Chương 183: Không phải xa nhau nữa



Ta với người không thì không oán, ta còn giúp anh trai người, rốt cuộc tại sao người lại hại ta?
Cuối cùng lão già trong tran8h cũng mở miệng hỏi tôi.

Tôi cũng chẳng hề keo kiệt, nói với lão ta:
Lúc trước, con trai Diêm Vương chiếm cứ thân thể3 Quý Mạt Dương, hồn phách của Quý Mạt Dương cưỡng chế rời khỏi thân thể, lang thang trong cổ mộ, là người đã khóa hồn phách củ9a anh ấy, dự định lúc ta đi tìm anh ấy, sẽ giả mạo anh ấy để cùng ta rời đi.



Những người lại không thể diệt hồn phác6h của anh ấy, hồn phách của Quý Mạt Dương mà bị hủy diệt thì ta cũng không sống nổi, mục đích của ngươi không phải Quý Mạt Dươ5ng, mà là ta.


Anh ấy cũng phụng người nên mới phải chịu kiếp nạn này.

Địa Tinh bị tôi nói cho á khẩu, bèn cười lớn đầy quỷ dị:
Hừ, ta bảo hắn tìm một cơ thể cho ta nhập vào, thế mà hắn lại nói thiên lý khó dung, hắn dám cãi lời ta, nếu không có ta cứu thì hắn đã chết lâu rồi.


Đáng chết!

Địa Tinh hét lớn, tôi quay người bỏ đi, bức tranh phía sau bị xé nát một cách vô tình, Địa Tỉnh phát ra tiếng kêu thảm thiết, rủa tôi sẽ gặp báo ứng.
Tôi lạnh nhạt trở lại biệt thự.
Trong sân dân yên tĩnh trở lại, chìm vào bóng đêm vô tận.
Hiện giờ hắn đã đi rồi, đương nhiên chuông cũng không còn nữa.
Tôi đẩy mở quan tài Trấn Hồn, cúi đầu nhìn vào bên trong quan tài. Trong quan không có Huyền Quân, bởi vì Huyền Quân vốn không ở đây. Vì muốn thoát khỏi phong ấn, Hương Vụ là đại tư tế đã từ bỏ cơ thể của mình, hắn chỉ để lại hồn phách, chui vào quan tài Trấn Hồn, hòa làm một với quan tài.
Cứ thể tu luyện lâu dài mà dung hòa làm một, quan tài Trấn Hồn không trần trụ Hương Vụ mà ngược lại còn biển thành cơ thể của Hương Vụ.
Tôi quay đầu nhìn Huyền Quân đang nằm trên sofa, đi qua đỡ hẳn dậy, diu hắn đến chỗ đất trống trong phòng, sau đó lại đi kéo hết rèm cửa sổ lại.
Trong đêm đen, Huyền Quần dần dần tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, tôi lấy chuông Trấn Hồn trên ngực cùng với vòng Trấn Hồn trên cổ tay xuống gộp chung một chỗ, đặt trên người Huyền Quân.
Tôi lùi lại nhìn Huyền Quân. Cơ thể của Huyền Quân bắt đầu biến hóa, đầu tiên là đen đi, biển hình, sau đó bị mặt đất cắn nuốt, trên đất nổi sóng nước cuồn cuộn, bọt sóng quay cuồng, giữa làn nước có một cô
Tôi nhìn tay mình, một làn khói vờn quanh tản ra, chẳng còn gì nữa.
Chuông trấn hồn vốn chính là chuông trên quan tài Trấn Hồn, chẳng qua Huyền Quân chỉ tiện tay tháo xuống cho tôi, làm nơi dung thân cho hắn.
Hắn khỏe thì chuông sẽ sáng loáng, hắn không khỏe thì chuông sẽ tối mờ.
Lão già kia kinh ngạc trợn trừng mắt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây bên dưới cái mũ.
Tôi cười:
Cứ tưởng người đẹp đẽ thể nào, hóa ra cũng chỉ vậy thôi, xấu mù mắt.

Hừ hừ...
Địa Tinh cười phá lên, hết sức ngông cuồng.
Ta là Địa Tinh, là thần, ngươi giết ta, ngươi sẽ bị trời phạt.

Ta không sợ trời phạt nọ kia gì hết, nếu sợ trời phạt ta còn lỗi người ra ư, ngay cả đào mồ mọi mộ ta cũng làm rồi, còn sợ à?

Báo ứng, chỉ nói cho người nhát gan nghe thôi, gan của ta to bằng trời, ngươi... không dọa nổi ta đâu.
Tôi vừa nói vừa đắc ý nhìn Địa Tinh.
Địa Tinh tức đến run cả người, nhưng không tài nào ra ngoài được.
quan tài bằng đồng đen dần dần rơi xuống đất.
Trên quan tài đồng đen khổng lồ khắc những hoa văn tinh xảo nhưng lại mất đi ánh sáng.
Tôi đi đến gần, ở một góc trên nắp quan tài treo một chiếc chuông Trần Hồn. Tôi sờ thử, chuông Trần Hồn bằng bạc đã bị oxy hóa trở nên đen sạm, rỉ đen kiểu này không biết phải lau bao lâu mới có thể sảng bóng được, cầm trong tay, chuông Trần Hồn vỡ vụn thành một nằm bột.

Sau khi theo Quý Mạt Dương ra ngoài, ngươi trốn trong bức tranh này.


Chuyện này vẫn luôn được giấu kín đến nay, làm sao người biết được? Làm sao người biết rõ ràng như vậy?
Địa Tinh khiếp sợ không thôi.
Tôi nhìn lão ta, lộ vẻ mệt mỏi:
Ta đã gặp một thứ ở trong dưới mộ, tuy hắn chạy mất nhưng khí tức trên người hắn là của Quý Mạt Dương, nên ta vẫn luôn rất tò mò, tại sao hắn lại chạy khi thấy ta.


Sau này mới biết là hắn sợ ta nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của hắn, là người đã bảo hẳn chạy đi trước khi ngươi ẩn nấp.


Nhưng lúc đó ta không biết, bởi vì Địa Tinh chính là Thái Tuế mà dân gian vẫn gọi.


Lão Mã nói với ta, vạn vật thế gian đều có thể tìm được, duy chỉ có Thái Tuế là không, đã vào đất là khó thấy.

Cho nên ngay cả Huyền Quân cũng không biết rõ ngươi là thứ gì, hắn chỉ nghi ngờ là linh vật gì đó dưới cổ mộ, nên giơ cao đánh khẽ mà tha cho ngươi một mạng.

Quý Mạt Dương đưa ta đến tầng hầm, lúc vừa nhìn thấy người ta đã nhận ra, bây giờ mới hiểu được tất cả.

Trong quan tài Trấn Hồn có để vòng tay Trấn Hồn, tôi cúi xuống nhặt lên, vòng tay Trấn Hồn cũng ảm đạm không ánh sáng. Tôi mơ hồ nhìn thấy có một chàng trai tuyệt trần, ăn mặc khí phái đang đứng dưới tàng cây cổ thụ, trên ngón tay thon dài của hắn đeo nhẫn toga, viên đá ngọc lam trên nhẫn còn tỏa ánh sáng mờ mờ.
Cô gái đeo vòng Trấn Hồn lên tay chàng trai:
Tặng huynh cái này, coi như đáp tạ.

Chàng trai buông tay xuống, mỉm cười.

Lần này, là người đã hại Quý Mạt Dương, ngươi nói xem, ta có nên giết người hay không?

Ta không hại hắn, là tự bản thân hắn có kiếp nạn.
Địa Tinh phẫn nộ gầm lên.
Tôi cười khẩy:
Ngươi sai rồi, anh ấy không có kiếp nạn, là người mang kiếp nạn này đến cho anh ấy. Ngươi là Thái Tuế, đã là Địa Tinh, tu luyện cũng cả nghìn năm, không thể nào không biết câu Thái Tuế ngồi trên đầu không phải phục thì là họa?


Ngươi có lòng tốt thì anh ấy sẽ không gặp chuyện, là ngươi lòng dạ đen tối mới hai anh ấy.


Ngươi nói vớ vẩn, ta không biết ngươi.


Ngươi không biết ta, nhưng Quý Mạt Dương không biết ta sao? Ngươi là Địa Tinh nghìn năm mà lại không biết một người nghĩ gì ư, không nhìn thấu ký ức của một hồn phách ư?


Ngươi?


Ngươi trốn dưới huyệt mộ nghìn năm, sống nhờ vào việc hút âm khí trong huyệt mộ mới có đạo hạnh nghìn năm, người tưởng ngươi không chết được, bởi vì người sinh ra đã là linh vật, nhưng ngươi không ngờ rằng ngươi đã hút âm khí, dẫn đến thịt của ngươi biến thành một đống thịt thối rữa.


Bất đắc dĩ, ngươi chui vào trong quan tài.


Ngươi đợi ở đó mấy trăm năm, chờ người có thể dẫn người rời đi, thế nhưng lại đợi trúng con trai của Diêm Vương, người sợ đắc tội với Diêm Vương nên bắt đầu thăm dò Quý Mạt Dương. Người nhặt hồn phách của Quý Mạt Dương, ném hồn phách của anh ấy vào đống thịt nát của ngươi. Quý Mạt Dương tưởng ngươi có ơn với anh ấy, gọi người là lão tổ tông.

Hình ảnh đan xen, chàng trai uống một ly rượu, đau khổ nhìn cô gái, hắn hỏi:
Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Ta đâu có hại ai!

Mệnh người nên như vậy, đừng trách ta nhẫn tâm!


Chàng trai ngửa mặt cười lớn, vì cơn giận bộc phát mà ngã lăn ra đất.

Cô gái sai người đặt chàng trai vào quan tài Trấn Hồn, ngâm vào nhựa thông, tiến hành phong ấn.

Từ đây, quan tài Trấn Hồn chìm vào sông lớn cuồn cuộn, vĩnh viễn không thấy mặt trời.

Tôi thấy buồn cười:
Hóa ra anh đến tìm em chính là vì chuyện này?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.