Chương 160: Lão thanh long


Xe dừng lại, tôi nhìn dáng dấp người kia xuống xe đi bộ mà nhíu mày. Tiểu Trương sợ tới mức run lẩy bẩy, tiên trong tay rớt sạch, nói chuyện cũng lắp8 bắp:
Sếp, sếp à...


Ngụy An nhìn Tiểu Trương, lại nhìn bạn mình.

Ngụy An đi về phía người mình gọi là bạn, không bao lâu, Quý Mạt 3Dương đã xách theo một số thứ tới.
Bia mộ đã được lập xong, con cháu nhà họ Ngụy dập đầu, lúc này Ngụy An mới đứng dậy.
Mọi người cũng đến nhà hàng ăn cơm, Ngụy An ngồi cùng xe với chúng tôi. Tôi mới nói:
Về sau lấy tên thì hạn chế lấy mấy chữ như
An
,
Khang
,
Bình
đi, càng dùng lại càng giảm. Nhưng nếu không dùng thì cũng không hay, không nghĩ cẩn thận là toang hết.
Ngụy An hiểu ra, lại hỏi:
Nếu tôi không đổi tên thì có ảnh hưởng gì tới tương lai sau này không?


Nhà cửa bất an, sự nghiệp bất ổn, đến cả đêm ngủ cũng không yên.

Quý Mạt Dương nhìn tôi:
Vấn đề gì hả?


Em không dư sức vậy đầu, mang hết đồ qua đây đi, có muốn tu sửa mồ mả nữa không? Còn lằng nhằng là trời tối đen luôn đấy!

Bấy giờ, Quý Mạt Dương mới sực nhớ ra, vội nói:
Mau chuẩn bị đi, trời tối hẳn là làm mệt đấy.

Ván gỗ được dựng chắc chắn, Quý Mạt Dương và Ngụy An bắt đầu hành động, gạch đỏ đã sẵn sàng một bên, hai người tiếp tục khai sấm tử.
Bên trong giải quyết hòm hòm rồi, xung quanh cũng đắp đất ổn thỏa, Ngụy An mệt mỏi nằm vật ra đất.
Bấy giờ, người nhà anh ta mới tới.
Tôi nhìn Quý Mạt Dương:
Anh.

Quý Mạt Dương xoay người đi tới bên quan tài nhìn xuống, khá là ngạc nhiên:
Nước?


Nói thừa, không có nước thì long huyệt cái nỗi gì?
Tôi đứng sang một bên, nhìn Ngụy An:
Anh với anh trai tôi mỗi người một bên, nâng quan tài lên trên.

Ngụy An vội ôm quan tài nhỏ tới, tôi đang định thao tác thì sực nhớ, cởi găng tay ra:
Ai tới nhặt xương cốt lên đi.

Bà đi đến:
Để bà.


Bà đi lấy chồng rồi, không được!
Nghe tôi nói thế, những người khác đều lùi lại phía sau.

Lấy ra đây.
Tôi vươn tay, Ngụy An đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, đoạn bảo:
Âm trạch này nhà anh là huyệt quý trong phong thủy. Đây là lần đầu tiên tôi gặp, nhưng dù là huyệt quý phong thủy tốt cũng không thể phát hết cho mọi người. Đây là huyệt Thanh Long, phía dưới có rồng, nhiều không dám nói, nhưng có thể đảm bảo cho anh vận may thịnh vượng sáu mươi năm. Năm nay anh bao nhiêu tuổi?

Tôi nói vậy, Ngụy An hơi ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời:
Hai mươi bảy.

Tôi bị kéo suýt thì vấp ngã, Quý Mạt Dương đi theo đỡ tôi qua đó.
Tới trước mộ, Ngụy An chỉ chỉ, trên quan tài có vài hốc chuột. Họ chưa khai quan, tôi đi xuống kiểm tra bên ngoài một lượt, thật ra không phải kiểm tra quan tài có mấy hốc đầu, mà là do quen thói kiểm tra quan tài - di chứng khảo cổ để lại của tôi thôi.
Tôi xốc nắp lên, cả nhà Ngụy An lùi hết về sau. Ngụy An nhìn tôi, hết sức ngạc nhiên vì không ngờ một đứa con gái như tôi lại có gan lớn như vậy.

..
Tôi nhìn Quý Mạt Dương, không nói gì.
Ngụy An kéo Quý Mạt Dương sang một bên thầm thì, lúc quay lại, Quý Mạt Dư5ơng hỏi:
Tên Ngụy An có vấn đề gì?

Tôi nhìn Ngụy An, vẫn im tiếng. Quý Mạt Dương giơ tay gõ tôi một nhát:
Có nói không?
Ngụy An vội kéo Quý Mạt Dương:
Đừng làm vậy chứ, anh Quý!


Vậy tôi phải sửa thành gì?


Thực ra có Long Quy bảo vệ, anh sửa thành gì cũng được hết, nhưng
An
khắc anh, dễ đi ngược lại, phạm vào xung sát! Anh viết một chữ đi.

Tôi đưa tay ra, Ngụy An duỗi ngón viết vào lòng bàn tay tôi: Thính!

Ngụy An sưu tầm đồ cổ, quen biết vài năm rồi, đối nhân xử thế cũng được.


Ừm.


Tên cậu ta làm sao?

..
Tôi nhìn Quý Mạt Dương, không đáp. Quý Mạt Dương giơ tay xoa đầu tôi:
Nhóc thổi!

Sáng hôm sau, sấm tử đã khô.
Ngụy An hạ hai chiếc quan tài theo canh giờ đã thống nhất, để quần áo vào quan tài của ông nội.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ cần lấp đất nữa là hoàn thành công việc tu sửa mộ phần.

U

Anh trai Ngụy An xoay người đi.
Những người khác cũng không nán lại nữa. Bà muốn ở lại lắm, nhưng tôi bảo Tiểu Trương đưa bà về.
Mọi người đi hết rồi, tôi mới nhìn Quý Mạt Dương. Anh ấy xoay người nhìn mấy người đó, chắc chắn họ đã đi xa mới bảo:
Em nói đi!

Lúc này tôi mới nhìn Ngụy An:
Trên người anh có cái gì không? Tốt nhất là vật quan trọng, tiêu biểu đối với anh.

Ngụy An khó hiểu:
Có một miếng ngọc, từ lúc tôi sinh ra đã có rồi.


Hay thế này đi, để Ngụy An làm hết, sau này chúng tôi sẽ không mặc kệ cậu ấy đâu.

Mọi người tôi một câu anh một câu, cuối cùng đi sạch.
Ngụy An đứng lên uống nước, bắt đầu khai sấm tử, đến nửa đêm mới làm xong, anh ta chưa đi luôn mà nghỉ ngơi ở trong xe.
Thấy rùa Thanh Long nằm trở lại, Ngụy An không dám thở mạnh.
Lúc này, có người đưa xi măng với cát tới, sợ dính vận xui nên ném xuống từ xa rồi bỏ chạy.
Quý Mạt Dương nhanh chóng bước tới, lấy xong chọc thủng bao xi măng cát, trộn nó với nước và bùn.

Ừm, họ Long đi.

Ngụy An hiểu ra, lập tức đồng ý:
Được!


Tên gì thì để tính sau, tôi chưa nghĩ ra, những ngôi mộ này của nhà anh thì phải làm bây giờ, còn ai làm thì các anh tự bàn bạc với nhau. Cùng lắm thì đổi tên hết, thật ra ảnh hưởng cũng không lớn lắm đâu.
Tôi cố tình nói thế, tất nhiên những người kia đều không chịu,
Gọi nó là lão Thanh Long, nó thấy thích lắm.
Rùa với rồng vốn không phân cao thấp, song rùa vẫn xếp sau Huyền Vũ, muốn thành rồng cũng rất khó.
Tôi gọi nó là lão Thanh Long, tất nhiên nó phải vui rồi.
Ngụy An bên cạnh bảo:
Để tôi.

Anh ta đeo găng tay, khom lưng nhặt từng mẩu xương lên, đặt vào bên trong quan tài nhỏ. Sắp xếp ngay ngắn xong mới đóng quan tài lại, nắp quan được cố định bằng đình Trần Hồn, bên ngoài quấn thêm một lớp vải đỏ, sau đó được để sang một bên. Tôi lên tiếng dặn dò:
Ở đây không may mắn, anh bảo một người đảm đương được ở lại đây, còn lại thì về hết đi.

Tôi vừa dứt lời, tất cả mọi người đều muốn đi, bà cụ tức giận mắng:
Anh chị đều là con cháu nhà họ Ngụy, sao lại vô trách nhiệm như vậy? Ngụy An còn nhỏ, mà anh chị quá nửa đời người rồi lại có đầu rụt cổ là sao?

Anh ta tiện tay viết bừa thôi, nhưng trong đầu tôi lại hiện ra một cái đinh!

Long Đình đi, mình có ý nghĩa liên quan đến cha mẹ.
Quảng
nghĩa là rộng lớn,
Đình
có ý là kéo dài, Long Quy hay anh đều có lợi. Mà Long Đình vốn cũng là con trai của Long Vương. Anh là mệnh thủy, theo lý thuyết, lão Thanh Long xuất hiện ở đâu, anh chính là con của Thủy Long Vương ở đấy. Quảng Trạch chính là Long Vương, rồng lội biển sâu, động có thể dậy lên sóng lớn, tĩnh có thể yên giấc chẳng lo.


Cảm ơn thầy.

Ngụy An cũng chạy qua, còn tôi xử lý chiếc quan tài ban đầu, dỡ thành từng mảnh rồi úp lên đầu Thanh Long Quy, vừa nói chuyện với nó, vừa dựng ván gỗ.

Lão Thanh Long, mi tu hành cho tốt nhé, miếng ngọc này rất có ích cho mi. Sau này, khi mi độ lôi kiếp, nó có thể giúp mi tránh được thiên lôi. Về sau, chủ nhân ngọc bội đến cúng bái, sẽ tiện thể thờ cúng cả mi, mi cứ chăm chỉ tu hành là được.

Con rùa già mở mắt nhìn tôi, sau đó nhắm mắt lại.

Ừm, tính từ bây giờ, anh sẽ có vận may thịnh vượng ít nhất là đến năm tám mươi bảy tuổi. Dù là ai cũng không thể ngăn cản, nhưng huyệt quý này phải nhận chủ mới được. Người nhà anh không đủ quyết đoán, cũng chẳng có lòng hiếu thảo. Thái độ của anh coi như cũng được, tôi nể mặt anh tôi, cho anh món hời này.


O!

Ngụy An nhìn Quý Mạt Dương, rồi lại nhìn tôi:
Mời thầy.

Hai người làm theo lời tôi nói, dồn sức vài lần, nhích tới nhích lui mấy bận mới hoàn toàn năng được quan tài ra ngoài.
Đặt quan tài hẳn hoi xong, Ngụy An nhìn xuống dưới, sợ tới mức lùi ba bước về sau, đặt mông ngồi trúng đống đất. Quý Mạt Dương tới vũng nước xem, có một con rùa lớn nằm úp sấp bên dưới, anh ấy nở nụ cười:
Thanh Long Quy à?

Tôi ném ngọc bội của Ngụy An xuống, không ngờ chỉ tiện tay ném xuống thôi mà Thanh Long Quy lại động đậy. Miếng ngọc rơi thẳng xuống đỉnh đầu đầy lông xanh của nó, sau đó nó lại quay về nằm úp sấp.
Tôi lắc đầu, dựa vào vai Quý Mạt Dương, lăn qua lăn lại mệt mỏi, tôi đã không ngủ một ngày đêm rồi.
Quý Mạt Dương vòng tay ôm tôi, tôi ngủ trong lòng anh một lúc. Chẳng mấy chốc, Ngụy An đã khai được huyệt, anh ta đi đến gọi tôi:
Thưa thầy.

Tôi mơ màng, nặng nề mở mắt nhìn Ngụy An, anh ta mệt đến mức mặt mày đỏ chót, thấy tôi tỉnh là kéo đi ngay.
Quý Mạt Dương bỏ đồ đạc trong tay xuống, giơ chân đạp Tiểu Trương:
To gan đấy nhỉ!


Không sao.
9 Bấy giờ, Quý Mạt Dương mới xoay người nhìn Ngụy An. Ngụy An xách đồ, những người khác cũng vậy.
Ngụy An bỏ đồ xuống, đi tới:
Cô là em gái 6của anh Quý à?


Vâng.

Ngụy An vội đi cùng bái, sau đó đứng dậy bắt đầu khai quật mộ phần.
Bọn họ đông người, chẳng bao lâu đã đào được mộ ra. Quý Mạt Dương đứng cùng tôi, hỏi:
Xem rõ chưa?

Cũng chẳng có gì đáng xem, mà các anh quen biết nhau à?

Tôi nói:
Để bảo đảm bình an phú quý của mọi người, Ngụy An phải đổi tên họ mới không lo tính mạng.

Không ai lên tiếng, Ngụy An hỏi tôi:
Đổi tên?


Họ cũng đổi?

Tôi quay đầu nhìn Quý Mạt Dương:
Vận may khá đó.


Ừm.

Ngụy An cũng đứng dậy.
Mở quan tài xong, tôi lấy găng tay ở trong balo ra, đeo vào rồi cúi xuống xem xét.

Phụ nữ, hơn tám mươi tuổi, tử vong tự nhiên, phân hủy tự nhiên, hài cốt được bảo quản rất tốt, quần áo sắp phân hủy hết, hoa tai, nhẫn, bạc nguyên chất... Quan tài nhỏ đã chuẩn bị đầu?


Ở đây.


Cô à, chúng cháu nhát gan mà.

Có người lên tiếng, bà tức mà không có chỗ xả.
Bấy giờ, Ngụy An mới nói:
Mọi người về cả đi. À đúng rồi, anh ơi, tí nữa anh gọi người đến nhé, còn phải khai sấm tử, lát mang mấy bao xi măng với cát đến đây, nhân lúc trời chưa tối hắn giải quyết luôn.

Tôi nhìn ra ngoài xe, trên không trung, mây đen dày đặc. Tôi lấy làm lạ giơ tay lên tính, không liên quan tới Long Đình nhưng thời tiết bên ngoài kém như vậy, sắp xảy ra chuyện gì hay sao?


Anh.



ům.


Quý Mạt Dương đáp lại, tôi mới hỏi:
Anh thấy thời tiết bên ngoài không?


Quý Mạt Dương trong ra ngoài:
Trời xanh mây trắng.


Tôi liếc mắt nhìn Quý Mạt Dương là biết anh ấy đã nhìn ra cái gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.