Chương 192: Gặp lại


Trước khi tôi ngất quan tài đá đã nứt ra, tình trạng rạn nứt trông thực sự rất kinh khủng, giống như mài thủy tinh vậy, nhưng lại không vỡ hắn. Tôi8 cảm thấy cơ thể rét buốt vô cùng, cả người chẳng còn sức lực rồi cứ thể ngất đi.

Đến sáng, tôi nghe thấy có vài người nói chuyện bên tai 3và có người đang nắm lấy tay mình.


Mạt Dương, có lẽ chuyện này là lỗi của tôi. Hôm qua tôi đã nói với Ly Thương, trước đây trong quá trìn9h khai quật đã xảy ra một số chuyện nên không thể đào tiếp, sau khi cô bé đến thì chúng tôi mới tiếp tục. Ly Thương bảo chúng tôi rút lui hết rồi 6ở lại một mình, ai ngờ lại xảy ra chuyện thể này.


Tôi bảo cô cút đi cơ mà, trợ lý Chu, báo cảnh sát.
Huyền Quân tức giận nói, người đứng bên cạnh hắn lập tức gọi cảnh sát. Quý Mạt Dương hỏi:
Chuyện gì thế, anh ta không phải Huyền Quân à?


Không biết nữa, em nhìn thì đúng là sự thúc, nhưng sao lại không nhận ra chúng ta?
La Quán Trinh cũng lên tiếng.
Xung quanh náo loạn, tôi sống chết kéo tay Huyền Quân không buông khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Quý Mạt Dương nhìn tôi hỏi:
Em thấy thế nào?


Cũng được ạ.

Sau khi đồng ý, tôi thu dọn qua loa một lúc rồi chúng tôi lên đường đến chỗ của La Quán Trinh.
Tôi và anh ấy cùng quay qua nhìn La Quán Trinh, cô ấy đang ngẩn người nhìn về phía đối diện.
Chúng tôi nhìn theo ánh mắt của La Quán Trinh thì thấy Huyền Quân đi từ trên xuống.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác áo lao động màu xám.
Tôi bước về phía trước, Quý Mạt Dương và La Quán Trinh cũng bước tới, tôi lập tức bỏ chạy.
Cũng không biết chạy bao lâu, cuối cùng tôi cũng chạy ra ngoài.
Quý Mạt Dương chạy theo kéo lấy tôi, ôm tôi vào lòng.
Tôi ngơ ngác nhìn ngọn lửa thiêu cháy sợi dây và cả tay mình, bây giờ mới phát hiện ra có gì đó sai sai, tôi giơ tay lên sờ mặt Huyền Quân rồi lập tức rụt lại. Hắn ngẩng đầu đầy tức giận trừng tôi, còn tôi thì cười khổ nhìn về Quý Mạt Dương nói:
Không phải anh ấy.

Cả Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đều sững sờ.
Sợi dây thừng đỏ trên cổ tay rơi xuống, tôi xoay người bước đi nhưng lại loạng choạng ngã rạp xuống đất, mặc kệ cơn đau vì té ngã, tôi vội vàng đứng dậy.
Tôi xoay người rời đi, trước mặt là con đường xe cộ qua lại rất đông. Lúc đi cũng không nhìn kĩ, thể rồi một chiếc xe lao tới, đến khi Quý Mạt Dương hét lên thì tôi mới nhìn thấy nó, chiếc xe phanh két một tiếng dừng lại còn tôi thì ngã xuống đường.
Xung quanh náo loạn, đến khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đã ở bệnh viện rồi.
Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt hốc hác và tái nhợt của Quý Mạt Dương.
Quý Mạt Dương nhìn thấy hai người họ nhưng không nói gì, chỉ đưa tôi vào trong.
Tôi nghỉ ngơi hai ngày, cả ngày cứ thiếp đi mơ màng.
Cứ thế cho đến khi La Quán Trinh đề nghị đưa tôi về chỗ cô ấy ở, còn nói rằng nếu ở đây đã không vui vẻ thì về chỗ cô ấy thả lỏng tâm trạng cũng tốt.
Huyền Quân đi xuống cùng những người khác, một trong số đó nói:
Tối qua xảy ra chút chuyện, hay là ngày mai giáo sư Trương hăng đến, bên này chúng tôi...

Người đó còn chưa kịp nói hết Huyền Quân đã nhìn thấy tôi, Quý Mạt Dương không bế tôi nữa mà ném luôn xuống.
Tôi ngã cực kỳ đau, lăn lông lốc dưới đất.
Người nhân viên bên cạnh nhìn tôi khó hiểu, hỏi:
Cô quen giáo sư Trương của chúng tôi à?


Anh ấy là chồng tôi.
Nói rồi tôi lấy một đoạn dây đỏ ra buộc tay tôi và Huyền Quân lại với nhau. Hắn lạnh lùng muốn gỡ tay ra nhưng làm thế nào cũng không gỡ được, lúc này tôi mới khom lưng nhặt la bàn lên. Hai người Quý Mạt Dương và La Quán Trinh cũng chạy tới, Huyện Quân phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi:
Cút ra!

Vẻ mặt lạnh lùng của hắn thật khó coi, tôi chỉ nhìn mà không làm gì cả.

...
Tôi cũng quay sang nhìn La Quán Trinh, cô ấy tiếp tục kể rằng Huyền Quân mới mấy tuổi đã bái sư học đạo, vả lại sư phụ của hắn cũng không hề tầm thường, nghe nói ông ấy cũng từng giúp người ta giải quyết nhiều việc.
Không khí trong xe trở nên kỳ quặc, nhưng không ai lên tiếng.
Lúc đến biệt thự, Long Đình và Vân Nhã đang đợi tôi.
Tôi vội vàng chạy tới chỗ hắn xem sao.
Huyền Quân lạnh lùng hỏi:
Cô đánh tôi?


Bởi vì anh bỏ đi nên em mới đánh.
Nói rồi tôi kéo lấy tay hắn, đừng hòng tôi cho hắn đi.

Bị thương à? Để tôi gọi người xử lí cho cậu.
Ông lão cười ha hả. Tôi vội vàng nói:
Là do tôi đánh, để tôi bằng cho anh ấy.

Vì muốn xác nhận một việc nên tôi lập tức xoay đi qua kiểm tra gáy của Huyền Quân, tiện tay vén tóc hẳn lên nhìn chỗ đằng sau tai, quả nhiên thấy một vết bớt màu đỏ, người trước mắt đúng là Huyền Quân.

Cô cách xa tôi ra một chút.
Huyền Quân tỏ vẻ không vui đẩy tôi ra.
bên đó nghỉ ngơi mấy ngày, La Quán Trinh thấy tôi cứ suốt ngày ngơ ngẩn như thế cũng không ổn nên quyết định tìm cho tôi một công việc. Cô ấy muốn tôi đến trường đại học làm giáo viên, nhưng nói mấy lần rồi tôi vẫn không đồng ý. Vi lo lắng nên La Quán Trinh đích thân đưa tôi đến đó, thế nhưng tôi lên lớp cũng không giảng bài mà chỉ ngồi đờ đẫn, khiến cả tiết học đang yên đang lành thành hỏng bét. Cuối cùng cô ấy quyết định để tôi đến trường nghe giảng, cũng tức là trở thành sinh viên,
Quý Mạt Dương thấy thế cũng ổn nên đưa tôi đến trường.
Vân Nhã nghĩ mình cũng đi được nên đã đi theo.
Ông lão hỏi:
Cậu không quen Ly Thương à?


Ly Thương?
Huyền Quân tỏ vẻ khó hiểu.
Ông lão lại nói:
Đây chính là giáo sư Ly Thương, là một nhà khảo cổ, cũng là giáo sư cùng cấp với cậu mà tôi đã từng nhắc tới. Tôi muốn giới thiệu cho hai người làm quen lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Tôi và Huyền Quân không ai bảo ai mà cùng nhìn về phía ông, để tránh cho tất cả cùng khó xử nên ông ấy bảo mọi người giải tán trước.
Nghe tôi giải thích như vậy, Quý Mạt Dương đương nhiên hiểu tôi muốn làm gì, anh ngoảnh lại nhìn ông lão:
Không sao rồi, tôi đưa Ly Thương về trước, có chuyện gì sẽ liên lạc lại sau.


Vậy cũng được.

Ông lão thở phào, coi như đã yên tâm được phần nào. Quý Mạt Dương khom lưng bể tôi lên chuẩn bị đưa tôi rời đi thì La Quán Trinh lại kéo cánh tay anh ngăn lại.
Ông lão đi ra thấy Huyền Quân thì cất lời:
Giáo sư Trương.


Chào ông.

Huyền Quân cũng coi như còn nể mặt nên vẫn chào hỏi với ông ấy.
Quý Mạt Dương chẳng thèm đỡ, La Quán Trinh cũng không nhìn tôi, tôi lăn lộn dưới đất rõ lâu mới đứng dậy, nhếch nhác đến thế là cùng.
Sau khi bò dậy, tôi nhìn về phía Huyền Quân, quan sát thật kĩ, ngoại trừ ánh mặt kỳ lạ của hắn ra thì chẳng có chỗ nào khác cả.
Tôi bước đến trước mặt hắn rồi hỏi:
Sư thúc?

Ông lão ở bên cạnh vô cùng áy náy, tôi cố gắng mở mắt thì thấy Quý Mạt Dương đang ngồi 5bên cạnh mình với vẻ mặt nghiêm trọng lại phức tạp, một tay nắm lấy tay tôi, còn La Quán Trinh thì đứng đằng sau.
Thấy tôi tỉnh lại, La Quán Trinh huých Quý Mạt Dương một cái, anh ấy mới hạ tay xuống hỏi:
Tỉnh rồi à?


Em không sao, tối qua lúc xuống dưới em bị ngã nên ngất thôi.

Huyền Quân không thèm để ý, lần mò gì đó nhưng không thấy, bèn bảo trợ lý Chu đưa bật lửa cho mình.
Trợ lý Chu cũng chẳng hiểu chuyện gì, tìm mãi mới thấy cái bật lửa đưa cho Huyền Quân.
Hắn quay người qua lấy bật lửa đốt sợi dây thừng đang buộc tay chúng tôi.
Ánh mắt của Huyền Quân cực kỳ lạnh lùng, hắn xoay người rời đi:
Xử lý xong rồi ngày mai liên lạc với tôi.
Nói xong Huyền Quân chuồn đi còn nhanh hơn thỏ, tôi nhanh chóng đuổi theo sau nhưng bởi vì vừa ngã đau nên bước chân và nhắc.
Ra ngoài rồi Huyền Quân đi về phía trước, tôi theo sau hắn:
Sư thúc.

Huyền Quân chẳng hề để ý đến tôi, không những thế hắn còn đi nhanh hơn.
La Quán Trinh do dự một hồi, Quý Mạt Dương nhìn cô ấy hỏi:
Sao vậy?


Tài liệu dưới đây là do em tra ra được, kiểu tài liệu ngầm ấy.

Quý Mạt Dương không nói gì nhìn sang tôi, La Quán Trinh nói tiếp:
Hắn là một đạo sĩ.

Tôi bị hắn đẩy qua một bên suýt thì ngã.
Quý Mạt Dương thẹn quá hóa giận, quát:
Trương Huyền Quân!
Huyền Quân nhìn Quý Mạt Dương, ánh mắt lạnh lẽo:
Còn anh là ai đây?

Con bé là em gái tôi!
Quý Mạt Dương hét lên đầy giận dữ, ánh mắt như muốn giết hắn.
Ông lão vội vàng giải thích:
Đây là cậu Quý Mạt Dương, chẳng phải trước đây cậu muốn xem quan tài đồng xanh sao, cái đó là thuộc dự án của cậu ấy.

Mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng tôi, thế mà hắn chẳng để ý.
Tôi cầm lấy la bàn ném về phía Huyền Quân, vốn định ném vào lưng ai dè lại trúng ngay sau gáy, hắn sững lại rồi xoay người nhìn tôi.
Huyền Quân giơ tay lên sờ sau đầu, trên tay dính ít máu.
La Quán Trinh vội chạy qua xem tôi thể nào, bác sĩ cũng đã đến. Sau khi kiểm tra xong và xác định tôi không có vấn đề gì, trong phòng mới yên tĩnh trở lại.
Không ai lên tiếng, tôi nằm hết một ngày, đến tối mới xuất viện.
Quý Mạt Dương lái xe đưa tôi về, anh ấy vừa lái vừa nghe La Quán Trinh kể cho tôi nghe về chuyện của Huyền Quân. Trương Huyền Quân là một nhà lịch sử học và là phó giáo sư của một trường nào đó. Năm mười mấy tuổi đã công bố luận văn, hơn nữa còn công bố hết bài này đến bài khác, thế nên hắn rất nổi tiếng trong ngành, hơn nữa hắn còn có tình yêu mãnh liệt đối với văn học cổ...
Mọi người xung quanh đều đang nhìn hai người chúng tôi, anh ấy nói với tôi rằng nếu tôi muốn thì anh ấy sẽ giúp tôi giữ Huyền Quân lại, nhưng tôi lắc đầu đáp:
Không phải anh ấy.

Quý Mạt Dương đẩy tôi ra, nhìn thẳng vào mặt tôi nói:
Vốn dĩ Huyền Quân không hề tồn tại, em biết rõ là như thế, chẳng qua anh ta chỉ mượn thân phận thôi.

Tôi lắc đầu:
Không giống nhau.

Mấy ngày nay Long Đình bận việc, không biết anh ta bận gì, cũng chẳng thấy mặt mũi đầu. Tôi đến trường để học mà Vân Nhã lại vui như được mùa, còn nói cuối cùng cũng có thể ôn lại kỷ niệm thời đại học.

Đương nhiên tôi nhìn cô ấy đầy khó hiểu, đại học thì có gì hay mà ôn lại. Sau đó Vân Nhã kể cho tôi nghe rằng hồi đi học cô ấy không biết quý trọng, mãi đến khi ra trường cô mới chợt nhận ra, quãng thời gian đại học tươi đẹp đã bị bản thân lãng phí hết, cái cần học thì không học, tất cả đều lãng phí.

Vì thể lần này được đi học Vân Nhã cảm thấy rất vui.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.