Chương 193: Gặp lại


Trong vô thức, tôi xoa ấn đường, tự hỏi không biết có phải do nghĩ tới nhiều nên thành thật không mà nghĩ tới ai là người đó x8uất hiện.

Huyền Quân tới trước bục giảng thì dừng lại, nhìn cả lớp một lượt rồi tự giới thiệu.

Tôi cảm thấy c3ực kỳ bực mình, tại sao càng nhìn lại càng giống nhỉ?
Vì để tìm nữ sinh ấy nên tôi đã đuổi theo.
Cô gái ấy rời khỏi khu giảng đường đi đến phòng y tế, để tiện tiếp xúc với cô ấy nên tôi cũng theo vào.

Em có vấn đề gì?

Mà Huyền Quân đã không còn ở đây nữa.
Nữ sinh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy tôi thì bật khóc. Nhưng cô ấy cũng không khóc to mà chỉ nhìn tôi không ngừng rơi lệ. Bấy giờ tôi mới nói rõ thân phận của mình, rồi hỏi cô gái rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ban đầu nữ sinh vẫn không chịu nói, cử ngoảnh mặt đi khóc nức nở.
Mãi một lúc sau cô ấy mới kể, tất cả mọi chuyện là do anh trai cô gây ra.
Lúc này, cổng ký túc xá nữ vẫn chưa đóng nên chúng tôi vào trong rất dễ dàng.
Trong hành lang âm khí âm trầm, tràn ngập cản khí.
Vốn trong khu ký túc xá phải rộn rã tiếng cười nói ồn ào nhưng bây giờ lại yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Mới đầu tôi cũng không để tâm tới chuyện này, cho rằng đây chỉ là chuyện vô căn cứ, nhưng ai ngờ ba ngày sau tôi bắt đầu nhìn thấy một bóng đen cứ theo xung quanh mình. Lúc đầu tôi còn tưởng là do bản thân nghỉ ngơi không đầy đủ, nhưng sau đó tôi lại nằm mơ thấy có người bên cạnh.
Bây giờ tôi mới cảm thấy không ổn, sau đó mới nhớ tới chuyện kết âm hồn. Vốn dĩ cũng chẳng có việc gì, chỉ thấy cả người rét lạnh, nhưng hôm nay khi từ viện trở về tôi cứ nghe thấy bóng đen đó mắng chửi tôi, nói rằng tôi không biết xấu hổ, nói tôi tằng tịu bên ngoài rồi liếc mắt đưa tình với cá giáo viên.

Nữ sinh nói rồi bật khóc nức nở, tôi nhớ tới chuyện cô ấy đi cùng Huyền Quân đến bệnh viện.
Đến cửa, tôi chưa bước ra ngoài mà dừng lại quay ra đằng sau nhìn nữ sinh kia, trong lòng lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện. Cuối cùng cũng hết giờ, cô gái đứng dậy, cái bóng cũng đứng lên theo, khi tôi tưởng rằng nó sẽ ra ngoài thì bóng đen ấy lại biến mất giữa đoàn người qua lại.
Tôi sửng sốt, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh nhưng không hề thấy nó đâu cả.
Mà lúc này, cô gái kia đã đi khuất khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi ngồi đợi, nữ sinh kia nói gần đây cô ấy cứ cảm thấy lạnh, nhưng lại không lên cơn sốt, ngoài ra ngày nào cũng ngủ mơ thấy có người đi theo mình.

Áp lực học hành lớn quá, em đến bệnh viện kiểm tra xem sao, cô sẽ làm cho em một đơn xin nghỉ ốm.
Bác sĩ lập tức viết đơn xin nghỉ, nữ sinh cầm tờ giấy rồi rời đi.
Tôi cũng vội vàng cầm tờ đơn rồi đi theo cô ấy. Vốn định làm quen với cô gái hỏi xem tình hình thế nào, nhưng còn chưa kịp lại gần thì đã thấy Huyền Quân đứng ở cửa, tôi vò đầu, lại nữa rồi!
Đẩy cửa ra, trong phòng đã trở thành một mớ hỗn độn, căn phòng tắm người ở chỉ có bốn người, ba người nằm gục dưới đất, cô gái còn lại thì đang bò về bên cửa sổ, mông đối diện phía cửa. Cô ấy bò với một tư thế khá xấu hổ, quần áo trên người đều đã bị lột sạch, trên mặt đất vứt đầy quần áo rách, có một thứ gì đó đang chuyển động theo cơ thể cô.
Cô ấy quay lại nhìn tôi, trên mặt toàn là vệt nước mắt.
Ngay khi tôi cởi áo ra đi vào trong thì bóng đen kia dừng lại, nó gào lên giận dữ định tấn công tối.

Giáo sư Trương.
Nữ sinh chào một tiếng, tôi thì đứng lại.
Huyền Quân liếc nhìn qua phía tôi trước, hắn dùng vẻ mặt hờ hững và lạnh lùng đó nhìn tôi, rồi sau đó ngoảnh sang nữ sinh đứng ở cửa.
Tôi vô cùng kinh ngạc:
Giáo sư Trương?

Tôi tự nhận định rằng người trước mặt chắc chắn không phải Huyề9n Quân, tất cả là do bản thân suy nghĩ nhiều nên nhìn hắn mới thấy giống Huyền Quân. Huyền Quân giới thiệu một hồi rồi xoay n6gười cầm phấn viết lên bảng ba chữ Trương Huyền Quân. Thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, tôi dứt khoát nhoài người ra bạn 5nhắm mắt lại định đánh một giấc đến hết tiết. Sau khi giới thiệu xong, nửa tiết học vốn luôn ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Nhưng tôi lại cảm thấy ớn lạnh sau lưng, bấy giờ mới ngồi dậy quay ra đằng sau nhìn. Phía cuối lớp có một nữ sinh, đằng sau cô ấy có một bóng đen, cái bóng đang nhìn nữ sinh kia, mà cô ấy thì run rẩy không ngừng. Cô gái đó cứ tưởng mình bị sốt nên đưa tay lên xoa người, trông có vẻ rất lạnh.
Tôi cau mày nhìn bóng đen nọ.
Cải bóng giơ tay lên sờ mặt cô gái khiến cô ấy càng cảm thấy lạnh hơn.
Tôi tiện tay đánh cái bóng đen một cái, nó hét lên một tiếng rồi va vào cửa sổ, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn tôi, bây giờ đã khóc không thành tiếng.
Tôi vẽ một phù trú lên giữa trán cô gái, lúc này cô ấy mới mê man thiếp đi. Tôi buông cô gái ra, đi dìu những nữ sinh còn lại nằm lên giường, xong xuôi hết rồi mới nhìn về phía cửa sổ.
Hóa ra, cô gái đến từ một vùng quê hẻo lánh, mà ở đó vẫn còn thịnh hành kết âm hôn. Thông thường nếu trong nhà có người chết đều sẽ tìm đến nhà khác cũng có người qua đời, sau đó hai nhà tổ chức kết âm hôn cho cặp nam nữ đã chết giống như người sống vậy. Về hình thức thì bên tìm người sẽ đưa một số tiền, nhưng đa số là nhà trai đưa tiền cho nhà gái, cái này không khác so với kết hôn cho người sống lắm, tức là đằng trai phải bỏ tiền thì mới cưới được vợ. Cô gái vừa khóc vừa nói:
Anh trai tôi là dân cờ bạc, thường ngày không rượu chè thì cũng bài bạc, bố mẹ tôi già rồi nên chẳng có tiền đắp đậy nợ nần, cho nên anh ta mới nghĩ đến tôi.
Gần đó có một nhà có con trai chết, nghe nói người đó là sinh viên mới chết vì tai nạn xe cách đây không lâu. Bố mẹ cậu ta muốn tìm vợ kết âm hôn cho con mình nhưng tìm nhiều rồi mà quanh đó không có nữ sinh đại học nào đã chết. Thế rồi bọn họ nghĩ đến chuyện tìm người sống kết âm hôn, hầu hết mọi người đều đồng ý.
Anh trai tôi biết được chuyện đó nên đã chủ động đến tìm người ta, sau đó đưa bát tự ngày sinh của tôi cho họ và nhận hai mươi nghìn tệ.
Khắp hành lang không một bóng người.
Cứu, cứu mạng...
Giọng nữ sinh phát ra từ trong một căn phòng, cô ấy đau đớn gào khóc. Tôi cất bước đi về phía đó muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Huyền Quân đi bên cạnh tôi, hai người chúng tôi cùng đến căn phòng đó.
Trong phòng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy sung sướng của đàn ông, cô gái kia thì gào khóc đến khàn cả cổ.

Em cảm thấy khó chịu, tinh thần hoảng loạn.

Bác sĩ nhìn tôi rồi nói:
Em đợi một lát.


Vâng.

Không lâu sau, nó ngồi xuống bên cạnh nữ sinh ấy và cứ thế ngồi học cùng cô.
Tôi quay lại nhìn về phía trước thì phát hiện Huyền Quân đang nhìn mình.
Hai chúng tôi nhìn nhau, không thể chịu nổi cảm giác khó chịu này, tôi bèn đi ra khỏi phòng học.
Về nhà ăn cơm xong, tôi muốn đi ngủ nhưng lại thấy bầu trời phía trên trường học mây đen u ám nên quay lại trường.
Mà giờ này ở trường chẳng còn mấy người qua lại.
Tôi đi tìm nguồn tỏa ra âm khí, hóa ra là ở bên khu ký túc xá nữ, tôi bèn qua đó xem sao nhưng không ngờ lại gặp Huyền Quân đang đứng ở ngoài một mình.
Cô gái vội vàng cầm lấy lá bùa nắm thật chặt trong tay, ra sức gật đầu.
Còn tôi thì đi về phía cửa sổ, nghĩ tới một vài điểm bất hợp lý. Nếu đúng như nữ sinh đó nói thì đây chỉ là chuyện kết âm hồn thông thường, âm khí và oán khí trên khoảng trời ký túc xá nữ dày đặc như thế, rốt cuộc nó đến từ đâu?
Chẳng lẽ trong trường còn có chuyện khác?

Trông em có vẻ không khỏe, có chuyện gì sao?
Giọng điệu Huyền Quân ôn hòa khiến cô ấy đỏ mặt ngại ngùng, nói rằng mình bị ốm nên phải đến bệnh viện, Huyền Quân quan sát một hồi rồi nói vừa hay hắn cũng tới viện, có thể chở cô đi cùng.
Đương nhiên nữ sinh đồng ý, dù sao Huyền Quân cũng đẹp trai thế cơ mà, biết bao nhiêu nữ sinh muốn được nói chuyện cùng hắn còn chẳng có cơ hội.
Huyền Quân đưa cô gái rời đi, tôi không yên tâm nên chỉ đành đi theo. Đến bệnh viện, nữ sinh đi gặp bác sĩ, Huyền Quân vẫn luôn đi cùng cô, sau đó lại cùng nhau về trường, trong khoảng thời gian đó không hề xảy ra chuyện gì. Tôi nhìn đồng hồ thấy cũng tối rồi nên chuẩn bị đi về.

Vừa nãy lúc trời tối, tôi cảm thấy ngực mình căng trướng đau nhức, cúi đầu xuống thì thấy bên trong áo có gì đó động đậy, lúc này tôi mới phát hiện ra hắn ta đang làm chuyện đó với mình. Tôi vội vàng đẩy ra, hắn đánh tôi, nói tôi vô liêm sỉ. Bạn cùng phòng thấy tôi không ổn nên qua hỏi xem có chuyện gì, nhưng hắn hét lên một tiếng khiến những người khác đều gục xuống. Tôi định bỏ chạy thì bị đánh, hắn còn xé hết quần áo của tôi, lúc cô đi vào thì hắn đang...

Nữ sinh bật khóc, coi như tôi đã hiểu ngọn ngành rồi.
Tôi lấy một tấm bùa ra đưa cho cô gái nói:
Cô cầm lấy, cái này có thể bảo vệ cô, nó sẽ khiến hắn không thể nào lại gần cô được. Trước hết cô đừng tắm vội, đợi đến khi tôi bắt được gã, xử lý xong giúp cô chuyện này rồi tính.

Tôi vừa xuất hiện thì hắn đã phát hiện ra tôi.
Hằn ngoảnh lại nhìn, hai chúng tôi mặt đối mặt nhưng không ai nói lời nào.

Á!
Ngay khi tôi và Huyền Quân còn đang nhìn nhau thì phía ký túc xá nữ truyền tới một tiếng hét, tôi lập tức chạy tới cổng ký túc nhưng Huyền Quân lại xông vào trong trước một bước.
Tôi ra khỏi cửa định bụng đi tìm hiểu nguyên nhân, vừa bước ra hành lang thì nghe thấy tiếng Hương Vụ gọi mình.

Tôi bèn khép lại cánh cửa sau lưng, nhìn về hướng Hương Vụ đang gọi.


Thương Nhi...


Giọng hắn truyền tới từng hồi, tôi bèn đi về phía ấy. Đi một lúc tới cuối hành lang, Hương Vụ ở trong phòng cất tiếng gọi, nghe thấy tiếng tôi bèn giơ tay mở cửa.

Cửa phòng mở ra thì thấy Hương Vụ đang đứng ở trong đợi mình.

Hắn mặc bộ đồ đỏ như máu, khuôn mặt đẹp đến quý mị, không biết đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi bao lần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.