Chương 191: Huyết sát ở lăng mộ đế vương
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 2166 chữ
- 2021-12-31 04:55:53
Khi đã đi được năm trăm mét, tiếng bước chân đột nhiên gấp gáp hắn lên, rõ ràng là tôi không đi quá nhanh, tốc độ vẫn bình bìn8h như cũ, nhưng tiếng bước chân phía sau lại càng lúc càng gần.
Khi cảm giác âm thanh đó đã gần sát mình, tôi đột ngộ3t xoay người, nhưng tiếng bước chân lại biến mất không thấy đâu.
Tôi nhìn về phía quan tài đá, đánh một lá bùa qua, quan tài đá và quan tài gỗ đồng loạt mở ra. Thi thể của người phụ nữ lập tức trở lại bên trong quan tài gỗ, máu trên mặt đất cũng thấm vào trong đất, quan tài đá trở về trạng thái bất động như ban đầu.
Tôi mệt đến mức thở hồng hộc, mồ hôi trên người ướt đẫm.
Không chỉ có công nhân hay dùng xẻng để khai quật, mà ngay cả nhân viên nghiên cứu cũng sẽ dùng xẻng Lạc Dương để đào khi xuống dưới thăm dò, nhưng hiện tại trên mặt đất lại không hề có một vết xẻng nào cả.
Tôi nhìn qua vách tường của hổ mộ táng, bề mặt vách tường cũng có gì đó khang khác, không giống như được khai quật ra mà giống như được thứ gì đó cắt ra.
Lại là cái âm thanh đó, tôi bất ngờ xoay người lại, nhưng phía sau vẫn không có gì cả, chỉ có vách lều và vải bạt. Bỗng nhiên, một tia sáng trắng chợt lóe lên, tiếp đó là một bóng đen vụt qua. Tôi quay đầu nhìn về phía đối diện, nhưng bên đó cũng chẳng có gì. Trong lúc tôi đang tìm kiếm, một bàn tay bất thình lình để lên vai tôi, sau đó đẩy tôi một cái làm tôi mất thăng bằng, ngã nhào lên quan tài đá.
Tiếng đá ma sát với nhau vang lên, ấy thế mà nắp quan tài lại bị lực ngã của tôi đẩy ra, nhẹ nhàng đến mức khó tin.
Tôi xoay người nhìn về phía bậc thang, tiếng cộp cộp dần tiến lên trên.
Gió đêm thổi vào cửa lều, tiếng bước chân cũng đi đến cửa, sau đó đi ra ngoài, càng lúc càng xa.
Cuối cùng tôi cũng đã đến bên ngoài khu vực khai quật, xung quanh có dựng lều, tôi đi vào trong, sau đó lấy đèn pin ra để soi sáng và quan sát xung quanh. Nhìn từ bên trên, đó là một cái hổ sầu rất lớn, tôi men theo bậc thang đi xuống, lúc ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên thì thấy có một bóng người đang đứng ở đó, nhưng đến khi tôi dừng lại để nhìn cho kỹ hơn, thì bóng người đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi xoay người lại, trước mắt cũng không có ai.
Tôi đi đến trước mặt cô ta, cô ta cũng nhìn chằm chằm tôi, da mặt cô ta bắt đầu khô quắt đi, sau đó dần trở nên nứt nẻ như vỏ của những cây cổ thụ già nua.
Một cỗ thi thể nữ nghìn năm xuất hiện trước mắt, tôi cầm la bàn đụng lên trán cô ta, chỉ nghe nữ quỷ hét lên một tiếng rồi ngã quỵ trên mặt đất, trán cô ta bốc ra một luồng khói, sau đó bộ não ở trong đầu cô ta rớt ra, rơi xuống tay tôi.
Nhưng vừa mới bước ra một bước, quan tài đá và quan tài gỗ đồng loạt phát ra tiếng kẽo kẹt. Tôi vòng về xem thử, phát hiện nắp quan tài gỗ đang từ từ đóng lại, kế đó cũng tới lượt nắp quan tài đá. Chúng nó chậm rãi
bò
lên miệng quan tài, từ từ đóng kín.
Cảnh vật xung quanh khôi phục lại như ban đầu, nhưng đây mới là điểm rợn người nhất.
Tôi nhanh chóng kết ấn, chuẩn bị phong ấn thứ trong quan tài, nhưng không hiểu sao cả người tôi lại như nhũn ra, cũng không có một chút pháp lực nào.
Nguy rồi!
Mình đụng phải thứ gì đây?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, cái thứ sau lưng đột nhiên dùng giọng nói kỳ quái nhại lại lời tôi:
Nguy rồi!
Tôi xoay người, không ngoài dự đoán, vẫn chẳng thấy gì cả, tôi sầm mặt quát:
Nếu đã tới rồi còn lấp la lấp ló làm gì, ra đây đi!
Xung quanh lặng ngắt như tờ, tôi chờ một lát rồi quay lại quan sát bên trong quan tài đá, quả nhiên trong đó còn có một chiếc quan tài gỗ. Tôi mở nắp quan tài gỗ ra, nhưng không ngờ được bên trong lại trống rỗng.
Trong quan tài không có hài cốt, chỉ có nước bùn và một ít vật thối rữa màu đen trộn lẫn, ngoài ra còn có một ít tơ lụa, nhưng chất vải đã rất giòn, chỉ cần đụng vào là vỡ vụn ra ngay.
Chẳng lẽ trước khi tôi tới, nơi này đã từng có người chết?
Trong lúc tôi đang ngổn ngang giữa dòng suy nghĩ thì tiếng bước chân cộp cộp ấy lại vang lên lần nữa, nhưng lần này nó chẳng những không đến gần tôi, mà ngược lại còn đi xa khỏi chỗ tôi.
Tôi đeo bao tay vào, sờ nhẹ lên hoa văn, sau đó chụp một tấm ảnh, rồi lại kiểm tra xung quanh quan tài đá một lần nữa. Nhìn lại lần hai tôi có chút ngờ vực, nếu không phải trong quan tài đá còn có một cái quan tài gỗ nữa, thì nhất định cũng không phải là một bộ hài cốt.
Chiều rộng của chiếc quan tài đá này đã vượt qua tiêu chuẩn của một chiếc quan tài đơn bình thường ở thời kỳ Tây Chu, điều này rất kỳ lạ. Tôi lấy một chiếc bàn chải ra, đầu tiên là làm sạch khe hở của quan tài, sau đó mới đầy nắp quan tài đá. Nhưng ngay lúc chuẩn bị đầy nắp quan tài thì tôi đột nhiên nhìn thấy một bàn tay đang vươn tới từ phía sau, luồn qua bả vai tôi đè lên mặt trên của quan tài đá.
Tôi hít vào một hơi, huyết sát?
Sao trong hố mộ táng lại có huyết sát? Đây là một ngôi mộ nghìn năm, dù xảy ra chuyện thì cùng lắm cũng chỉ có quỷ quậy phá được thôi, thế nào mà lại có thể kết 'sát
?
Bất thình lình, tôi xoay người lại, tiếng bước chân lập tức lui về sau mấy bước. Nhờ vậy mà tôi càng thêm chắc chắn, đúng là có thứ gì đó đang đi theo tôi, hơn nữa còn là thứ rất khó đối phó.
Tôi bước về phía thứ đó một đoạn, nó cũng lập tức lui lại theo, tiếng bước chân ở đối diện có vẻ như rất sợ chiếc la bàn trong tay tôi.
Nhưng mới đi được vài bước, tiếng bước chân kia lại xuất hiện, hơn nữa nó chỉ ở cách sau tôi không tới một mét.
Tôi định xoay người nhìn cho rõ ràng, tiếng bước chân lại biến mất.
Từ lúc bắt đầu tu hành tới nay, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện phiền toái như thế này.
Tôi đi về phía chân cầu thang, nhưng khi bước lên bậc thang, tôi phát hiện bậc thang có gì đó là lạ so với lúc trước. Thông thường, muốn đào một cái hố đất, xung quanh đều sẽ có dấu vết sót lại, nhất là vết xẻng khi xúc đất, mà muốn đào những hổ mộ táng thể này, xẻng chính là công cụ được dùng nhiều nhất.
Tôi thử giấu la bàn ra sau lưng, sau đó nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng bước chân, những thứ đó lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Chúng tôi cứ giằng co như thế khoảng một phút, bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Vừa thấy tôi, cô ta lập tức mở miệng rít lên, sau đó bổ nhào về phía này.
Thấy thế, tôi nhanh tay lấy la bàn trong túi ra, vội vã làm phép kết ấn. Vừa thấy tôi kết ẩn thì cô ta xoay người muốn bỏ chạy, nhưng đáng tiếc vẫn bị tối chế trụ.
Tôi vươn tay tới sờ thử, đầu ngón tay đụng phải một thứ chất lỏng sền sệt, sau khi quan sát cẩn thận, tôi phát hiện đó là máu, hơn nữa nó còn có mùi máu người.
Tôi xoay người nhìn quan tài đá, lại thấy khe hở của nó đang rỉ ra máu tươi, chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra, tụ thành một vùng bên dưới quan tài đá.
Tôi không nhịn được khẽ nhíu mày.
Đi theo Lã9o Mã một năm, lại một thân một mình đi tìm Huyền Quân thêm một năm nữa, tổng cộng là hai năm. Quãng thời gian đó đã rèn luyện6 sự can đảm của tôi rất nhiều, tuy không đến mức không sợ trời không sợ đất, nhưng ít nhất đã không còn sợ những thứ như ma q5uỷ nữa.
Tôi quay đầu nhìn quan tài đá, huyết sát của quan tài đá càng ngày càng nồng nặc, máu bên trong quan tài đã phủ kín mặt đất, hơn nữa còn giống như mực nước đang từ từ dâng lên.
Nếu cứ để yên như thế, một khi máu bao phủ quan tài đá thì sẽ hình thành sát khí hoàn chỉnh, đến lúc đó cả lăng mộ đế vương này sẽ xảy ra chuyện.
Bước đến trước quan tài đá, tôi cẩn thận quan sát hoa văn chạm khắc phía trên, có một cái vòng tròn, ở giữa là một con phượng hoàng đang giương cánh.
thời cổ đại, phượng hoàng còn được gọi là kim ô, mà hoa văn phượng hoàng trên quan tài này chính là hình kim ô tiêu biểu nhất.
Trong lều yên tĩnh đến bất thường, nguồn sáng duy nhất ở đây là từ chiếc đèn pha trên đầu tôi, có điều ánh sáng của đèn pha chỉ tập trung lại một chỗ, cho nên có nhiều nơi vẫn không được chiếu sáng.
Cộp cộp...
Tôi thoáng do dự, nhưng vẫn lấy một con dao nhỏ ra rạch một đường trong lòng bàn tay, máu của tôi lập tức chảy ra, nhỏ giọt xuống đất, máu trên mặt đất vừa chạm vào máu của tôi lập tức như bị nấu sôi, khói bốc lên nghi ngút.
Máu trong hổ mộ táng sôi lên ùng ục, sau đó dần khô kiệt, tiếng bước chân cộp cộp bên ngoài nhanh chóng tới gần căn lều, bản thân nó cũng phát ra tiếng thét chói tai. Tôi nhìn lên cửa lều, một người phụ nữ mặc áo choàng đen xông vào, mặt cô ta giống tôi như đúc, chỉ khác nhau ở chỗ mắt của cô ta không có trong trắng, chỉ là một màu đen kịt.
Thế mà hôm nay tôi lại cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay cũng rịn ra một lớp mồ hôi.
Tôi nhìn xung quanh một hồi, sau đó xoay người đi tiếp.
Tôi lập tức quay đầu nhìn xem, nhưng phía sau lại chẳng có một ai.
Tôi sợ tới mức không dám thở mạnh, đưa mắt quan sát xung quanh.
Tôi nhìn xung quanh, xem ra thứ đi theo tôi nãy giờ chính là thứ đã từng nằm trong quan tài đá này.
Tôi nhìn quanh một hồi, quyết định cử rời đi trước đã.
Thứ đó không chịu xuất hiện, mà hiện tại tôi cũng không thể mở Pháp Nhãn được, nhưng nếu chỉ dùng quỷ nhãn thôi thì tôi lại không thể nhìn thấy nó.
Do còn có việc cần làm, tôi chỉ đành đi tiếp, nhưng lần này tôi vẫn luôn cầm la bàn trong tay, thứ kia cũng tiếp tục đi theo, tuy không còn dám đến quá gần, nhưng tiếng cộp cộp vẫn luôn vang lên bên tai.
Tôi không có thời gian bận tâm đến chiếc quan tài đá, mà theo bản năng xoay người nhìn phía sau, nhưng phía sau vẫn không hề có một bóng người.
Trong lúc tôi đang nhìn sau lưng, dường như có thứ gì đó từ trong quan tài đi ra, tôi vội xoay người, một cánh tay lập tức rụt về.
Nhưng không biết vì sao, tôi cứ có cảm giác có thứ gì đó ở trong căn lều này.
Tôi đi xuống khoảng năm mét mới tới đáy hồ, phía dưới là một chiếc quan tài đá, xung quanh quan tài đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tôi đi đến quan sát quan tài đá, cỗ thi thể trong đó đen thui như cục than, những bộ dạng lại vô cùng dữ tợn và kinh khủng.
Tôi nghỉ ngơi một lát mới đậy nắp quan tài gỗ lại. Còn về nắp quan tài đá kia thì... xin lỗi, tôi thật sự hết sức rồi.
Xử lý tất cả xong xuôi, tôi mới xoay người rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.