trong đó lại ẩn chứa ý cười. Tôi nhìn hắn một hồi, vẫn thấy bất lực như trước.
Tôi xoay người muốn về, Huyền Quân lập tức đi theo.

Thật không?


...
Sắc mặt Hương Vụ âm u, tay hắn ôm chặt tôi:
Bản tôn quan trọng hơn hay là con hươu kia quan trọng hơn?

Tôi cạn lời:
Đó là sư huynh tôi.

Mà trên cầu thang, Quý Mạt Dương với một con Lộc sư huynh khác bắt đầu lấy hai đánh một.
Nhưng Lộc sư huynh dữ lên lợi hại lắm, tên Lộc sư huynh giả kia ngã xuống biến thành một quý nữ váy đen, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, đúng là nữ quỷ muốn giết Lộc sư huynh. Lộc sư huynh đáp đất, nhìn con quỷ nữ. Quý nữ đứng dậy, hốt hoảng lùi ra sau, nhưng ả chưa kịp chạy, Lộc sư huynh đã xông lên, đôi sừng hươu húc mạnh, quỷ nữ kêu lên thảm thiết rồi biến mất.
Kẻ giả dạng Quý Mạt Dương thì chớp mắt đã không thấy đâu.
Lăn lộn một phen đến gần mười giờ mới kết thúc. Quý Mạt Dương đi lên gọi cửa, Huyền Quân còn chưa thèm xuống. Tôi đẩy hắn một cái thật mạnh, hắn còn cố tình chơi tôi, làm tôi hét tướng lên, Quý Mạt Dương đẩy cửa đi vào.

Thấy Huyền Quân và tôi, anh ấy lại xoay người đi ra, đóng cửa sầm một phát quát:
Cút ra đây!


Huyền Quân cười, bây giờ mới thôi dây dưa, mau chóng kết thúc, rồi đứng dậy rời đi. Xuống tầng dưới, tôi ngồi sofa, vừa muốn đâm đầu vào tường, vừa cảm thấy có lỗi với Quý Mạt Dương, Huyền Quân thì thuận thể ngồi bên cạnh tôi. Quý Mặt Dưỡng day trán
Giờ anh định thế nào?


Huyền Quân nhìn Quý Mạt Dương:
Tôi và Thương Nhi đã bái đường rồi, nếu kết hôn nữa cũng được, nhưng cô ấy lại không muốn.


Huyền Quân nói nghe có vẻ rất tủi thân.

Quý Mạt Dương nhìn tôi:
Không muốn?



Em còn trẻ.
Tôi tìm bừa cái cớ đơn giản, mà thật sự tôi cũng chưa nghĩ đến việc kết hôn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.