Chương 176: Địa ngục a tỳ


Nhà cửa rạn nứt mà sập là bình thường, nhưng một bức tường đang yên đang lành lại tự nhiên đổ ập xuống, chỉ thêm vài bước nữa là ập vào8 người Chu Bất Phàm thì đây chắc chắn không phải điều ngẫu nhiên.

Mặt Chu Bất Phàm tái nhợt, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
Long Đình nhìn tôi:
Thầy.



Dù sao cũng là mẹ con, bà còn không sợ dọa chết anh ta thì người ngoài như tôi cũng không n9gại.

Vừa dứt lời, toàn bộ căn nhà bị bùa chú phong ấn lại.
Nữ quỷ kêu thảm một tiếng, ngã văng xuống đất. Tôi buông tay ra, cao giọng:
Quỷ rơi vào tay ta chưa từng có con nào sống được đầu. Người đã dám to gan đào tẩu, vậy ta sẽ khiến người vĩnh viễn không được siêu sinh!

Tôi vung tay định đánh, Chu Bất Phàm lại bỗng nhiên nhào tới cản:
Cô dám?


Có gì không dám? Người quỷ khác biệt, bà ta không xuống âm phủ chờ đầu thai lại ở đây hại người, đáng bị đánh tan hồn phách.


Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy!
Chu Bất Phàm đúng che cho nữ quỷ:
Bà mau đi đi.

Nữ quỷ ngẩng đầu nhìn Chu Bất Phàm lắc đầu, nước mắt lã chã:
Là mẹ hai con, mẹ đáng chết.
Chu Bất Phàm gầm lên:
Đi đi!

Chu Bất Phàm thấy mẹ mình thì sốc lắm, không riêng gì anh ta, cả Long Đình cũng vậy.
Đối diện hai người là một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ thêu hoa mẫu đơn vàng, thân mình bà ta mang đầy thương tích, mặt đã bị hủy, hai tròng mắt rớt cả ra ngoài, oán khí cuồn cuộn bao phủ cơ thể trông cực kỳ khủng bố.
Chu Bất Phàm sợ hãi run lẩy bẩy. Dường như nữ quỷ nhận ra điều gì, đột nhiên chuyển mắt về hướng Chu Bất Phàm, phản ứng còn dữ dội hơn người bình thường nhiều, bà ta bỗng giơ hai tay lên che mặt, thét chói tai:
Đừng nhìn, đừng nhìn mẹ, đừng nhìn!

Chu Bất Phàm lắc đầu nguầy nguậy:
Không thể nào. Bà không phải mẹ tôi, mẹ tôi còn sống khỏe mạnh lắm cơ mà! Mẹ tôi...


A a a a a a.
Nữ quỷ bị kích động, lập tức biển đổi hình dạng, gương mặt thậm chí trông còn khủng khiếp hơn vừa nãy. Bà ta bật dậy xô Long Đình ra, lao nhanh về phía Chu Bất Phàm muốn đánh anh ta, nhưng khi tới trước mặt Chu Bất Phàm, bà ta bỗng nhiên biến mất.
Chu Bất Phàm sợ ngã ngồi xuống đất, tôi đan hai tay lại, kiểm chỉ đỉnh đầu, đan chéo tại giữa trán:
Kết ấn, phong!

Tôi cầm bùa trong tay tiếp tục niệm chú. Long Đình đỡ Chu Bất Phàm lụi sang một bên, anh ta thẫn thờ nhìn bức tường kia 6chằm chằm. Tôi men theo cầu thang đi xuống, dặn Long Đình kéo toàn bộ rèm cửa lại. Long Đình xoay người định đi, lại bị Chu Bất Phàm t5ủm chặt:

Long Đình...
Chu Bất Phàm thở dồn dập, ánh mắt lộ rõ vẻ hốt hoảng sợ hãi. Long Đình ngập ngừng nhìn sang phía tôi, tôi bảo với Chu Bất Phàm:
Nếu thứ đó muốn hại anh thì anh đã chết từ lúc bức tường sụp xuống rồi, còn có thể sống đến bây giờ hay sao?

Chu Bất Phàm chậm chạp buông tay Long Đình ra, nuốt khan. Long Đình đi buông hết rèm xuống, cả căn nhà toát lên vẻ đìu hiu.
Tôi bước qua mở Quỷ Nhãn cho Chu Bất Phàm.
Bình thường mà nói, nếu quý là thân nhân, lại còn là người thân thiết nhất thì người kia chỉ cần được quỷ đồng ý là có thể thấy nó, hoặc những người mà thân thể đã quá yếu, ví như người sắp mất chẳng hạn, cũng có thể nhìn thấy ma quỷ.
Chu Bất Phàm thuộc kiểu thứ nhất, nhưng anh ta và mẹ mình đã xa nhau quá lâu, không còn tâm ý tưởng thông nữa, thân thể lại khỏe re chẳng ốm yếu gì nên không nhìn thấy được, tôi đành phải mở Quỷ Nhãn cho anh ta.
Vừa khéo Long Đình về đến nơi, thấy vách tường thì sửng sốt:
Đây là?

Nữ quỷ mới hiện thân nghe thấy giọng Long Đình đột nhiên quay ngoắt sang nhìn anh ta chòng chọc, hai trong mắt vốn ôn hòa bỗng bừng bừng sát khí. Thấy bà ta sắp xông sang công kích Long Đình, tôi mở miệng:
Bà chán sống rồi đấy à?

Nữ quỷ sửng sốt giây lát mới từ bỏ.
Thông minh cơ trí thì phải nói tới Long Đình. So với Quý Mạt Dương, anh ta là người tâm lý, cũng nhìn xa trông rộng hơn. Quý Mạt Dương thua anh ta ở điểm này.
Nữ quỷ chậm rãi quay lại:
Cháu không sợ ta?


Không sợ. Người chết rất khó coi, nhưng nhìn dáng vẻ của dì, cháu vẫn nhận ra được di là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Long Đình đứng ở đằng xa không nhúc nhích, tôi nói tiếp:
Anh ta là người của bản đạo, có thể nhìn thấy bà là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, phúc trạch của anh ta còn dày hơn con trai bà rất nhiều, bà nghĩ mình có thể đến gần ư?

Thật ra không phải phúc trạch của Long Đình dày hơn Chu Bất Phàm, mà là lúc trước tôi đã vẽ bùa lên người anh ta rồi, chưa kể lão Thanh Long cũng sẽ không để con mình chịu khổ nữa.
Động vật khác với người, người nhận con nuôi có khi chỉ là nhận cho vui mồm, nhưng động vật thì khác, một khi đã nhận thì tương đương với kỷ khế ước, không chết không ngừng, thậm chí là đời đời kiếp kiếp cũng không thay đổi. Lúc tốt thì cực tốt, nhưng lúc ác thì cũng ác đến cùng cực. Động vật thù dai, một khi phát hiện người nó thừa nhận là kẻ bất trung hai lòng, ôm ý định làm hại nó, kẻ kia ắt sẽ không có được kết cục tốt đẹp. Yêu ghét rõ ràng!
Long Đình khéo mồm khéo miệng, chỉ hai ba câu đã dỗ nữ quỷ vui vẻ. Nữ quỷ cười khó xử.
Để cháu chê cười rồi.

Di cứ bình tĩnh đừng nóng vội, có chuyện gì hãy nói với thầy, thầy nhất định sẽ giúp.

Long Đình đánh mắt về phía tôi, đỡ nữ quỷ từ từ ngồi xuống.
Không thể không thừa nhận, Long Đình có ích hơn Vân Nhã nhiều, bảo sao Quý Mạt Dương lại sắp xếp vậy. Anh ấy sợ mình không ở đây thì tôi sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại có chuyện quan trọng cần đi gặp Huyền Quân nên tìm một người có năng lực không kém mình ở lại giúp tôi.
Tôi đưa mắt về nơi bức tường vừa đổ sập:
Hiện thân đi, để anh ta nhìn thấy bà.
Vách tường vang lên tiếng khóc đau khổ của phụ nữ, bà ta nói sợ bản thân khiến Chu Bất Phàm sợ hãi.

Yên tâm đi, không chết được. Anh ta đã lớn vậy rồi, cảnh nào mà chẳng thấy qua, bà còn muốn chịu đựng thêm bao lâu nữa?

Chu Bất Phàm giật mình thon thót, chộp lấy cổ tay tôi:
Cô đang nói chuyện với ai vậy?

Để Vân Nhã ở lại chỉ tổ kéo chân sau, tuy Quý Mạt Dương không muốn chọn Long Đình lắm, nhưng sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, anh ấy vẫn đưa ra lựa chọn chính xác. Long Đình sẽ không nhằm vào tối giống La Quản Trinh, không bắt nạt tôi như Huyền Quân, lại không yêu như Vân Nhã.

Bà ấy là ai?
Chu Bất Phàm vẫn lừa mình dối người, sắc mặt anh ta trắng bệch, toàn thân run rẩy, hổn hà hổn hển cất lời.
Nữ quỷ nghe thấy giọng Chu Bất Phàm bèn hỏi:
Phàm, con không nhận ra mẹ ư? Mẹ xấu xí đến mức đó sao?

Nữ quỷ quay người đi, tuy bà ta mặt mũi dữ tợn, mình đầy thương tích nhưng dáng người lại rất đẹp.

Long Đình, đưa áo cho bà ấy.
Tôi là người tu hành, trên quần áo có dính linh khí, không tốt cho quỷ quái.
Long Đình lập tức cởi áo khoác phủ lên người nữ quỷ:
Dạ, con là bạn của Bất Phàm, chúng con đã quen nhau rất lâu rồi.

Mấy ca thế này, Long Đình vẫn đủ sức chấn nhiếp quỷ quái thông thường. Nữ quỷ khóc hu hu:
Con ta lương thiện như vậy, sao phúc trạch lại không dày bằng tên kia?

Mạch tư duy của quỷ quái vốn thẳng đuột nên bà ta mới hỏi một câu không não như vậy, thậm chí còn chẳng nhận ra là tôi đang cố tình nói cho mình nghe.
Thế thì phải trách bà thôi. Người chết không thể sống lại, hết thảy sẽ tan theo gió. Vì sao hồn phách của bà còn lưu luyến dương thế không chịu rời đi? Bà làm vậy sẽ tăng thêm tội nghiệt cho con bà, nhất là bà còn đi hại người nên phúc trạch của anh ta giảm sút cũng phải. Chứ nếu không thì với mệnh cách đó, người bình thường làm sao so được.

Nữ quỷ nghe thể thì áy náy lắm, cúi đầu lượn qua lượn lại tại chỗ, sốt ruột hỏi tôi làm sao bây giờ.
Nữ quỷ càng khóc to hơn:
Khắp nơi đều dán bùa, chạm một cái là đau đớn toàn thân, mẹ không đi nổi. Phàm, con đừng lo cho mẹ, mẹ sẽ không sao đâu.
Chu Bất Phàm cuống cuồng rơi lệ:
Long Đình, cậu xé bùa ở cửa xuống đi.


Long Đình không biết phải làm sao:
Tôi chỉ nhìn được thôi, không xé nổi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.