Chương 165: Lôi kiếp


Chúng tôi ra ngoài thì thấy Quý Mạt Dương đang đứng ở đó. Tôi và Huyền Quân đi ra, Quý Mạt Dương bèn vòng lại đây. Thấy tôi không sao, anh8 ấy nhìn về phía Huyền Quân bằng ánh mắt sắc bén tràn


Thương Nhi có rồi!


Huyền Quân tự dưng nói vậy làm Quý Mạt Dương g3iật bắn cả mình:
Cái gì?


Sư huynh!

Lộc sư huynh nhảy ra, Huyện Quân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thấy Huyền Quân bất động, Lộc sư huynh phát điên xông về phía Huyền Quân. Tôi thấy Lộc sư huynh nhào đến thì vọt qua, đứng cản trước người hẳn. Bấy giờ, Lộc sư huynh mới hỉ một tiếng, dừng lại, nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt phẫn nộ như sắp phun ra lửa.
Tôi vạch áo nhìn chuông Trấn Hồn trước ngực. Chuông Trấn Hồn ảm đạm không còn ánh sáng, giống hệt như sắt vụn bình thường.
Huyền Quân xảy ra chuyện, chuông Trần Hồn cũng gặp vấn đề. Hắn và nó có liên kết chặt chẽ.
Lộc sư huynh vẫn chưa đi ra. Tôi vốn tưởng nó không tiếp xúc với ánh trăng được, nhưng rồi tôi phát hiện, ánh trăng hôm nay luôn hướng vào cửa sổ của Lộc sư huynh.
ở sân sau, quan tài Trấn Hồn xuất hiện trong trạng thái ảm đạm, không ánh sáng. Tôi nhìn Huyền Quân:
Vì sao anh lại làm vậy?

Huyền Quân cười:
Ly Thương à, một ngày nào đó, em sẽ phải cảm kích bản quân. Bản quân bị thương nặng vì em, mà vẫn không thể hận em được. Em có biết bản quân muốn băm em thành trăm nghìn mảnh như thế nào không? Em cũng có biết, đối với bản quân việc nhìn thấy em vui vẻ nói cười ở bên cạnh mỉa mai tới mức nào. Sự cao quý của bản quân... ha... còn không bằng mấy con yêu ma quỷ quái! Vì chúng nó, em trấn áp bản quân ở nơi không có mặt trời, để bản quân phải chịu nỗi đau đến từ lôi hỏa. Nếu không phải bản quân còn một tia nguyên thần, đột phá khe hở Tu Di thì làm sao có thể trở về nhân gian. Em có biết vì sao bản quấn lại đến không?

Huyền Quân hấp hối rồi vẫn còn oán hận như vậy, nhưng lại chẳng hề giống ánh mắt hắn đang nhìn tôi!
Quan tài Trấn Hồn chớp mắt không còn. Tôi muốn nhìn Huyền Quân, mà hắn đã biến đâu mất.
Tôi vội vàng nhìn lên biệt thự. Nhớ tới lời của Huyền Quân, tôi không rành bận tâm hắn nữa, mà mau chóng đi tìm Lộc sư huynh.
Lúc này, trời đã tối đen, trên cao xuất hiện vầng trăng tròn, mọi thứ đều giống như lời Huyền Quân nói.
Vì thế, tôi giơ tay tính to5án, lại bị Huyền Quân ngăn cản:
Thương Nhi!

Huyền Quân rõ ràng không vui. Tôi ngẩng đầu, ánh mắt hắn đanh lại:
Đừng làm bậy!

..
Tôi nắm tay, từ từ buông thõng xuống. Sắc mặt Quý Mạt Dương cũng nghiêm túc hắn:
Chúng ta đi trước.
Quý Mạt Dương xoay người, dẫn tôi và Huyền Quân đi. Chúng tôi về thẳng biệt thự.
Tôi chưa vào nhà đã nhìn thấy Lộc sư huynh đứng chờ bên ngoài.
Lộc sư huynh đi tới ngay khi nhìn thấy tôi. Khác với mọi lần, lần này, nó đi quanh tôi một vòng, cuối cùng nhìn về phía Huyền Quân, giơ móng trước, và sừng hươu vào người Huyền Quân.
Tôi và Quý Mạt Dương đều bị hành động bất ngờ của Lộc sư huynh dọa sợ. Ngược lại, Huyền Quân không hề né tránh, hai sừng hươu của Lộc sư huynh cắm vào cơ thể Huyền Quân. Huyền Quân lùi về sau, nôn ra máu.
Tôi ngẩn cả người. Quý Mạt Dương cũng bị dọa phát khiếp, vội kéo Lộc sư huynh ra.
Tôi quay đầu nhìn Huyền Quân, Huyện Quân mới đi tới xem cho Quý Mạt Dương. Hắn đặt tay lên bụng Quý Mạt Dương, rót tinh khí của hắn vào cơ thể của anh ấy, cơ thể Quý Mạt Dương dần khôi phục lại.
Bấy giờ, Lộc sư huynh cũng xoay người về.
Nhưng Lộc sư huynh vào trong phòng mình, không chịu ra ngoài nữa.
Tôi chạy về, Quý Mạt Dương đang gõ cửa. Nhìn thấy tôi, Quý Mạt Dương nói:
Không được.

Có em ở đây rồi, anh xuống nhà trước đi.
Bấy giờ, Quý Mạt Dương mới xuống tầng, còn tôi mở cửa phòng Lộc sư huynh. Lộc sư huynh quả thật đang đứng trước cửa sổ hứng ánh trăng. Nó ngẩng đầu, hấp thụ nguyệt quang, mà trên sừng của nó thẩm chút máu của Huyền Quân.
Trên người Lộc sư huynh tản ra ánh sáng mờ nhạt, da lông trở thành màu vàng óng ánh. Lộc sư huynh hứng ánh trăng một hồi, đoạn quay đầu nhìn tôi bằng đôi mắt biến thành sắc đỏ.
Tôi đi vào, nó giận dữ quay đi, rít lên bảo tôi ra ngoài.
Tôi trầm ngâm:
Để giết em?

Huyền Quân lắc đầu, hắn đã không còn bao nhiêu sức lực từ lâu.
Để đưa em tới nơi không có ban ngày, để em cũng phải chịu lôi hóa đốt người như ta. Quan tài Trấn Hồn này đã trấn áp bản quân. Vậy bản quân muốn em cũng phải bị cầm tù trong đó, để em đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh!

Huyền Quân nói rồi nhìn về phía quan tài Trấn Hồn, đỡ lấy nó, rồi bỗng phá lên cười. Tôi không hiểu hắn cười cái gì, càng không hiểu bị thương và bất đắc dĩ nơi đáy mắt hắn. Tôi chỉ thấy hắn khép mắt lại, rồi biến mất đi đâu.
Tôi đi thăm Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương lại qua chỗ Lộc sư huynh. Nhưng dù anh ấy có gõ cửa thế nào, Lộc sư huynh cũng không mở cửa.
Tôi nhận lúc Quý Mạt Dương đang gõ cửa, đỡ Huyền Quân rời khỏi biệt thự, ra sân sau.
Lúc này, trời đã tối đen. Không ai nhìn thấy Huyền Quân đã ra đây.
Tôi đỡ Huyền Quân về, Huyện Quân nằm xuống nhìn tôi:
Nó khiến ta bị thương, đã uống máu của ta. Đêm nay là đêm trăng tròn, nếu có sét đánh, nó sẽ phải độ kiếp. Thương Nhi... Em lại đầy...

Huyền Quân gọi tôi, tôi cúi đầu, hắn nói bên tai tôi mấy câu.
Lúc tôi dịch ra xa Huyền Quân, sắc mặt hắn đã tải nhợt.
Quý Mạt Dương tiến lên ngay:
Sư huynh!

Đâu ai ngờ Lộc sư huynh không đếm xỉa đến tình nghĩa sư huynh đệ, húc nhẹ một cái. Quý Mạt Dương không tránh, gập mình bụng đổ đầy máu. Tôi buông Huyền Quân ra, nhìn sang Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương lùi về sau từng bước. Tôi đang muốn hét lên thì anh ấy lại ôm cứng tôi:
Đừng hét, mạng của anh là anh ấy cho. Anh ấy muốn lấy về, không thể trách anh ấy được. Anh ấy làm em không vui, em cũng không được để trong lòng!

Quý Mạt Dương ngẩng đầu nhìn Huyền Quân:
Đừng tổn thương Lộc sư huynh, nếu không, anh không sống yên với tôi đâu!


Vậy còn anh?

Bây giờ, cả người Huyền Quân toàn là máu.

Bản quân không sao.

Tôi cũng vô thức nhìn Huyền Quân, căn bản không hiểu Huyền Quân có ý gì!
Huyền Quân liếc nhìn 9tôi, rồi kéo tay tối đầy dịu dàng. Thậm chí hắn còn dùng ngón tay vuốt ve, khiến tôi sượng cứng người nhìn tay hắn.
Quý Mạt Dương6 buồn cười:
Anh đùa tôi đó à? Hai đứa không gặp nhau một năm, mới gặp lại được vài ngày đã có thai?

Nhưng tôi vẫn tới chỗ nó, đưa tay sờ lông của nó. Lộc sư huynh tức giận, đạp tôi bằng chân sau, nhẹ thôi nhưng vẫn làm tôi đau.

Tôi đứng cạnh nó, vuốt lông nó. Lợi hại quá, máu của Huyền Quân lợi hại thật đấy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.