Chương 161: Gả cho lộc sư huynh
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1544 chữ
- 2021-12-31 04:55:17
Trên đường về, tôi ngủ một lúc. Trong giấc mơ, Hương Vụ lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao.
Tôi đứng đối diện hắn, vẻ mặt đầ8y khó hiểu, mình có đắc tội gì với hắn đâu.
Tôi xoa đầu nó:
Làm tôi sợ muốn chết!
Lộc sư huynh đứng dậy, cọ cọ vào mặt tôi, tôi vỗ về nó:
Hương Vụ không có ác ý đầu, hắn chỉ không thích có người tới gần tôi thôi, anh phải thật cẩn thận, đừng có chọc vào hẳn ta!
Ngày thường, Lộc sư huynh đến xem tôi tằm đều bước lộc cộc, tôi nghĩ nó không phải dạng đi đứng nhẹ nhàng. Nhưng hôm nay, nó lại bước đi không hề phát ra tiếng động.
Tới cửa, Lộc sư huynh đứng thẳng chân lên, còn cao hơn cả con người. Hai móng hươu đáp xuống ván cửa, thế mà cũng không phát ra tiếng động nào.
Mà cũng chưa chắc!
Trông hắn hung dữ như vậy, ai biết có định đánh tôi5 hay không?
Tôi nhớ là đã khóa cửa rồi mà, sao nó còn vào được vậy?
Lộc sư huynh đi tới cũng là lúc sương mù giăng đầy trước mắt. Tôi nhìn thấy Hương Vụ đứng đó, trong tay hắn là một thanh trường kiểm, đang nhìn chòng chọc về phía Lộc sư huynh.
Tôi đang định giãy giụa, lại nghe tiếng Quý Mạt Dương gọi mình:
Ly Thương!
Bị Quý Mạt Dương gọi, tôi lập tức bừng tỉnh.
Lau sàn xong, còn phải lau người cho Lộc sư huynh.
Một nhà khảo cổ như tôi mà hôm nay lại phải làm bảo mẫu, không biết là đáng buồn hay đáng tiếc đây!
Bản tôn chỉ dùng một cái bạt tai cũng có thể đánh chết em.
Hương Vụ mạnh miệng hung dữ, ánh mắt càng ác hơn.
Tôi xoay người nhìn thoáng qua thanh kiểm dày đặc khí lạnh kia rồi mới đi ra.
Lúc ra ngoài, Lộc sư huynh vừa mới đi tắm về, cả người ướt nhẹp. Nhìn sàn nhà loang lổ những nước, tôi đành phải đi lau sàn,
Tôi từ dưới đất đứng dậy, đi tìm đám quỷ vừa hò hét, nhưng chẳng biết chúng đã đi đâu.
Tôi nhìn lên tầng, Lộc sư huynh đang bị đâm từng dao sâu, róc thịt.
Tôi thở hắt ra, xoay người muốn đi nhưng bị hắn lôi lại. Tôi xoay người, hắn nắm chặt lấy tay tôi quát:
Ly Thương!
Hương Vụ cắn răng, lạnh lùng nhìn tôi.
Nhìn kĩ hơn mới phát hiện bọn họ đang trói một con hươu, treo nó lên bằng dây thừng.
Tôi theo đường cầu thang đi xuống, trong đám đông, có một phụ nữ cầm dao, đang đâm vào cổ Lộc sư huynh.
Quý Mạt Dương nói:
Em không về hai ngày, sư huynh cũng hai ngày không vào, cứ chờ em ở đây đấy!
Em biết.
Nhưng mà để nó đi, tôi lại càng lo hơn.
Chúng tôi đến chỗ cửa sổ, nhưng bên ngoài chẳng có gì hết. Tôi và Lộc sư huynh quay về, tiếp tục nghỉ ngơi.
Tôi cất bước đi, Lộc sư huynh lập tức theo sau. Tới cửa Lộc sư huynh ra ngoài trước, tôi sợ nó xảy ra chuyện nên cũng theo sau. Không ngờ ngoài cửa lại là vực sâu, Lộc sư huynh suýt nữa ngã xuống. Tôi vội giữ chặt lấy nó, mặt đất lại biến thành sàn nhà. Mà cánh cửa sau lưng tôi thì bỗng dưng đóng sập một tiếng. Tôi quay đầu, cả không gian chỉ còn mỗi mình mình. Tôi vừa đi vừa nhìn, xung quanh tối đen như mực.
He he he... Bên tai vang lên tiếng cười kì dị, tôi nhìn xuống tầng dưới, lại thấy một đám người đang ầm ĩ dưới đó.
Đừng giết anh ấy!
Tôi ngăn người phụ nữ, ả ta chầm chậm quay đầu, để lộ ra một gương mặt trắng bệch, hai mắt không có tròng đen nhìn chằm chằm tối.
Tôi trở mình, nhìn thấy một cái bóng lướt qua cửa sổ, Lộc sư huynh cũng đứng bật dậy.
Nó đi vòng qua hướng cửa sổ trước, tôi cũng xuống giường. Lộc sư huynh quay mặt nhìn tôi, lắc đầu, ý bảo tôi không cần phải ra.
Ngoài cửa tối đen hệt như một thế giới khác, tôi cất bước ra cửa thì bị Lộc sư huynh ngăn lại.
Sừng của Lộc sư huynh ngăn cản tôi, tôi bèn đẩy sừng nó ra:
Không sao đâu.
Bản tôn muốn đánh em khi nào?
Ánh mắt Hương Vụ hung á6c.
Tôi nghĩ rồi đáp:
Không có thì phải.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở bung ra, nhưng ngoài cửa lại không có ai.
Tôi hít một hơi thật sâu, bấm tay tính toán, nhưng không tính ra cái gì.
Tôi lên tầng, sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo. Tôi dừng lại, bước chân đó cũng dùng.
Tôi nhìn bức tường bên cạnh, đằng sau thật sự có kẻ bám đuôi. Song điều khiến tôi ngạc nhiên là người đó lại là Lộc sư huynh, đôi sừng hươu ngẩng cao, trông hùng vũ khí phách.
Tôi hít sâu:
Sư huynh, để tôi ra ngoài, anh đừng vào đây!
Lộc sư huynh dừng lại, tôi bước tới, giằng lấy trường kiểm trong tay Hương Vụ, ném qua một bên, sau đó đeo vòng Trấn Hồn trong tay hẳn lên, hắn mới biến mất.
Lộc sư huynh liếc mắt nhìn tôi, rồi quay đầu đi ra ngoài.
Sao thế?
Quý Mạt Dương hỏi, tôi chỉ lắc đầu, xuống xe về nghỉ ngơi.
Lộc sư huynh đứng ngoài cửa chờ tôi, thấy tôi thì đi quanh một vòng, rồi mới theo tôi về.
Hương Vụ thấy tôi không để ý tới hắn thì cất bước tới. Tôi thấy hắn nổi giận đùng dù3ng để phòng ngừa hắn làm tổn thương mình, bèn lùi về sau hai bước. Hương Vụ nhìn tôi giật lùi lại càng tức không có chỗ xả:
Em còn dám 9trốn?
Tôi cạn lời:
Đánh không lại anh, còn không được trốn à?
Sư huynh!
Tôi vô cùng lo lắng nhìn đối phương, nhưng Lộc sư huynh chỉ lắc đầu.
Những đêm về khuya, chợt nghe thấy có người gõ cửa. Lộc sư huynh đứng dậy nhìn ra. Tôi thấy lạ định thắc mắc, nhưng Lộc sư huynh đã nâng chân lên chặn miệng tôi, cũng may trước khi ngủ tôi đã lau mỏng cho nó rồi.
Lộc sư huynh bỏ chân xuống, đi ra cửa.
Tôi đi đến trước mặt cô ta, vươn tay giằng lấy con dao trong tay ả, nhưng đối phương đã biến đi đâu mất rồi.
Tôi đến chỗ Lộc sư huynh đang bị treo lơ lửng, nó vốn đang cúi đầu, thấy tôi tới gần thì ngẩng phắt lên biển thành phụ nữ, nhào về phía tôi. Tôi lùi lại, ngã lộn mèo về phía sau, thấy tay mình nặng đi, bả vai bị căn. Tôi nhìn lại, con quỷ nhỏ bốc khói gào thét cắn tôi đã không thấy đâu nữa.
Nó còn dán một mắt nhìn vào cánh cửa làm tôi bỗng thấy sợ hãi.
Trong lúc đang quan sát thì Lộc sư huynh bị một lực đẩy văng ra. Tôi vội vàng đứng dậy, chộp cải la bàn đặt trên đầu giường, ném lá bùa Nhiếp Hồn trong tay ra, hai chân đáp đất chắn phía sau Lộc sư huynh.
Tôi liếc nhìn Lộc sư huynh, thật ra lúc ở mộ cổ nó cũng như vậy, tôi bảo không cần chờ đầu, nhưng nó không chịu nghe gì hết.
Tôi cũng không nói thêm nữa mà về phòng tắm rửa, Lộc sư huynh đẩy cửa bước vào, dừng ở cửa một lúc, rồi mới tiến đến gặp tôi.
Lau sạch rồi tôi trở về phòng, Lộc sư huynh cũng về cùng tôi. Nó vào trong nằm ở dưới giường, nhưng đầu lại gối bên cạnh. Tôi đặt cánh tay ở bên mép giường, nó bèn dán mặt lên đó.
Nhưng khi tôi chìm vào giấc ngủ, lại mơ thấy cảnh Lộc sư huynh bị chặt đầu, hơn nữa còn là bị Hương Vụ chặt. Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, lúc này mới nhìn về phía Lộc sư huynh, thầy Lộc sư huynh cũng đang nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, lúc lão Mã đi đã đưa pháp nhân vào cơ thể tôi, đã kế thừa pháp nhân thì còn có gì tôi không nhìn ra được? Tôi chậm rãi xoay người, Lộc sư huynh đứng sau lưng tôi, ngẩng đầu nhìn.
Hai chúng tôi mặt đối mặt, gương mặt hươu của Lộc sư huynh lộ ra một nụ cười tươi quỷ dị.
Rốt cuộc ngươi là thứ gì?
Tôi hỏi đối phương, hắn dùng hình dạng của Lộc sư huynh tới gần, lại càng quỷ dị hơn. Tôi nhận ra không ổn, bèn từng bước lùi về phía sau. Ai biết bậc thang đằng sau có người, tôi bất thình lình quay đầu, không ngờ Quý Mạt Dương lại đang lơ lửng ở đó. Quý Mạt Dương cũng nở nụ cười quái đản, tôi đang nghĩ chuyện này là sao thì Lộc sư huynh sau lưng đã húc mạnh một cái, khiến tôi bám vào Quý Mạt Dương. Trong tay Quý Mạt Dương đang cầm một con dao, không ngờ lại muốn giết tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.