Chương 184: Một món nợ nghiệp chướng


Vi Huyền Quân, tối gần như đã đi đến tất cả những nơi mà mình có thể nghĩ tới. Ai ngờ, chuyến đi này lại tốn cả một năm trời. Nhưng một năm sau, tôi8 trở về vẫn với hai bàn tay trắng.

Quan tài Trấn Hồn được tôi mang bên mình đã nửa năm mà vẫn không có lấy một chút linh khí nào. Dù mỗi đê3m tôi đều lấy nó ra phơi dưới ánh trăng nhưng cũng không có tác dụng gì cả. Tôi đã cho rằng chỉ cần nằm mơ vài lần, chỉ cần như thế mấy bận là có t9hể quay trở lại, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.

Hơn nữa, tôi nghĩ chỉ cần học theo Lộc sư huynh, cứ tắm trắng là có thể hồi phục, có đ6iều phải chờ ngày trăng tròn mới hiệu nghiệm. Nhưng lần nào cũng chỉ nhận lại thất vọng tràn trề.
Long Đình nhìn tôi:
Tính cậu ta là như vậy đấy.


Tôi biết

Sau khi lên xe, tôi ngồi ở băng ghế sau, Long Đình khởi động xe, bảo Chu Bất Phàm đi mau.
Ba ngày sau tôi mở mắt ra, trước mắt vẫn như cũ.
Thật ra thì mới có ba ngày, dễ gì có gì đổi khác.
Tôi đã dùng Pháp Nhãn tìm kiếm ở thế giới khác một năm.
Sau khi tôi ngủ một giấc dậy thì Long Đình đã làm xong bữa tối luôn rồi.
Nhìn thấy tôi, Long Đình vội cởi tạp dề trên người xuống. Tôi nhìn xung quanh biệt thự mới quay qua hỏi anh ta:
Anh dọn hết đấy à?


Vâng.


Vẫn ổn, chỉ có cái là cả ngày anh ấy cứ ngồi ngẩn ngơ nhìn tivi thôi.

Đừng nói với anh ấy là em về rồi.


Thế à?
Quý Mạt Dương giật lấy điện thoại, tôi cạn lời, lại chuẩn bị rồi.

Chẳng lẽ anh ăn thịt em được chắc?

Không tìm được, tôi mới quay về.
5Thoáng cái một năm đã trôi qua, thực ra tôi cũng mới đi có ba ngày.
Ba ngày này tôi cho bản thân thư giãn, ở nhà để thả lỏng, chỉ ngồi trên đất tĩnh tọa không hề tỉnh dậy.
Tôi nhìn Long Đình, anh ta ngồi xuống ăn cơm với tôi.
Suốt bữa ăn, đối phương không hề mở miệng hỏi tôi điều gì, tôi cũng chẳng nói chẳng rằng. Tôi vẫn thấy hơi mệt, cần nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa mới hồi phục lại được.
Ăn cơm tối xong, tôi gọi điện cho La Quán Trinh:
Trinh Trinh.


Không cần đầu, tối nay anh ta sẽ đến. Tôi đã chuẩn bị một chút đây, nếu anh rảnh rỗi thì đi theo tôi, không thì cũng không cần thiết.


Tôi không bận gì cả.

Tôi quay người thu dọn chén đũa, Long Đình vội vàng chạy đến giành việc, nói tôi không cần làm đầu, cứ để mấy chuyện này cho anh ta là được rồi.

Tôi phải nghỉ ngơi một lát. Anh gọi người đến dọn dẹp giúp tôi một chút nhé, tiện thể chờ Chu Bất Phàm luôn, còn tiền thì tôi sẽ đưa anh sau.


Không cần đâu, thầy đừng so đo chuyện tiền bạc với tôi như thế, thầy cứ đi nghỉ ngơi đi, tôi đi làm ngay đây.

Có lẽ Long Đình không yên tâm khi có người lạ đến, hoặc cũng có thể là anh ta sợ tôi bị quấy rầy nên đã một mình dọn dẹp toàn bộ biệt thự, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, toàn bộ đều do một tay anh ta lo liệu.

Không đi, tôi không dám đi.
Long Đình quan sát tối, thấy tôi không sao lại chuyển qua nhìn biệt thự sau lưng tôi, hỏi:
Thầy à, thầy muốn đi đâu, để tôi đưa thầy đi.


Chu Bất Phàm tới đây chưa?


Vẫn chưa.

Quý Mạt Dương ở đầu bên kia hầm hự tức giận, tôi nghĩ ngợi rồi nói:
Em còn có việc, phải xử lý chuyện của Chu Bất Phàm đã.


Hừ!

Tôi cúp điện thoại, thật không nói nổi, kết quả Quý Mạt Dương lại nhanh chóng gọi lại cho tôi:
Em thế nào rồi?

Một năm này tôi chỉ thấy cảnh lá vàng mùa thu chuyển dần sang tuyết trắng mùa đông, lại từ màu cỏ xanh của mùa xuân biến thành hoa đỏ của mùa hè, cảnh thì đổi đấy, nhưng công cuộc tìm kiếm vẫn thủy chung dậm chân tại chỗ.
Trong một năm tôi đã đi qua vô số nơi, trải qua vô số chuyện, gặp qua vô số người, chỉ duy nhất không gặp được Huyền Quân. Tôi đã quá mệt mỏi rồi, mà vẫn không cảm giác được một chút hơi thở nào của Huyền Quân.
Mấy ngày liên tiếp, mỗi lúc nằm nghỉ, tôi đều mơ hồ cảm nhận được tất cả linh khí và tinh khí trên người đều đã tiêu tan, chỉ còn dư lại một chút. Nếu không tỉnh lại thì chắc chắn sẽ phải vĩnh viễn ở lại một thế giới khác.

Bảo với Chu Bất Phàm là hai chúng ta đính hôn rồi.
Tôi nói với Long Đình.
Chiếc xe của Long Đình vừa mới nổ máy, còn chưa lăn bánh đã tắt cái rụp.
Long Đình quay đầu lại nhìn tôi, tôi liếc nhìn chiếc xe của Chu Bất Phàm:
Nếu không anh ta còn tìm tôi dây dưa nhiều.

Đó là lý do tại sao nơi này được gọi là thế giới hư không.
Thế giới hư không không phải là một tấm gương, mà là một thế giới nguyên thủy. Người ta sử dụng một loại phương thức đặc biệt để đi lại. Tôi dùng phương thức này để đi đến một thế giới giống y hệt thế giới của mình, nhưng trên thực tế, bản thân lại không đi đâu cả, tôi vẫn sống bình thường trong thế giới thực tại.
Đối với một số người mà nói thì tôi chưa từng rời đi, ví dụ như căn biệt thự này, những người đã từng ở đây, như những việc đã làm, nhưng người đã gặp, những nơi từng đi qua, tất cả đều giống như việc tôi làm thế giới thực.
Long Đình vội vàng chạy đến chỗ tôi, nhưng chưa chạy được mấy bước đã dừng lại, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, phát hiện thái cực âm dương đã biến mất, bây giờ mới dám chạy nhanh về phía tôi.

Thầy Ly.


Đó giờ anh vẫn ở đây không đi à?
Tôi hỏi Long Đình.
Tôi nhìn thân thể của mình càng ngày càng gầy đi, pháp khí thì trải đầy vết thương. Cứ tiếp tục thế này thì chỉ có thể ở lại đây, vĩnh viễn không có đường trở về.
Cho nên tôi chỉ có thể chọn quay lại.
Một năm qua, tôi không thể dùng Pháp Nhãn nữa vì linh khí để dùng Pháp Nhãn đã bị tối tiêu hao hết. Quả thật tôi đã đi tìm cả một năm, nhưng thân thể tôi ở nơi này chỉ có ba ngày. Những thứ khác, về bản chất, tôi đã không đặt ở đây từ lâu.

Vậy quan hệ giữa hai người là gì? Không tôn trọng là thế nào? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tôi không tôn trọng cô ấy chỗ nào hả? Hay là cậu ghen?
Chu Bất Phàm rất độc miệng, tương lai chắc chắn sẽ họa từ miệng mà ra.

Anh đi trước, tôi và Long Đình sẽ theo sau.
Tôi xoay người đi về phía xe của Long Đình.
Chu Bất Phàm vẫn cố chấp hỏi Long Đình thêm một câu:
Rốt cuộc giữa hai người có gì không?

Tôi ngẩng đầu nhìn Long Đình:
Có một số việc bản thân mình tự làm vẫn tốt hơn. Nhờ anh nghĩa là đang nợ anh, huống hồ tôi còn có tay có chân, không cần anh phục vụ.

Long Đình nghe tôi nói thế mới không ngăn cản tôi nữa.
Anh ta và tôi dọn dẹp bàn ăn xong, sau đó hai người cùng ngồi chờ. Không đến mười giờ, Long Đình nhận được điện thoại của Chu Bất Phàm bảo anh ta đã đến nơi. Tôi đứng dậy, đi ra ngoài cùng Long Đình. Chu Bất Phàm lái chiếc xe sang trọng đến, so với lần gặp mặt trước thì hôm nay anh ta ăn vận chỉnh tề hơn. Vừa xuống xe, Chu Bất Phàm đã chạy đến chỗ tôi:
Thầy Ly.
Tôi nhìn Chu Bất Phàm, quái lạ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, Chu Bất Phàm cười lưu manh:
Đừng nói là cô để ý tôi rồi đấy nhé?
Tôi không thèm để ý đến câu hỏi của Chu Bất Phàm, chỉ tiếp tục quan sát anh ta. Long Đình thấy vậy thì nhắc nhở:
Bất Phàm, cậu đừng có láo nháo, cô ấy là thầy đó.

Thầy thì không yêu đương, không kết hôn ư? Cũng không phải phụ nữ luôn à?
Chu Bất Phàm lập tức hỏi ngược lại. Sắc mặt Long Đình trông hết sức khó coi:
Chuyện của thầy, cậu không cần qua tâm. Cậu nói năng với thầy như vậy là không lễ phép rồi.


Em về rồi à?
La Quán Trinh nghĩ là tôi đi rồi, lúc nhận được điện thoại của tôi thì không khỏi ngạc nhiên.

Dạ, em về rồi.

Thể em có sang đây không?


Em không đi đâu, không phải đã nói nửa năm gặp mặt một lần hay sao? Anh chị thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?


Thế sao tôi dám dùng đây.

Tôi đi từ trên lầu xuống, ngồi vào bàn ăn cơm. Cả bàn đều là đồ thanh đạm, anh ta biết rõ tôi thích kiểu món như thế nào.

Anh cũng ăn đi.

Quý Mạt Dương hỏi tôi, tôi đưa điện thoại cho Long Đình bảo:
Nói chuyện với anh ấy đi.

Long Đình nhanh chóng nhận điện thoại, báo tình hình của tôi cho Quý Mạt Dương nghe, kể tỉ mỉ rồi mới cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Long Đình quay qua nhìn tôi:
Thầy Ly, có cần tôi gọi cho Chu Bất Phàm không? Trảnh để trễ nải việc tìm người của thầy.

Tôi đi ra khỏi biệt thự, đứng bên ngoài nhìn xung quanh, thầy Long Đình ở phía đối diện đang nghỉ ngơi, hai tay khoanh trước ngực, ngửa đầu nhắm mắt giống như đang tu hành.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, bây giờ cũng không phải buổi trưa, chắc anh ta đang ngồi đó phơi nắng.
Tôi đi về phía Long Đình, Long Đình mở mắt, anh ta nhìn thấy tôi thì khá ngạc nhiên, có lẽ là không ngờ tôi lại ra ngoài sớm thế này.

A!


Long Đình giật mình lúng túng hồi lâu mới sực tỉnh quay đầu qua chỗ khác, như thể nếu tôi thật sự gả cho Long Đình, anh ta sẽ chết khiếp ngay tại chỗ vậy. Có thể thấy, nếu Huyền Quân không trở lại thì sẽ chẳng có ai chịu cưới tôi cả.

Long Đình khởi động xe lại, lái theo Chu Bất Phàm rời đi. Lát sau, Chu Bất Phàm gọi điện đến, điện thoại của Long Đình đã được kết nối bluetooth với xe, chỉ cần lên xe là điện thoại sẽ tự động kết nối.

Trong xe vang lên giọng của Chu Bất Phàm:
Hai người không có gì đấy chứ? Sao Ly Thương không ngồi ghế trước?


Long Đình bật cười, tuy vẫn có chút tức giận, những lời nói ra lại nghe y như thật:
Hai chúng tôi đính hôn rồi.

..
Chu Bất Phàm bên kia bỗng dưng im bặt.

Long Đình cúp máy, có hơi bối rối, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.