Chương 185: Một món nợ nghiệp chướng


Tôi liếc Chu Bất Phàm một cái, sau đó dời tầm mắt sang căn biệt thự lớn của nhà anh ta. Sau khi quan sát sơ một lượt, tôi lại nhìn về phí8a Chu Bất Phàm:
Trong vòng một, hai năm tới, cha anh sẽ không xảy ra chuyện gì cả, nhưng sức khỏe của ông ta quả thực không được tốt ch3o lắm. Thời còn trẻ, trong lúc làm ăn buôn bán, cha anh đã hại không ít người, giờ người đã sắp gần đất xa trời, nợ nần kiếp

này9 cũng sẽ phải trả cho xong. Chờ khi nào cha anh trả hết nợ nần cho người ta, ông ta sẽ rời khỏi nhân thể. Về phần mẹ nuôi của anh, tuổi 6thọ của bà ta còn không dài bằng của cha anh nữa. Bà ta đã hưởng hết vinh hoa phú quý đời này, cũng đã tới lúc phải rời đi rồi.


Cô xem chuẩn không đó?
Chu Bất Phàm hỏi tôi.

..
Bà ta hoảng hốt khó hiểu, nhìn sang Chu Bất Phàm, muốn hỏi cho rõ.
Chu Bất Phàm nhìn tôi hỏi:
Cô tính chuẩn chưa?

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó quay mặt sang nhìn nữ quỷ:
Bà có biết tại sao hai người kia lại cấu kết với nhau để hại bà không?

Nữ quỷ lắc đầu:
Tôi không biết, tôi vẫn luôn tự hỏi mình chưa từng làm hại bọn họ, tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy?

Người phụ nữ lại không chịu:
Bất Phàm à, con không thể vung tiền tùy tiện như thể được, trông cô ta chẳng khác gì mấy tên lừa đảo, tiền của cha con cũng không phải là gió thổi tới đâu.

Bà im đi!
Chu Bất Phàm cao giọng gắt, mẹ nuôi sợ anh ta, cằn nhằn mấy câu rồi không nói nữa. Con lớn rồi không nghe lời mẹ, cơ bản là thế đấy, ai mạnh hơn người đó là nhất.
Long Đình, thu tiền đi.

Tôi bảo Long Đình lấy điện thoại ra nhận tiền xong mới nhìn sang người phụ nữ
Đứa bé trong bụng bà là con gái, hơn nữa hai người còn có mối liên hệ rất sâu xa, có lẽ nó sẽ được sinh vào giữa tháng Ba năm sau...

Tôi nhìn thẳng vào ngực anh ta, nói:
Bà ra đi, trời tối rồi, không cần trốn trong đó nữa đâu.

Lúc này nữ quỷ mới chui ra. Khi nhìn thấy tôi, bà ta lễ phép chào:
Thưa thầy, tính tình con trai tôi từ nhỏ đã kiêu căng ương ngạnh, vừa nãy nó có hơi thô lỗ, nói những lời không nên nói, mong thầy đừng trách.

Tôi hỏi hai mẹ con Chu Bất Phàm, cả hai người đều im lặng không cất lời.
Qua một hồi lâu, nữ quỷ mới hỏi:
Tôi đã đánh con rắn kia ư?


Vậy thì coi như xí xóa đi.

Chu Bất Phàm nhìn về phía biệt thự, suy nghĩ một lúc rồi nói:
Bọn họ hại chết mẹ nhưng cũng đối xử với con không tệ, bây giờ con chỉ mong mẹ an yên.
Chu Bất Phàm nhìn sang tôi:
Mẹ tôi có thể ở lại được không?
Tôi lắc đầu:
Không được, bà ấy là quỷ, anh là người, hai người âm dương cách biệt, không thể ở bên nhau. Nhưng nếu anh đã chọn buông bỏ thì mẹ của anh có thể đến một nơi tốt đẹp hơn một chút.

Bà ấy sẽ đến đâu?


Tôi hiểu rồi, đại sự, mời qua bên này.

Tôi lắc đầu:
Không cần đâu, tôi chỉ nói những lời này một lần thôi, đây là giá cho một lần nói, tôi sẽ không nói lại lần hai, bà hãy nghe cho thật kỹ. Phá căn nhà cũ của bà đi, cho con trai ăn chay tắm rửa trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, cầu phúc cho bà và đứa bé trong bụng, xin được khoản thử. Làm như vậy có thể giúp cho gia đình của bà được bình an vô sự trong vòng ba năm, đứa bé cũng bình an chào đời. Gặp việc thiện luôn nhớ phải làm. Ba năm sau, nếu nhà bà vẫn có thể gặp được hoặc tìm đến tôi, tôi sẽ giúp gia đình bà tiếp.

Chu Bất Phàm phải mất một hồi lâu mới phản ứng lại được:
Hơn chín trăm mét vuông.


Chín triệu, anh quyết định đi rồi chuyển tiền vào tài khoản của Long Đình, nếu không đồng ý thì tôi đi trước đây.


Tôi xem xong chuyện nhà anh rồi đấy, cha anh đang bị bệnh, tránh ăn thịt cá, càng không được ăn sơn hào hải vị, tốt nhất cũng đừng ăn ngũ huấn luôn.


Ngũ huân là thịt gì thế?
Chu Bất Phàm hỏi tôi.

Chẳng có nghĩa gì cả.

Tôi ngồi vào trong xe, Chu Bất Phàm định vào theo thì bị Long Đình cưỡng ép kéo ra, sau đó đóng cửa lại.

Người mẹ thấy con rắn lớn không còn cử động nữa thì mới kéo tay con trai rời khỏi đó. Nhưng rắn lớn vẫn chưa chết, cuối cùng nó vẫn bò được về hang. Sau khi quay về, rắn lớn ở trong hang tu luyện suốt ba năm. Trong ba năm này, nó chẳng những không thể nào giao phối mà còn mất đi khả năng đẻ trứng, đến cuối cùng hai con rắn chết rục ở trong hang.


Mấy người đoán thử xem, người mẹ là ai, đứa bé kia là ai?


Cô nói gì?
Chu Bất Phàm bước lại gần, tôi liếc mắt nhìn anh ta.

Tôi sẽ xem phong thủy giúp anh, tính phí mười nghìn tệ trên một mét vuông, không có ít hơn. Nhà anh rộng bao nhiêu mét vuông, báo số đi.

Tôi nhìn người phụ nữ ấy, khẽ cau mày, giơ tay tính toán một chút, kết quả khiến tôi ngẩn người giây lát.
Long Đình hỏi tôi:
Thầy Ly, có chuyện gì ư?

Tôi thoáng nhìn qua Long Đình, lắc đầu.
Chu Bất Phàm xoay người lại, vừa thấy mẹ nuôi thì đã tỏ vẻ khó chịu, sải bước rời đi ngay, không hề để ý đến mẹ nuôi của mình. Bấy giờ tôi mới hỏi:
Phu nhân cho tôi hỏi, năm nay bà khoảng năm mươi tuổi phải không?

Tôi nhìn sang anh ta:
Anh nói gì cơ?


Không có gì!
Chu Bất Phàm kiên quyết phủ nhận, nhìn chòng chọc vào người phụ nữ kia rồi nắm lấy cổ tay tôi:
Cô không lừa tôi chứ?

Tôi xoay mặt qua chỗ khác, trả lời:
Trước đây có hai mẹ con, người mẹ rất yêu thương, cưng chiều con mình. Năm đứa con bảy, tám tuổi, nó từng chạy ra khỏi nhà, cầm một cây trúc trong tay, vừa đi vừa quật lung tung xuống mặt đất, phá hư hoa cỏ, cây cối.


Đứa bé phấn khởi đi thẳng một mạch vào sâu trong khu rừng trúc. Chạy được một hồi thì nó nghe thấy phía trước có tiếng gì đó, bèn tò mò nhìn quanh khu rừng tìm thử. Sau khi tìm hồi lâu, đứa bé nhìn thấy gần đó có hai con rắn lớn đang quấn lấy nhau, chúng đang giao phối.


Là bà và con trai bà, cả hai mẹ con bà.


A!
Nữ quỷ bỗng hoảng sợ, vô thức hét lên.

Trời đất sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Mọi vật trên đời đều có linh tính, bà không nên quá nuông chiều con mình. Đáng lý bà phải dạy dỗ anh ta từ nhỏ, làm người thì phải lương thiện, cho dù trước mặt mình không phải là người, dù chỉ là một nhánh cây, một cọng cỏ, một bông hoa thì cũng phải đối xử tử tế. Nhưng nếu bà không ăn chay niệm Phật thì cũng sẽ không gặp được tối, âu cũng là cái duyên, đồng thời cũng là số mệnh của bà. Bây giờ, bọn họ đã trả được thù, nhưng mà vẫn không có con được, hai mẹ con bà cũng đã nhận lấy báo ứng, vậy thì món nợ này, hai người tự quyết định đi.

Nữ quỷ do dự nhìn về phía Chu Bất Phàm:
Con à, chuyện này ban đầu là chúng ta sai, vả lại hai người bọn họ đối xử với con cũng không tệ, con xem chuyện này nên...?

Chu Bất Phàm cố gắng đuổi theo hướng mẹ mình rời đi nhưng bà ấy đã biến mất, chỉ để lại một câu làm người cho tốt.
Nữ quỷ đi rồi, Chu Bất Phàm bật khóc gọi mẹ, chỉ có người phụ nữ trong biệt thự chạy ra.
Bất Phàm? Bất Phàm! Con về rồi đấy ư?
Một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng xuất hiện trước mặt tôi, bà ta chạy đến, quần áo trên người rất đoan trang, hơn nữa ánh mắt nhìn Chu Bất Phàm cũng đầy trìu mến.

Huân không phải là thịt, thịt là những món tanh như thịt dê thịt bò, tôm, cua, cá, anh ngửi thấy mùi tanh thì gọi là thịt. Theo quan niệm của đạo Phật, ngũ huấn bao gồm hẹ, kiệu, tỏi, hành, hưng cừ, nên kiêng những loại này. Những thứ này hại gan, thận, tim, lá lách, phổi,... ăn vào chỉ có hại chứ chẳng lợi gì, không tốt cho sức khỏe. Nếu anh muốn bồi dưỡng cơ thể thì có thể gọi Long Đình, tôi sẽ cho anh một danh sách, anh ăn theo đó là được.

Dứt lời, tôi bước ra xe của Long Đình. Lúc đang mở cửa định lên xe thì bị Chu Bất Phàm vươn tay ngăn lại:
Cô khoan hãy đi, ba năm mà cô nói với tôi có nghĩa gì?

Tôi nhìn nữ quỷ:
Thật ra thì bà mất sớm cũng tốt, có lợi cho con của bà. Nếu bà cứ mãi cưng chiều anh ta như vậy, có lẽ bây giờ anh ta còn tệ hơn nhiều đấy.


Cô nói cái gì hả?
Chu Bất Phàm tức giận, cất giọng chất vấn.
Thấy hai mẹ con sắp sửa cãi nhau, tôi vội nói với người phụ nữ
Bà đã đến tuổi này rồi, sinh con dễ mất mạng lắm.

Người phụ nữ sửng sốt:
Cô nói gì?
Chu Bất Phàm cũng sững sờ, Long Đình cũng bất ngờ không kém:
Thầy Ly!


Chuyện này phải xem tạo hóa sắp đặt như thế nào. Tôi nói nhiều đó là đủ nhiều rồi, không thể xen vào việc này nữa. Làm nhiều việc thiện, đối xử tử tế với mọi người ắt sẽ được báo đáp. Để tôi tiễn bà đi.
Tôi nhìn về phía nữ quỷ, bà ấy gật đầu một cái rồi quay sang nói với Chu Bất Phàm:
Con à, mẹ đi rồi, con nhớ phải đối xử tốt với họ, chúng ta là người có lỗi với họ.


Mẹ ơi, mẹ ở lại với con đi.

Tôi quay người định rời đi, Chu Bất Phàm vội kéo tôi lại:
Cô từ từ đã, tôi trả cô 10 triệu, cô xem giúp tôi đi.

Đại gia đúng là hào phóng thật, tiêu cả chục triệu mà chẳng thèm chớp mắt.

Tôi mang thai thật sao?
Người phụ nữ ngạc nhiên không thôi.

Bà có thể đi kiểm tra thử xem, tôi nghĩ cũng được khoảng ba tháng rồi, trước khi sinh con, bà nhớ phải làm những điều tốt, làm việc thiện, hai vợ chồng bà hiếm muộn con cái, tính luôn cả đứa con trai nuôi này thì bà cũng chỉ sinh được một đứa con gái thôi, tôi nói như vậy bà có hiểu ý tôi không?
Tôi nhìn người phụ nữ, bà ta ngâm ra rất nhanh, vội gật đầu với tôi.

Đứa bé kia chẳng những không bỏ chạy mà còn giơ cành trúc trong tay lên quất vào người hai con rắn lớn. Hai con rắn sợ hãi, hoảng loạn giãy giụa. Cuối cùng, một con chạy thoát, còn con kia thì không chạy kịp. Con rắn kia đã cổ chui vào một góc, không còn sức gây hại cho ai, nhưng nó vẫn giương nanh múa vuốt về phía đứa trẻ, đứa bé sợ hãi nên khóc lóc kêu cứu.


Bà mẹ chạy tới, nhìn thấy con rắn lớn thì không ôm con chạy đi ngay mà đoạt lấy cành trúc trong tay con, đánh tới tấp về phía con rắn lớn. Nó vốn đang rất sợ hãi, hơn nữa còn bị thương nặng, không còn sức để chạy đi, thể là năm đó bị người mẹ đánh đến suýt tắt thở.


Thầy? Cô không phải là nữ ư?


Thầy là người được Bất Phàm mời đến xem nhà.
Long Đình giải thích. Nghe vậy, người phụ nữ tỏ vẻ ngại ngùng. Tôi đứng im quan sát bà ta, thật sự rất đẹp,
mỹ nhân rắn
mà người ta hay nói đúng là xứng với bà ta.
Nghe tôi hỏi vậy, người phụ nữ liếc nhìn tôi, khó chịu trả lời:
Cô là ai? Bất Phàm, không phải mẹ đã dặn con đừng dính vào đám con gái không đứng đắn rồi hay sao?

Chu Bất Phàm quay người lại, hết sức khó chịu:
Tôi thích!


Chắc có lẽ đây là nghiệt duyên.

Người phụ nữ kia vội bước tới chỗ tôi.
Tôi nhẩm tính:
Ngày mồng sáu tháng Ba âm lịch.


Là ngày giỗ của mẹ tôi.
Chu Bất Phàm kinh hoàng, nhỏ giọng nói.
Long Đình lên xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.