Chương 175: Đứa con bất hiếu


Quý Mạt Dương vẫn không nói gì, tôi thấy vậy mới hỏi:
Anh treo hai thanh kiếm ở nơi này là muốn trấn áp thứ gì đó đúng không?


Chu B8ất Phàm rít mạnh một ngụm khói:
Ừ.

Chu Bất Phàm chần chừ một lúc:
Thôi anh lấy kiểm đi. Tôi muốn xem cô ta có bản lĩnh gì, xảy ra vấn đề thì cùng lắm tôi đi trộm lại.
Anh tôi hừ lạnh, lấy kiểm xuống. Tôi lo lắng nhìn anh ấy, kiểm đã lấy về rồi nhưng tướng đại hung vẫn còn đó. Quý Mạt Dương rút kiếm ra kiểm tra:
Đồ đã trả lại, chúng ta cũng nên về thôi
, rồi dắt tôi định đi luôn. Chu Bất Phàm vội ngăn lại:
Còn chưa xử lý xong chuyện, đi là đi thế nào?

Quý Mạt Dương nghiêm mặt:
Nếu cậu cầu xin tôi thì tôi sẽ giúp, còn nếu ép thì nằm mơ đi.


Nếu tôi giúp anh phá được thế cục này, đổi lại anh phải trả kiểm và vĩnh viễn không được đòi c3hia kiếm nữa, anh có đồng ý không?

Chu Bất Phàm nhìn tôi, do dự
Cô phá được thật không?


Mẹ anh?

Chu Bất Phàm gật đầu, nhắc tới mẹ anh ta có hơi khó chịu:
Mẹ tôi vẫn khỏe lắm.
Ý là bảo tôi tính sai rồi.

Tôi?
Vân Nhã ngạc nhiên quay sang nhìn tôi hỏi ý, tôi dịu giọng:
Về đi, cô có ở lại cũng không giúp được gì.

Vân Nhã theo Quý Mạt Dương về, thấy tôi và Long Đình ở lại, Chu Bất Phàm cũng không ngăn cản anh ấy nữa. Nhưng tôi vẫn sốt ruột lắm, bèn gọi điện cho La Quán Trinh hỏi xem chị ấy ở đầu.
Chu Bất Phàm mỉa mai:
Nói thì hay lắm, nhưng nhờ cô lừa tôi thì sao?


Tôi đảm bảo vụ này, cậu thấy thế nào?
Long Đình cam đoan.
Chu Bất Phàm đảo mắt qua lại giữa tôi và Quý Mạt Dương, cuối cùng quay ra chỗ anh tôi:
Anh nói một câu đi, tôi tin anh.

Quý Mạt Dương lạnh lùng:
Tôi không quan tâm, trả kiểm đây.
Ở, sao tự nhiên lại cục súc thế?

Anh nói khi cha anh gào khóc, chỉ cần anh bước vào thì ông ấy sẽ không sao nữa?
Tôi hỏi, Chu Bất Phàm gật đầu.

Theo anh thì Vì sao lại thế?


Ừ, chị biết rồi.

Cúp máy xong tôi mới hỏi Chu Bất Phàm:
Ai là người xem cho anh?
Anh ta lưỡng lự
Bạn của mẹ tôi.


Chắc là do dương khí trên người tôi. Anh trai cô nói những vật kia không dám lại gần những người nhiều dương khí.
Chuyện này Chu Bất Phàm hiểu rõ phết.

Không phải cái gì anh tôi nói cũng đúng hết, lần này anh ấy chỉ đúng một nửa thôi. Dương khí trên người đàn ông đúng là rất nặng, những thứ bình thường kia không dám lại gần, nhất là người dữ như anh thì chúng càng không dám bén mảng.


Người xưa có câu, xà ngang nhỏ có thể gánh một căn nhà, xà ngang lớn có thể gánh cả quốc gia. Người trong quan tài hắn là nữ, xà ngang đại diện cho nam chủ nhân của ngôi nhà, dùng nam chủ nhân để áp chế quan tài nữ thì người trong quan khó mà vùng vẫy được.


Có điều xà ngang này đã có một rồi, xem chừng ba anh đang có bệnh nhẹ. Thân thể nam chủ nhân không tốt đúng vào lúc thời thể thay đổi, thứ phía dưới có dấu hiệu phá được phong ấn, suy ra gần đây nhà anh không được an bình, có chuyện xấu xảy ra.

Mẹ anh ta thì đêm nào cũng kêu cứu, nói có nữ quỷ muốn giết bà, cả nhà không lúc nào được yên, tìm thấy qua xem thì những người đó không chết cũng phát điên.
Mãi đến khi một người bạn của mẹ Chu Bất Phàm từ nước ngoài về, nói là sát khí ở nhà cũ có dấu hiệu phá phong ấn, nếu không trấn áp sẽ tan cửa nát nhà.
Về việc dùng cái gì để trấn áp thì đại sư kia nói phải trấn sát, dùng những vật có sát khí thật nặng như dao từng giết chó mực, thậm chí là hung khí giết người.
Chu Bất Phàm chưa từng để ý đến những thứ kia, chỉ nhớ tới thần khí chiến quốc.
Anh tôi không những muốn đi mà còn muốn kéo cả tôi đi, anh đã lớn tiếng quát, tôi nào dám không nghe. Chu Bất Phàm lại chặn chúng tôi:
Tôi cầu xin anh.

Lúc này Quý Mạt Dương mới chịu dừng chân, lạnh lùng bảo:
Vân Nhã theo tôi về, Long Đình ở lại.


Tôi chưa làm không công cho ai bao giờ, nhưng lần này nể mặt các người là bạn anh trai tôi, tôi cũng tò mò muốn biết tại sao tử mẫu tinh của anh Chu lại có biến đổi kỳ lạ như vậy, nên việc này tôi sẽ làm. Tuy
nhiên, các người phải trả kiểm lại, từ nay về sau không được đòi nữa.


Còn tùy vào thái độ của anh.

Anh ta do dự không đáp, bán tín bán nghi. Tôi cất bước lên lầu. Nhà này xây dựng rất đặc biệt, có hai cái cầu thang giống lầu xanh ngà6y xưa, trung tâm xây một cái đài, người có thể lên xuống từ hai bên, lúc vội cũng không sợ chậm bước. Phòng trên lầu đều tương tự nhau, tôi 5bước lên đài quan sát một hồi rồi mới xuống dưới.

Bên dưới nhà anh có chôn một chiếc quan tài, cầu thang hai bên là hai sợi dây xích trói chặt quan tài bên dưới, xà ngang giữa nhà vừa cao vừa to, bên trên có khắc bùa chú để trấn hồn.


Chị vừa xuống máy bay.


Anh ấy về rồi, chị nhớ đợi anh đấy.


Anh mời người đến xem, phát hiện nơi này có vấn đề cần phải trấn sát nên mới muốn lấy thần khí chiến quốc, không lấy được thì trộm. Tôi nói có đúng không?
Sắc mặt Chu Bất Phàm tái nhợt:
Cô điều tra tôi?
Chán chả buồn nói!
Long Đình ra hiệu cho Chu Bất Phàm im lặng, mở lời dò hỏi:
Vậy phải làm sao bây giờ?

Anh ta không đòi được vật từ tay Quý Mạt Dương nên mới trộm. Không ngờ lại có tác dụng thật, kiếm vừa treo lên, mọi chuyện xui rủi cũng biến mất hết, ban đêm cha mẹ không còn khóc gào nữa.
Nghe xong câu chuyện của Chu Bất Phàm, tôi lại bắt đầu đắn đo, rốt cuộc nơi này giam giữ ai đây?

Vậy anh kể chuyện nhà anh cho tôi nghe đi.
Tôi vừa đi xem từng phòng vừa nghe Chu Bất Phàm nói, Long Đình theo sát bên cạnh. Theo như lời Chu Bất Phàm thì nhà anh ta vẫn luôn bình an vô sự, mãi cho đến gần đây khi công ty xảy ra vấn đề. Lúc anh ta về nhà, cha đã bị bệnh nặng, mẹ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Anh ta vốn tưởng chuyện chỉ thế thôi, nhưng đến đêm lại nghe thấy tiếng cha gào thét thảm thiết, mà khi chạy đi xem thì cha lại không có việc gì.

Nhưng hiện tại trên người anh rõ ràng không đủ dương khí, không những không đủ mà còn thi thoảng phát lạnh, có dấu hiệu của việc âm khí hưng thịnh. Rảnh thì đi phơi nắng đi, có lợi cho cơ thể. Anh xuống dưới nhiều quá, dương khí sắp tan hết rồi đấy!


Chu Bất Phàm đăm chiêu:
Nói như vậy, cô có thể giải quyết được chuyện của nhà tôi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.