Chương 164: Đạo hạnh cao th m, tổn hại một chút cũng không sao


Quý Mạt Dương đến chỗ cửa sổ, nhìn ra ngoài một hồi, rồi xoay người hỏi tôi:
Đêm nay sẽ đến hả?



Không dám chắc. Nếu cô ấy kh8ông đến thì chắc là sợ rồi. Nhưng nói chung để cô ấy lại đây không được ổn cho lắm.

Em muốn diệt trừ cô ta?

Vả lại, chẳng lẽ không có người tốt thì không kết hôn hả?
Tính ở vậy cả đời hay gì?
Anh ta không có em gái mà vẫn nghĩ con gái không nên kết hôn cơ à!
Hai người tán gẫu với nhau, còn tôi ngồi một mình. Mà chẳng hiểu vì sao, Thẩm Vân Kiệt cứ nhìn tôi suốt, chỉ cần Quý Mạt Dương không để ý là anh ta sẽ đánh mắt sang chỗ tôi ngay.

Tụi anh quen biết được vài năm rồi, Long Đình cũng là bạn của anh ta.

Nhắc tới Long Đình, tôi hơi kiệt sức, không muốn tiếp chuyện nữa.
Tôi nằm ngủ trên giường một hồi thì nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, tiếng khóc thê lương bi thảm, giống như có oan khuất gì kinh khủng lắm. Cô ấy vừa khóc vừa gọi con mình. Tôi tỉnh giấc, đứng lên thì thấy Quý Mạt Dương đang ngẩn người trước cửa sổ. Tôi dậy, anh ấy mới đến xem tôi. Lúc này, Thẩm Vân Kiệt cũng tới dẫn chúng tôi đi ăn. Quý Mạt Dương cùng tôi xuống tầng, lúc đến chỗ thang máy thì nghe thấy có tiếng của phòng mở trong tầng hai, âm thanh giòn giã phát ra từ cánh cửa. Nhưng khi chúng tôi quay đầu lại nhìn, trong hành lang trống rỗng không có gì hết.

Sao vậy?
Thẩm Vân Kiệt hỏi tôi với Quý Mạt Dương, đồng thời vươn tay ôm eo, đẩy tôi vào thang máy. Tôi nhìn Quý Mạt Dương, anh vươn tay kéo tôi, cảnh giác tách tôi và Thẩm Vân Kiệt ra xa.
Nhìn không ra cậu lại là tên cuồng bảo vệ em gái thế đấy, tôi có vợ rồi mà!
Thẩm Vân Kiệt đi vào với vẻ mặt buồn cười, miệng thì nói đã có vợ rồi nhưng mắt vẫn liếc nhìn tôi một cái. Tôi quay ngoắt đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn anh ta nữa.

Nếu cô ấy khôn3g phải là người thì không thể giữ lại được!
Cuối cùng tôi đã hiểu ra vì sao một năm trước, khi vừa quen La Quán Trinh, cô ấy lại vô t9ình, thiết diện vô tư như vậy. Lập trường khác nhau, sẽ không hiểu được quyết định của nhau. Mục đích của đạo sĩ là giữ gìn cân bằng â6m dương, vật âm không thể sống như con người ở dương thế, tất nhiên phải bị đuổi đi.
Nghe tôi nói vậy, Quý Mạt Dương không có 5ý kiến, ngừng chủ đề này.

Kẻ có ý xấu!

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Huyền Quân tốt dần lên. Hắn hừ lạnh, vung tay, nện vào đũng quần Thẩm Vân Kiệt. Tôi thấy Thẩm Vân Kiệt nằm trên đất run bắn, không phản ứng gì nữa.

Tụi anh kết hôn xong là cô ấy đổ bệnh, hai năm rồi chẳng khá lên chút nào, còn ngày càng... tệ hơn. Cứ thế này, anh lo là anh sẽ từ bỏ mất. Hai năm ròng, anh không được chạm vào cô ấy, thế thì thà không kết hôn cho rồi. Mà bây giờ, cô ấy còn có cái tật cử phát điên lên là đảnh anh, mấy hôm trước rạch vào cánh tay của anh mấy nhát luôn đầy này.

Thẩm Vân Kiệt nói rồi xắn tay áo lên cho Quý Mạt Dương xem. Trên cánh tay có ba vết dao còn chưa khép lại hoàn toàn, trông khá là dữ tợn.
Đối phương nói rồi nhìn tôi, nở nụ cười nho nhã:
Bệnh gì nhỉ?
Tôi nhìn Quý Mạt Dương, không trả lời.
Chẳng lẽ bảo chúng tôi giả làm vợ chồng đến đây đùa hả?
Nhưng Thẩm Vân Kiệt như không nhận ra, vẫn nói với Quý Mạt Dương hết câu này đến chuyện khác. Còn tôi thì đứng nép một bên.
Tới chỗ ăn cơm, Quý Mạt Dương vừa dùng bữa, vừa nghe Thẩm Vân Kiệt kể chuyện, trong đó có chuyện của vợ anh ta.
Người sáng suốt nghe là biết câu này của Thẩm Vân Kiệt có vấn đề. Cái gì mà không nhiều người tốt, cái gì mà còn nhỏ không nỡ để kết hôn, tôi đâu còn bé bỏng gì!
Tôi đã hai mươi tư rồi đấy!

Mạt Dương không sao. Nếu em khó chịu thì chúng ta đi bệnh viện.
Thẩm Vân Kiệt đưa tay sờ mặt tôi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve như thể kẻ bị bỏ thuốc không phải tôi mà là anh ta. Thấy tôi không phản kháng, Thẩm Vân Kiệt nắm cằm của tôi:
Em cũng đẹp thật!

Nói đến cũng lạ, tôi nhận ra tôi xinh đẹp hơn trước kia nhiều. Từ ngày tôi ở trong quan tài với Hương Vụ, bất kể dáng người hay khuôn mặt của tôi đều trở nên ngày một quyến rũ, đừng nói là Thẩm Văn Kiệt, đến chính tôi cũng thấy mình hấp dẫn cơ mà.
Tôi đứng lên mặc quần áo, thở hắt nhìn Thẩm Vân Kiệt.
Huyền Quân giữ chặt tay tôi. Tôi nhìn hắn, gương mặt anh tuấn lộ vẻ khó coi:
Nhìn cái gì?

Bây giờ, tôi mới vươn đầu nhìn ra cửa, đáng sợ quá vậy!
Tôi nhìn Huyền Quân, nhưng Huyền Quân không để ý lắm, hình như chẳng hề bận tâm đến việc này!
Thẩm Vân Kiệt ném thanh sắt, đi ra chỗ tối, kéo tôi ngã xuống cạnh anh ta.
Tôi bắt đầu cảm thấy khô nóng, chắc là thuốc đã phát huy tác dụng.
Tôi nhìn chằm chằm kẻ đó, đối phương che mặt, đổ nước xong thì quay gót rời đi. Không bao lâu sau, lại có người vào, đổi phương là một người có tuổi, nhưng vẻ ngoài vẫn khôi ngô, dũng mãnh, vừa đi vừa cười sang sảng.

Người đẹp này, em đừng trách tôi nhé, ai bảo em đẹp vậy làm chi?
Tên đó nói rồi lại gần tôi. Tôi im lặng nhìn gã.

Em gái tôi.


Rất vui được làm quen, tôi là Thẩm Vân Kiệt.


Năm giác quan của bọn chúng bị khóa lại rồi, không thấy đâu!
Giọng Huyền Quân khàn khàn, chứng tỏ hắn đã hứng lên. Nhưng tôi mất tự nhiên nên cứ giãy giụa muốn xuống.
Huyền Quân không hờn giận:
Biến bản quân thành ra thế này còn muốn toàn thân trở ra à?

Qua cách nói chuyện cũng có thể thấy anh ta là người làm việc rất cẩn trọng.
Tôi đang ngồi trên giường, gật đầu khi đối phương chào hỏi.
Tôi cũng bị đè lại, kéo đi.
Tôi bị đưa tới một căn phòng tối. Có người cầm một cốc nước vào, bóp má, đổ nước vào miệng tôi.
Ban đầu, hắn ngạc nhiên mắng tôi không biết xấu hổ, nhưng sau đó lại ôm chặt tôi. Hắn như hoàng phi đói khát ba năm chờ được sủng hạnh, còn tôi trở thành quân vương tàn sát bừa bãi.
Lăn lộn được một lần, Thẩm Vân Kiệt động đậy. Sắc mặt Hương Vụ sầm xuống, cái gạt tàn bên cạnh bay vụt qua. Thẩm Vân Kiệt vừa mới đứng dậy đã ngã ầm xuống đất. Đến khi tôi tỉnh lại từ cơn mê, Huyền Quân đang nằm trên giường lớn, còn tôi ôm lấy eo hắn, trên người hắn trải đầy dấu hôn, trông mà ghê người. Tôi giật mình, Huyện Quân mở mắt, hắn xoay người nhìn tôi, rồi trở mình đè tôi lại. Tôi vốn định đứng lên, hắn lại làm vậy nên đành phải nằm về.
Thẩm Vân Kiệt chầm chậm đứng lên. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt:
Có khó chịu không?

Tôi hờ hững đáp:
Tàm tạm!

Nhưng nhiều lần bị quấy rầy, có vẻ hắn đã nhẫn nại đến cực hạn. Tôi vốn định bảo hắn trở về rồi tính, nhưng hắn đã là tên lên dây không thể không đi, chẳng thèm hỏi tôi có đồng ý không, phải bừa bãi một phen mới giảm bớt được lửa nóng trong lòng.
Nhưng đến khi Huyền Quân đưa tôi rời khỏi đây, suýt nữa tôi đã bị hắn hành chết!

..
Quý Mạt Dương chưa bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, vậy nên đó giờ anh ấy chỉ ăn thôi.
Nhưng ăn được lúc, Thẩm Vân Kiệt có hơi váng đầu:
Khó chịu quá!

Hàn huyên một hồi, Thẩm Vân Kiệt đứng dậy, nói mình có cuộc họp. Trước khi đi, Thẩm Vân Kiệt còn khăng khăng mời tôi và Quý Mạt Dương ăn cơm. Quý Mạt Dương định từ chối nhưng Thẩm Vân Kiệt không cho anh cơ hội, dứt lời là đi ngay.
Thẩm Vân Kiệt đi rồi, Quý Mạt Dương quay đầu nhìn tôi:
Không thích anh ta hả?


Đây là em gái cậu?
Viện trưởng nhìn tôi, nở nụ cười hiền hòa, tao nhã.
Anh ta có khuôn mặt trắng nõn với ngũ quan đoan chính. Tuy không phải dạng anh tuấn bất phàm, nhưng khí thế hiên ngang giữa hai hàng này chứng tỏ diện mạo này cũng khá là được.
Thẩm Vân Kiệt mở mắt nhìn tôi, sau đó ngất lịm.
Hương Vụ nhoáng cái ra khỏi cổ tay, ôm tôi vào lòng.

Sát khí nặng quá, sắp gặp xui xẻo!

Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Quý Mạt Dương đanh lại, anh đi đến, ngồi cạnh tôi. Tôi nhìn ra ngoài hỏi:
Anh có hay qua lại với kẻ xấu đó không?

Thẩm Vân Kiệt đứng dậy, nhưng không đứng vững nên ngã quỵ xuống, va vào ghế phát tiếng ầm ầm!
Quý Mạt Dương nghiêng người đỡ Thẩm Vân Kiệt, nhưng rồi cũng ngã vì không đứng vững
Thẩm Vân Kiệt lắc đầu, giơ tay lên gõ gõ.
Quý Mạt Dương nhổm người lên:
Sao vậy?

Hằn rũ mắt, giận dữ nhìn tôi, lạnh lùng hỏi:
Em muốn chọc bản tôn giận chết hay sao?


..
Tôi dựa vào lòng Hương Vụ, với tay vào trong ngực hắn, leo lên người hắn, đè hắn xuống. Cả người Hương Vụ ngả về sau, áo đỏ trên người bung mở, sương thơm lượn lờ khắp phòng. Tôi nhìn hắn, hít vào thở ra rồi cúi xuống hôn môi.
Tôi sực nhớ ra, nhìn sang bên cạnh. Thẩm Vân Kiệt vẫn còn hôn mê, đầu anh ta bị thương, chảy rất nhiều máu, mặt đất đỏ hồng một mảng.
Lại nhìn phía trước, ở đó có người, chính là tên đàn ông khôi ngô lúc trước đang nằm vật trên đất.

Chúng ta về bây giờ được không?

Không thể!
Huyền Quân càng tỏ ra áp đảo hơn. Tôi bất đắc dĩ phải lựa ý hùa theo, nhưng vừa mới hùa theo đã nghe thấy tiếng của phòng bật mở, thể là bị dọa đến mức rụt lại, trốn trong lòng Huyền Quân. Huyền Quân quấn chăn cho tôi, rồi nhìn ngay ra ngoài cửa phòng.
Tôi chỉ nghe thấy cánh cửa đóng phập một tiếng, kéo theo âm thanh rít gào của Quý Mạt Dương:
Cút ra đây!

Được một hồi, có người gõ cửa. Quý Mạt Dương ra mở, ngoài cửa là viện trưởng.
Mạt Dương.
Bạn bè của Quý Mạt Dương đều còn rất trẻ. Viện trưởng trước mắt này lại còn trẻ hơn, phải nói là trẻ một cách thái quá. Nếu tôi không biết đây không phải bệnh viện tư nhân, tôi sẽ nghĩ bệnh viên là của người này. Quý Mạt Dương nhìn thoáng qua đối phương:
Vào đi.

Ừ, nghe nói cậu xem camera, có việc gì hả?
Đối phương vào phòng chúng tôi, trông thấy tôi thì khả sửng sốt. Trước đó, người tiếp đón chúng tôi là giám đốc của bệnh viện này, nghe nói là được viện trưởng bàn giao nhiệm vụ vì anh ta còn đang trên đường.
Vậy nên đây là lần đầu tiên người này gặp tôi.
Chẳng những khuôn mặt mỹ miều, mà đến cả làn da tôi cũng thấy đẹp hơn trước nữa.
Thẩm Vân Kiệt nhìn môi của tôi, cúi đầu định hôn. Tôi đang nhìn anh ta thì cả cơ thể của anh ta bị đập bốp lên mặt tường. Đồ trang trí trên tường rơi hết xuống người Thẩm Vân Kiệt, nện Thẩm Vân Kiệt phun một búng máu.
Quý Mạt Dương giải thích:
Tiện thể nói anh nghe vậy thôi. Nhưng kiểm tra là việc cần thiết, anh không cần lo lắng cho chúng tôi.


Không phải đầu. Anh nói chứ, em gái cậu còn nhỏ như vậy, cậu nỡ để con bé kết hôn sao? Huống chi bây giờ, không nhiều người tốt lắm!
Thẩm Vân Kiệt nói thẳng, Quý Mạt Dương chỉ cười không đáp.

Cãi nhau với bạn trai, tiện thể làm kiểm tra trước khi kết hôn ấy mà.


... Kiểm tra trước khi kết hôn, còn bé vậy mà đã kết hôn rồi à?
Thẩm Vân Kiệt tỏ ra bất ngờ.
Tôi đứng lên coi thử, thấy cơ thể nặng nề, đành phải ngồi lại xuống.
Có vài người đi vào quán ăn, lôi Thẩm Vân Kiệt và Quý Mạt Dương đi.
Thấy họ, cả người tôi không được tự nhiên!
Sư thúc!
Tôi gọi Huyền Quân, Huyện Quân ừ một tiếng.

Chúng ta về đi, sẽ bị thấy mất!

Anh ta nhìn tôi:
Em chảy mồ hôi kìa, nóng thế hả?


Chúng bỏ thuốc tôi!
Tôi thản nhiên như thể thứ tôi uống phải là nước đường vậy.
Rồi vào lúc gã sắp chạm vào tối, cửa phòng bị phá mở. Tôi và gã không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa, sau đó nhìn thấy Thẩm Vân Kiệt cầm một thanh sắt, cổ tay và cơ thể chảy máu ròng ròng. Anh ta xông vào, tấn công tên đàn ông khôi ngô nọ.
Hai người lao vào đánh nhau, nhưng dưới những đòn hiểm của Thẩm Vân Kiệt đang liều mạng, tên đàn ông khôi ngô lúc đầu còn chống được, sau đó không đỡ nổi nữa, ngã ra đất mất phản ứng luôn.
Quý Mạt Dương cười:
Thói quen!

Quý Mạt Dương hơi lạnh lùng, thái độ khang khác khi đổi với Long Đình.
Thẩm Vân Kiệt vươn tay tới, tôi chỉ nhìn chứ không đáp lại.
Quý Mạt Dương nói:
Con bé là vậy đấy, đừng để ý. Anh về bao giờ thế? Không phải bảo không về được à?

Còn phải hỏi sao? Em cậu khó chịu, bị bệnh hay phát điện thì anh đều phải về ngay chứ.

Huyền Quân kéo tay tôi, quay gót bỏ đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.