Chương 186: Hỗ trợ điều tra vụ án


Sau khi trở lại biệt thự, tôi dặn dò Long Đình:
Mấy ngày tới nếu có rảnh cũng hạn chế đến những chỗ ăn chơi, cũng đừng tiếp xúc với phụ nữ, 8sao Hồng Loan ở giữa trán anh đang động, có khả năng sẽ gặp kiếp nạn đào hoa, nhớ cẩn thận!


Khuôn mặt của Long Đình chợt đỏ lên:
N3ếu vậy, chi bằng để tôi ở lại chỗ thấy một thời gian đi, dù sao ở đây cũng không có ai chăm sóc cho thấy cả, với lại chúng ta cũng chưa vội 9đi tìm anh Quý mà.


Thầy giữa chân mày Long Đình còn có một chút khí đen lưu động, tôi suy nghĩ một lát rồi nói:
Vậy anh ở lại đây 6vài ngày đi, cử chọn một phòng trong biệt thự mà ở, tôi đi nghỉ ngơi trước đây.

Lúc tôi xoay người chuẩn bị rời đi, ngoài cửa bất ngờ có tiếng xe dừng lại, Vân Nhã hô lên có khách tới, tôi đành phải dừng bước.
Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại ở trước cửa, một người phụ nữ bước từ bên trong ra.
Cô ta mặc một bộ tây trang váy ngắn màu đỏ, cầm một tập tài liệu trong tay, vừa xuống xe đã nhìn qua cửa biệt thự, thấy tôi và Vân Nhã, cô ta gật đầu chào, mỉm cười hỏi chúng tôi:
Xin hỏi Tổng giám đốc Long có ở đây không ạ?

Có người đột nhiên gõ cửa, tôi lập tức tỉnh lại.
Ai vậy?


Thầy Ly, tôi là Vân Nhã đây, ăn cơm thôi ạ.


Tôi biết rồi.

Chúng tôi vào trong biệt thự nghỉ ngơi, một lát sau Long Đình cũng trở lại, trên tay còn cầm một tập tài liệu.

Thầy Ly, tôi phải ra ngoài một lát.

Long Đình vội vã về phòng, không lâu sau lại cầm áo khoác bước ra.

Lúc trước cô học chuyên ngành gì?
Tôi hỏi Vân Nhã, cô ấy đáp qua loa là ngành sinh vật học, nghe xong tôi lập tức hiểu ra, về mặt lý thuyết, mình tuyệt đối không nói lại Vân Nhã.
Tôi bắt đầu rầu rĩ về quyết định để Vân Nhã ở lại rồi đấy.
Thôi cứ ăn chút gì đã, hết sức để tranh luận rồi.

Vâng.

Nói xong, tôi bước đi lên lầu.
Về phòng nằm một lát, vừa nhắm mắt lại tự dưng cảm thấy có một bóng đen đang đung đưa trước mặt mình, tôi cố nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn không thể thấy rõ bóng người màu đen kia là ai.
Lần này Vân Nhã đáp rất nghiêm túc, thấy vậy tôi mới quay sang Long Đình:
Anh đi nghỉ ngơi được rồi.


Thầy Ly, tôi cũng muốn ở lại nơi này luôn.

Long Đình thật không biết ngại, nhưng được cái là rất thẳng thắn.
Long Đình ra ngoài, còn tôi thì trở vào. Nhưng mãi tới buổi sáng chúng tôi vẫn không thấy Long Đình đầu. Vân Nhã nấu xong bữa sáng rồi gọi tôi xuống ăn cơm, nói cho tôi biết Long Đình chưa về, còn hỏi tôi có khi nào đã xảy ra chuyện gì không.
Cô gọi điện thoại cho anh ta chưa?
Tôi hỏi Vân Nhã, Vân Nhã nói đã gọi rồi, nhưng không có ai nghe máy.

Ăn cơm trước đi.

Ăn cơm xong, tôi đi ra sân. Một lát sau, Vân Nhã hối hả chạy đến nói Long Đình xảy ra chuyện rồi, đang ở bệnh viện, chúng tôi phải qua đó ngay.

Tôi biết rồi.
Vân Nhã đồng ý trông hơi có lệ, nhưng vốn dĩ tôi cũng không quan tâm cho lắm nên cũng không hỏi nhiều.

Còn nữa, không được làm việc ác.


Vâng.

Long Đình lên tiếng:
Vân Nhã có bệnh viện mà, sẽ không sợ thiếu thu nhập.

Cũng may Long Đình rất hiểu tôi, anh ta biết tôi đang lo lắng chuyện gì.
Nào ngờ Vân Nhã lại nói:
Tôi quyên góp bệnh viện rồi.

Tôi cân nhắc một lát, căn biệt thự này rộng như vậy mà lại chẳng có chút hơi người, bên trong toàn là người và vật ở cõi âm, lâu nay âm dương đã bị mất cân bằng, chi bằng để Vân Nhã ở lại.
Cô muốn ở lại cũng được thôi, nhưng cô phải tuân theo quy tắc mà tôi đặt ra. Thứ nhất, không được mời bạn đến đây. Thứ hai, cô có thể ra ngoài kiếm việc làm nhưng chuyện quét dọn, giặt quần áo, nấu cơm. và giữ nhà ở đây đều do cô phụ trách, đồng ý không.


Tôi đồng ý.


Hy vọng cô có thể làm tốt công việc được giao. Ngoài ra, trước khi cô muốn quen bạn trai thì phải nói cho tôi một tiếng, để tôi không bị động, rồi cô hãy rời đi.

Vân Nhã phản một câu xanh rờn khiến Long Đình đang uống nước cũng suýt thì sặc, anh ta ho sù sụ một lúc lâu mới ngừng lại được, run tay đặt ly nước xuống, nhìn về phía Vân Nhã.
Vân Nhã không những không xấu hổ mà còn mặt dày giải thích nguyên nhân:
Không phải là tôi thích phụ nữ đầu, có điều tôi cảm thấy thay vì tốn cả đời để tìm một tên đàn ông không đáng tin cậy, thì chi bằng đi theo thầy Ly cả đời, cùng tu hành với thầy, làm thêm nhiều việc tốt, cầu phúc cho ba mẹ và những người bên cạnh tôi, như vậy không tốt hơn ư? Hơn nữa, chẳng lẽ sinh ra làm phụ nữ thì trên hết là phải gả chồng hay ngủ với đàn ông hay sao?


Nếu ai cũng nghĩ giống cô thì Trái Đất sẽ diệt vong mất.
Tôi tạt cho cô ấy một gáo nước lạnh.

Còn lâu mới đến mức đó được, trên thế giới này vẫn có rất nhiều đàn ông và phụ nữ lăng nhăng, rồi cả những bậc ba mẹ thiếu trách nhiệm, trẻ em cơ nhỡ cứ ngày một tăng. Vả lại, cho dù không còn con người thì vẫn còn rất nhiều động vật mà, chúng nó có thể tiếp tục sinh sản, chuỗi thức ăn thiếu đi con người cũng không hỏng được đâu!


Thảo nào tỷ lệ sinh hiện nay lại thấp như vậy, đã thể chất lượng còn không tốt, thì ra là do gen chất lượng cao đều tập trung vào những người như cô hết rồi, không thể truyền lại cho đời sau được.
Tôi tiếp tục bẻ lại.
Vân Nhã cũng tiếp lời:
Cái này chưa chắc nha, gen của Long Đình cũng thuộc hàng chất lượng cao mà.
Ý bảo sau này Long Đình sẽ kết hôn và sinh con.

Thôi ăn cơm đi.
Tôi suýt nghẹn, đúng thật là nuốt không trôi. Long Đình lại nói:
Thầy Ly cũng mang tiền đi quyên góp hết rồi.

Tôi nhìn Long Đình:
Lo ăn cơm đi.


Tôi cũng không tiêu xài nhiều lắm đâu, mà không tiêu luôn cũng được.
Vân Nhã cũng khá dễ nuôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy sầu không tả nổi. Thấy tôi chỉ chăm chú ăn cơm mà không nói lời nào, Vân Nhã lại bồi thêm:
Thầy Ly, hay là chúng ta mở một văn phòng nhỏ đi, chuyên phụ trách mấy công việc về mảng âm dương, kiếm thêm chút tiền.


Sao cô lại mang cả hành lý tới thế này?
Tôi hỏi Vân Nhã, cô ấy cũng không khách sáo, ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp của mình mà cười tươi như hướng dương nở rộ mà nhìn tôi. Không thể không công nhận, Vân Nhã thật sự có vẻ đẹp khiến tim người khác xốn xang, ngay cả một cô gái như tôi cũng không thể kiệm lời khen cho nhan sắc của cô ấy.

Tôi tới để bái thầy Ly làm thầy, cũng là để báo ân, không phải thầy đã từng nói muốn tôi làm trâu làm ngựa' chăm sóc cho thấy đó sao? Tôi tới rồi đây.

Vân Nhã vô cùng vui vẻ, giống như cô dâu sắp về nhà chồng vậy, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nhớ đến những bậc thầy thủ công thời xưa cùng gương mặt đẫm nước mắt.
Tôi nhìn Long Đình một hồi mới nói:
Phòng thứ ba, tầng dưới.

Long Đình thở phào:
Vâng!


Vân Nhã, cô cũng ở tầng dưới.


Không lạnh.

Thấy tôi lu xìu đáp, Vân Nhã đòi mua cho tôi xem, cô ấy không hề hỏi tôi có muốn xem hay không, cứ thể đi vào sân và mùa. Tôi không ngờ Vân Nhã lại biết mua những điệu múa của Mông Cổ, mà trùng hợp thay, đây cũng là điệu múa tôi thích nhất, cho nên xem Vân Nhã mua, tâm trạng của tôi cũng tốt hơn được phần nào.

Được rồi, không cần mua nữa đâu!

Tổng giám đốc Long? Tôi vốn định bảo anh ta không có ở đây, nhưng mới nhìn ra đằng sau thì đã thấy Long Đình vừa chỉnh lại tay áo sơ mi vừa đi ra.
Người phụ nữ đó nhìn thấy Long Đình, vội hô một tiếng:
Tổng giám đốc Long!
Long Đình hơi sửng sốt rồi liếc mắt sang tôi, khó xử nói:
Thầy Ly, cô ấy tới tìm tôi.

Tôi biết.
Tôi xoay người về phòng, Long Đình nhìn tôi, có ý muốn giải thích nhưng tôi đã lên tiếng trước:
Xử lý xong xuôi thì bảo cô ấy về đi.


Vâng.
Long Đình đi ra cửa, Vân Nhã thì theo tôi trở về.
Tôi xuống lầu ăn cơm, hỏi Vân Nhã về chuyện kiếm việc làm, nhưng Vân Nhã lại nói:
Tôi không muốn đi làm, tôi đã nói với ba mẹ rồi, báo rằng tôi muốn nghỉ ngơi mấy năm. Ba mẹ tôi đã xuất ngoại, họ cũng khá yên tâm về tôi, hơn nữa, bây giờ Thẩm Vân Kiệt đã nhận lấy hình phạt thích đáng, tôi và anh ta không còn là vợ chồng nữa, cho nên sau này tôi chỉ muốn đi theo thầy Ly thôi.

Tôi nhìn Vân Nhã:
Đi theo tôi làm gì, tôi có phải là đàn ông đầu, cô xinh đẹp như thế mà lại không muốn lấy chồng, có ngốc không hả?


Tại tôi cũng thích thầy Ly mà.

Tôi nhìn Vân Nhã, xong, giờ đến cơm cũng nuốt không trôi nữa.
Dường như Vân Nhã nhìn thấy được suy nghĩ của tôi, cô ấy lên tiếng:
Tôi bán bệnh viện, sau đó lấy tiền quyên góp cho trại trẻ mồ côi. Tôi làm việc tốt, dùng danh nghĩa của thầy Ly để làm đấy.


..
Tôi thiếu điều muốn tắt thở:
Thế rồi cô lấy gì mà chi tiêu?

Tôi nhìn Long Đình, không nhìn còn đỡ, nhìn xong chỉ càng thêm bất đắc dĩ.

Cô tự lo việc của mình trước đi.


Không phải tôi vẫn đang lo việc của mình đây sao?
Vân Nhã còn khó đối phó hơn cả La Quán Trinh, tôi đột nhiên cảm thấy hối hận khi đồng ý cho cô ấy ở lại.
Lúc tôi và Vân Nhã đến nơi thì Long Đình đã hôn mê, phải cấp cứu ba tiếng đồng hồ mới vượt qua được giai đoạn nguy hiểm.
Chờ đến buổi chiều thì Long Đình tỉnh dậy.
Nhìn thấy tôi, đôi môi tái nhợt của Long Đình cổ nở một nụ cười.
Vân Nhã vừa ăn cơm vừa không nhịn được buồn cười.
Tôi biết cô ấy chỉ cố ý chọc tôi thôi, cho nên cũng không tức giận.
Ăn cơm xong, tôi bước ra ngoài nhìn sắc trời, Vân Nhã cầm một cái áo khoác đi ra theo. Lúc tôi quay đầu lại, Vân Nhã lập tức khoác áo lên người tôi:
Thầy không lạnh à?

Tôi tiếp tục ăn cơm, không để ý tới cô ấy.
Hay là mình nhận đơn online cũng được, bây giờ...


Vân Nhã, ăn no rồi à?
Tôi hỏi Vân Nhã, Vân Nhã nhìn đồ ăn trước mặt, lắc đầu.

Thế thì ăn tiếp đi, sẵn dùng đồ ăn lấp cái miệng lại.

Öm!

Nói rồi tôi xoay người bước đi, Long Đình cũng đi t5heo tôi vào trong biệt thự. Trong lúc tôi đang nghỉ ngơi, Long Đình đã gọi người đưa đồ ăn tới. Tôi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ người tới lại là Vân Nhã.
Tôi giơ tay tính thử, phát hiện Vân Nhã không phải là kiếp đào hoa của Long Đình.
Vân Nhã kéo hành lý, chạm mặt với Long Đình ở cửa biệt thự, hai người vừa nói vừa cười. Long Đình dẫn Vân Nhã vào trong, khi thấy tôi thì lên tiếng bảo Vân Nhã tới tìm tôi, không nói thêm gì khác nữa.

Vì sao anh muốn ở lại đây?
Tôi hỏi Long Đình, anh ta suy nghĩ hồi lâu nhưng không đưa ra được đáp án.
Thấy tôi định rời đi, anh ta mới vội nói:
Tôi thích thầy Ly.

Tôi dừng lại, xoay người nhìn về phía Long Đình, anh ta cũng nín thở nhìn tôi.
Tôi đánh giá quần áo của Vân Nhã, không phải loại đồ giản dị giá rẻ, một bộ quần áo của cô ấy ít nhất cũng phải hơn mười nghìn tệ.

Tôi có quần áo, thường ngày thầy Ly cho gì tôi dùng nấy, mỗi tháng phát cho tôi một ít tiền lương đủ cho tôi chỉ tiêu là được.

Tôi còn phải nhờ vào anh tôi nuôi đây này.
Tôi thuận miệng nói, tính ra tuổi của tôi còn nhỏ hơn Vân Nhã, thế mà lại phải nuôi cô nàng.
Nghe thế, Vân Nhã lập tức cướp lời:
Nghe nói thầy Ly kiếm được nhiều tiền lắm mà.

Tôi ngồi xuống cạnh giường, Vân Nhã thì nôn nóng đứng cạnh.

Không bao lâu sau, cảnh sát đã đến điều tra tình tình. Vừa thấy tôi, cảnh sát dò hỏi tôi có quan hệ gì với Long Đình, sau đó mới giải thích về vụ án.


Chuyện là thế này, người báo cảnh sát là anh Long đây, nhưng theo chúng tôi được biết, anh ta bị đánh do có dính líu đến một cuộc giao dịch khiêu dâm.


Cảnh sát bảo, Long Đình đang mập mờ với một người phụ nữ thì bị chồng của đối phương bắt được, cho nên anh ta mới bị đánh bầm dập như thể.


Vậy tại sao lại báo cảnh sát? Yêu đương vụng trộm cũng không phải chuyện nở mặt nở mày gì!
Tôi hỏi cảnh sát, cảnh sát giải thích, thì ra là do đối phương yêu cầu Long Đình trả tiền bồi thường, nhưng Long Đình không chịu, cuối cùng hai bên nảy sinh tranh chấp, dẫn tới kết quả như thế này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.