Chương 166: Lôi kiếp


Lộc sư huynh nhìn không trung dày đặc mây đen, xoay người bỏ đi.

Tôi thấy Lộc sư huynh đi, bèn theo chân nó.
Lộc sư huynh tới cửa thì quay đầu nhìn tôi, rít lên cảnh cáo tối đừng đi theo mình.
Lộc sư huynh ngẩng đầu nhìn tôi, quần áo đã rơi xuống người nó. Nó nhìn tôi chằm chằm, ánh vàng phủ trên cơ thể, giống như một cái bát to úp trên người, che chắn cho nó.
Khoác trên người nó là Kim Đạo bào của lão Mã.
Tôi đáp một tiếng, tạo nghiệt thì tạo nghiệt thôi! Chỉ cần cứu được Lộc sư huynh thì ra sao cũng đáng.
Tuy rằng tôi không biết gì về đứa bé trong bụng, thậm chí còn rất mơ màng, nhưng khi nhìn thấy máu, tôi cũng nhói đau.
Tia sét chạm phải chuông Trần Hồn, núi rừng rung lắc, chấn động. Tôi không đứng vững, ngã xuống mặt đất.
Lộc sư huynh chạy lại chỗ tôi. Tôi đứng lên nhìn chuông Trần Hồn tan nát rơi trên đất, muốn kìm lại không khóc nhưng nước mắt vẫn không chịu nghe lời mà tuôn ra.
Vào lúc mưa to đổ xuống tầm tã, không gian quanh tôi im ắng hẳn lên.
Bầu trời cũng chẳng có một tia chớp.
Không biết sống chết ra sao!
Thước Thiên Bồng nghiêng người ôm tôi, muốn đưa tôi đi. Tôi lại níu anh ta lại một lát:
Anh giúp tôi gom hết mảnh vỡ của chuông Trần Hồn lại. Tôi muốn đem về.

Lộc sư huynh nhảy dựng, muốn tới gần tôi, nhưng lại bị huyết quang cản trở, ngã ngược ra đất.
Tôi chuẩn bị can tiếp thì thước Thiên Bồng chớp lóe đi ra khỏi người tôi. Anh ta đáp xuống đất, nhìn máu chảy từ thân dưới của tôi, rồi lại nhìn Lộc sư huynh:
Mi mau đi đi. Bây giờ, mi đã đứng hàng tiên, cô ta mất con, chảy máu bị coi là dơ bẩn, hai người không thể ở gần nhau. Mi đi trước, ta sẽ đưa cô ta về. Vả lại mi đừng phụ tấm lòng của hắn! Nếu mi không đi, qua nén nhang nữa, mi sẽ bỏ lỡ đất phong, đến lúc đó hối tiếc cũng không kịp nữa. Cái giá mà họ bỏ ra cũng uổng phí cả luôn!

Tôi vội tới chỗ nó, nó nhìn tôi, mấy tia sét liên tục đánh xuống. Tôi hét về phía nó:
Lộc sư huynh, cho anh kim quang hộ thể!

Tôi ném quần áo mình đem đến cho Lộc sư huynh.
Lộc sư huynh nhìn tôi, bỗng rít lên một tiếng rồi quay người bước đi.
Lúc nó đi, sương mù lượn lờ quanh thân, không biết có phải tôi nhìn lầm không, tôi thấy ra đi là một con người, chứ không phải là hươu. Thước Thiên Bồng xoay người nhìn tôi:
Xem ra hắn bị thương rất nặng, nếu không đã chẳng mặc kệ cô thế này!
Chuông Trấn Hồn của Huyền Quân nát rồi, đương nhiên hắn phải bị thương rất nặng!
Thước Thiên Bồng một tay đỡ tôi, tay khác nâng lên, mảnh vỡ chuông Trấn Hồn rải rác trên đất vào tay anh ta trong chớp mắt. Anh ta đưa tới trước mắt tôi. Tôi cất kĩ chỗ mảnh vỡ ấy, thoáng nhìn hướng Lộc sư huynh ra đi, rồi mới về cùng thước Thiên Bông.
Đến khi tôi tỉnh lại, thước Thiên Bồng đang đứng trước mặt, Quý Mạt Dương và La Quản Trinh đều ở đây.
Lộc sư huynh nhìn thấy tôi, hơn mười tia sét tia sau mạnh hơn tia trước giáng xuống kim quang trên người nó. Tôi thở hắt, ngẩng đầu nhìn trời.
Ai cũng bảo ông trời đức độ, nhưng lại không biết chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra!
Tia thứ nhất, Lộc sư huynh rít lên với tôi, bảo tôi trốn đi. Sét đánh xuống, kim quang trên người nó vỡ ra, kim đạo bào khoác ngoài cách toạc.
Tôi sững sờ, sau đó vọt qua, nắm chuông Trần Hồn trên cổ, nhìn một lần, cuối cùng vẫn ném ra sau một lát do dự.
Tôi vừa tới gần, vừa đếm thiên lôi. Tôi trốn ở một góc quan sát Lộc sư huynh trốn tránh, cuối cùng bốn mươi tám tia sét qua đi, tôi không thấy Lộc sư huynh đầu nữa.
Thiên lôi bỗng dừng. Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy lo lắng vô ngần.
Giảng nhiều sét như vậy rõ ràng là muốn đuổi cùng giết tận.
Một lát sau, tôi phát hiện kim quang bắt đầu nứt ra, Lộc sư huynh ngẩng đầu nhìn vầng sáng vàng bên trên, tôi vội vàng đi qua, còn lại ba tia sét cuối cùng.

Chuyện em mang thai làm Lộc sư huynh mất hứng, cắt đứt với em rồi!
Tôi quay đầu nhìn Quý Mạt Dương, anh ấy không nói gì nữa.
Việc này trông hoang đường, nhưng thật ra cũng chẳng hoang đường mấy. Lão Mã từng nói vạn vật đều có linh, đều phải đối xử tử tế với chúng!
Sắc mặt Quỷ Mặt Dưỡng trắng bệch, La Quán Trinh nói:
Cũng may có thước Thiên Bồng giúp em, nếu không thì dù là Đại La Thần Tiên cũng không cứu em về được.


Mệnh chưa hết!
Tôi thở dài, nhìn Quý Mạt Dương, trông anh ấy tiều tụy đi nhiều.
Anh làm sao thế?
Tôi hỏi Quý Mạt Dương.
Sau này vẫn có được.

Tôi tiễn nó xuống tầng, Quý Mạt Dương muốn đi theo, nhưng tôi can:
Để anh ấy đi đi.

Bấy giờ6, Quý Mạt Dương mới thôi theo bước.
Tôi hơi do dự:
Đi rồi thì đừn3g về nữa. Duyên phận sư huynh muội của chúng ta cứ vậy đi, anh phải cẩn thận nhé!

Lộc sư huynh nhìn tôi, quả quyết9 quay đầu đi.
Xuyên qua cánh rừng là một ngọn núi, chắc Lộc sư huynh đã đến đó.
Tôi còn chưa tới nơi, trời đã bắt đầu xẹt ngang tiếng sấm.
Tôi thương tiếc vì đứa bé ấy không được cha mẹ yêu thương. Cha nó tạo ra nó chỉ với mục đích là độ lôi kiếp cho một con hươu, mà mẹ nó cũng là kẻ vô tình, đẩy nó ra chắn sét.
Cha mẹ như thế, nó có ra đời cũng chẳng vui vẻ, vậy chẳng thà đừng ra.
Lộc sư huynh cúi người nhìn tôi, máu tươi nhỏ xuống.
Anh đi mau đi, tôi không sao! Anh phải đến đất phong dưới địa ngục trước hừng đông, nếu không anh mãi mãi chỉ là Lộc Tiên trên mặt đất, không có duyên lên tiến!
Lộc sư huynh ráng bước tới đây, nhưng không thể đến gần.
Tôi đứng lên:
Đây là cách duy nhất mà Huyền Quân nghĩ ra để đỡ cho anh tia sét cuối cùng. Ông trời phạm sai lầm, giết chết con của tôi thì không thể động vào anh nữa, anh mau đi đi!

Tôi thầm đếm số tia sét trong lòng.
Đến khi tôi tới, Lộc sư huynh đang né thiên lôi. Tốc độ của nó cực nhanh, như con thoi giữa núi đá cây rừng, mà thiên lôi thì cứ đuổi theo Lộc sư huynh để đánh
Tôi nghĩ, tôi vẫn còn để ý.
Trên thế gian này, những gì ta nhìn thấy đều là vật ngoài thân, những vật ngoài thân thật sự là gì chứ? Có ai có thể không quyến luyến một chút nào đây?
Lão Mã lén đưa cho tôi. Ông ấy bảo đừng cho Lộc sư huynh biết, còn nói, đạo bào của ông ấy đã được tu luyện nghìn năm, ông ấy vốn chuẩn bị để sử dụng khi độ kiếp. Đáng tiếc ông ấy dùng không có ích gì, nên để lại cho tôi, sau này bảo vệ tôi được một lần cũng tốt!
Tiếc là cuối cùng lão Mã đã nhìn lầm, tôi nào phải người lòng dạ sắt đá?
Quý Mạt Dương xoay người vào nhà, tôi thì ra ngoài cổng.
Ra đến nơi, tôi quan sát xung quanh, tìm được bùa theo dõi. Tôi đi theo ánh sáng mà bùa theo dõi phát ra, đến cảnh rừng phía sau biệt thự.
Sấm sét giáng xuống ầm ầm. Tôi lăn ra khỏi người Lộc sư huynh. Lộc sư huynh quay đầu nhìn tôi, kim quang thoáng hiện trên người nó, trong khi tôi lăn lốc ra trên đất.
Lộc sư huynh muốn tới gần tôi, nhưng lại bị cái gì đó ngăn cản.
Thấy tôi tỉnh, Quý Mạt Dương nhìn tôi, ngồi xuống hỏi:
Khó chịu không?

Tôi lắc đầu:
Không khó chịu.

Tôi lại gần Lộc sư huynh, vốn tưởng đó là tia sét cuối cùng, không ngờ sau đó hai tia sét đánh xuống tảng đá lớn đối diện. Tảng đá đó chia năm xẻ bảy, Lộc sư huynh hí lên nhảy ra ngoài.
Lúc tôi tìm được Lộc sư huynh, nó đang chảy máu.
Tôi đứng lên từ mặt đất, đi qua chỗ Lộc sư huynh. Tôi lo lắng khôn nguôi, chăm chú nhìn nó. Lộc sư huynh biết tôi muốn bảo vệ mình, bèn quay đầu bỏ chạy, trốn tránh tôi. Nó muốn tôi được bình an. Nhưng nó ở với tôi một năm, e là còn chưa hiểu rõ tội lắm. Những việc tôi muốn làm chưa bao giờ có thể thay đổi!
Tôi nhìn Lộc sư huynh bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh chưa từng có bám luôn vào nó.

Ừm.

Quý Mạt Dương dém chăn cho tôi:
Em ngủ đi, anh đi nấu cơm cho em.
Quý Mạt Dương đứng dậy ra ngoài, thước Thiên Bồng cũng về cổ tay tôi, chuyên tâm tu hành. Tôi thấy lần này anh ta đi ra là mặc đạo bào, có vẻ đã sắp thành công.
La Quán Trinh nhìn tôi với vẻ đau lòng:
Em làm vậy, tuy giúp được Lộc Tiên nhưng sẽ hao tổn việc tu hành của mình. Con của em cũng là mệnh. Nó ở trong bụng em, tức là dương mệnh. Em tổn hại dương mệnh, thương thiên hại lí, nó chết rồi sẽ thành âm hồn, cũng bị thiệt âm đức. Dù thế nào em cũng đều xúi quẩy! Làm chuyện tốt cũng là tạo nghiệt mà!


Ù.

Lộc sư huynh đi rồi, tôi ra sân trước, Quý Mạt Dương cũng ra theo.

Có 5chuyện gì thế?

Mong rằng nó có thể vào nhà người tốt để kiếp sau hưởng phúc!


Còn một việc!
La Quán Trinh muốn nói lại thôi:
Về sau, em sẽ rất khó mang thai!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.