Chương 194: Không ngừng d y dưa



Vô liêm sỉ!


Huyền Quân giận dữ hét lên, khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí. Tôi cau mày cúi xuống nhìn thì thấy phía dưới là vự8c sâu thăm thẳm, tối đen như mực.
Tôi còn đang kinh hãi thì một bên tay được tóm lấy.
Ngẩng đầu lên, Huyện Quân đang 3nắm lấy tay tôi, hắn cố gắng kéo lấy tôi.
Tôi ngoảnh lại nhìn anh ấy:
Chẳng phải anh muốn em hợp tác với bên đó nghiên cứu văn vật và không xuống mộ nữa còn gì. Em nghĩ kỹ rồi, em sẽ không xuống mộ nữa mà ở lại nghiên cứu văn vật với dạy
học.

Tôi dừng bước nhìn hắn, nhưng Hương Vụ đã bay qua đây.
Huyền Quân bị cản lại, hắn quát lên sau lưng tôi:
Mau qua đây.

Tôi nghĩ một lát, sau đó ngó ra hành lang rồi mới nhìn về phía Huyền Quân. Hắn vẫn không nói gì, tôi lách qua người hắn nhìn cánh cửa đã đóng lại sau lưng, trong lòng vẫn cảm thấy khó tin, hóa ra những thứ ban nãy đều là giả.
Hừ!
Huyền Quân đi về đầu kia của hành lang, trên đường vắng lặng không một tiếng động nhưng lại mang đến một cảm giác cực kỳ quái dị.

Thương Nhi, bản tốn rất nhớ em!
Hương Vụ xuất hiện ở phía hành lang đối diện, cả người mặc một bộ màu đỏ, ánh mắt nhìn tôi đầy cưng chiều, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành vô cùng đẹp đẽ, dáng vẻ như rất nhớ tối, đứng đó giang tay đợi tôi bước tới.
Vì Quý Mạt Dương, dù quan trọng cũng phải buông tay.
Tội ăn cơm xong chuẩn bị về phòng ngủ tiếp thì Vân Nhã đến tìm, cô ấy muốn tôi đi học cùng, còn nói quãng thời gian tươi đẹp như thế không thể lãng phí được. Tôi chẳng có hứng thú với chuyện học hành lắm nên đã từ chối Vân Nhã, về phòng nghỉ ngơi.
Chưa ngủ được bao lâu thì tôi lại mơ thấy Hương Vụ, hắn đến tìm tôi, cất tiếng gọi tên tôi, còn đến trường cùng tôi nữa. Nhưng khi vừa bước vào thì tôi lại gặp Huyền Quân ở đó, có lẽ Hương Vụ sợ hắn nên vừa gặp đã không thấy Hương Vụ đầu, trong lòng tôi trống rỗng, cứ đứng đực ra đó một hồi lâu. Có điều Huyền Quân đứng cùng với La Quán Trinh, hai người họ đang nói chuyện gì đó.
Tôi loáng thoáng nghe thấy cô ấy nói trước đây không lâu ở trường từng xảy ra một vụ việc, hai nam sinh đánh nhau vì một cô gái, một người trong đó bị đánh chết.
Tôi lo La Quán Trinh có chuyện gì nên đã đi theo cô ấy.
La Quán Trinh tới ký túc xá nữ, sau đó đưa nữ sinh kia rời khỏi trường học về nhà mình.
Nhưng với nhiệt độ cơ thể ấy của Huyền Quân, tôi lập tức hiểu ra hắn không phải là người mà tôi đang tìm kiếm, cho dù hai người có giống đến đâu đi chăng nữa.
Nhìn thấy tôi ngoảnh đi, Huyền Quân cũng đi sang chỗ khác, mà chỗ hắn đi tới cũng là nơi tôi muốn đến, thế là tôi bèn đi theo hẳn.
Huyền Quân dùng sức đẩy tôi một cái, vì đứng không vững nên tôi suýt ngã sấp xuống.
Thấy tôi liên tục lùi bước, ánh mắt Huyền Quân lạnh lẽo, hắn nhìn tôi ngã cũng chẳng hề mảy may thương hại.

Đi thôi.

Huyền Quân gọi tôi, tôi cùng hắn rời đi. Ra đến cửa thì thấy phía trên ký túc xá đã không còn âm khí, nhưng điều đó không có nghĩa là cái thứ kia đã bỏ đi.
Cánh cửa khép lại, trước mắt khôi phục trạng thái ban đầu, lúc này Huyền Quân quay lại nhìn tôi.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo5, khí lạnh tỏa ra khiến người ta phải rùng mình.
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng không hề đáp lại, chẳng nói chẳng rằng, quay người đi vào trong hành lang.
Đúng là tôi không nỡ rời xa Hương Vụ, rốt cuộc đã bao lâu rồi tôi không gặp hắn, khó khăn lắm mới gặp được một lần thì lại phải chia xa.
Sự việc đã thông qua điều tra, hơn nữa cũng đã xử lý ổn thỏa.
Trừ những chuyện này ra thì không còn gì khác nữa.

Chỗ này ngày trước là thôn Lý Gia, mà thôn này ngày xưa bị hỏa hoạn nên bị bỏ hoang, nhưng thôn bỏ hoang này đã được xử lý qua rồi. Mặc dù trường học đã đặt phong ấn áp chế những thứ trong thôn Lý Gia, những nơi đó đã trở thành quá khứ rồi.
La Quán Trinh giải thích.

Không phải thôn Lý Gia, cô đi giải quyết chuyện của cô gái ở ký túc xá nữ đi. Cô bé đó kết âm hồn và bị vong theo, tuy giờ đã không sao nữa, nhưng vẫn phải cắt đứt ràng buộc, còn tôi sẽ đi tìm nguyên nhân.
Huyện Quân nói xong lập tức đi tìm.
Anh ấy căn bản chẳng quan tâm đến La Quản Trinh mà trực tiếp lôi tôi về.
La Quán Trinh phải ở lại xử lý chuyện trong trường nên Quý Mạt Dương đưa tôi về nhà trước.
Lúc này, La Quản Trinh và Quý Mạt Dương đi từ ngoài trường học vào, thấy tôi cô ấy lập tức chạy qua:
Ly Thương.

Tôi nhìn La Quán Trinh hỏi:
Sao hai người lại đến đây?

Tôi không kìm được hưởng tới gần Hương Vụ, Huyền Quân tức giận quát:
Lùi lại!

Tôi sửng sốt dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn Huyền Quân, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi:
Hắn ta là ảo giác, cô không nhận ra à?

Đôi mắt Huyền Quân sâu thẳm:
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền, mở!

Âm khí phía trước lập tức tản ra, dãy hành lang lại khôi phục về trạng thái ban đầu. Trong phòng ký túc truyền ra tiếng nữ sinh đang nói chuyện, Huyện Quân thu kiếm lại rồi ngoảnh sang nhìn tôi, trong ánh mắt hắn vẫn tràn đầy giận dữ.
Quý Mạt Dương nhìn sang La Quán Trinh, ánh mắt thăm dò rõ ràng là không vui.
La Quán Trinh nói:
Em cũng không biết chuyện này, cả cái trường to như thế làm sao em để ý hết được từng giáo viên ra vào được, anh nhìn em làm gì? Chẳng lẽ em biết anh ta tới nên giấu giếm anh giúp anh ta à?

Tốt nhất là không phải như vậy.

Bây giờ, tôi nhìn về chỗ Hương Vụ, hắn nói:
Thương Nhi, sao em không qua đây?

Tôi lại bắt đầu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào hắn.
Huyền Quân nói rằng cậu ta không phải chết ở ký túc xá nữ mà là ở chỗ khác.
Hắn tìm một hồi, rồi sau đó nhìn về phía ký túc xá nam:
Trước kia trường các cô là nơi như thế nào?

Chưa đi được bao xa, Hương Vụ lại xuất hiện.
Huyền Quân rút một thanh kiếm ra, đó là một thanh kiếm gỗ đào màu đen, thế nhưng ở một nơi tối tăm thể này mà kiểm của hắn vẫn tỏa ra ánh sáng chói lòa, Hương Vụ đang đứng đối diện nháy mắt lại biến mất.
Từ xưa tới nay, Quý Mạt Dương là kiểu người không khách khí thể đấy, anh ấy nhìn tôi hỏi:
Em mệt hả?


Cũng hơi hơi.
Hôm nay trạng thái của tôi không tốt lắm, lại vẫn còn mệt nhiều nên cứ như bị rút cạn tinh thần vậy. Quý Mạt Dương thấy tôi khó chịu nên đưa tay kéo tôi qua, đưa tôi về.
Tôi giật mình hoàn hồn đã không thấy Hương Vụ đầu nữa.
Huyền Quân tức giận quát:
Chỉ vì một thằng đàn ông đến mạng mình cũng không cần, cô mà cũng xứng làm thiên sư à.

Tôi không nhúc nhích mà chỉ nhìn Hương Vụ đang đến gần, đây là lần đầu tiên tôi có ý nghĩ mình sẽ chết trong tay hắn, có lẽ đây chính là kiểu chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu rồi.
Hương Vụ nở nụ cười đầy mê hoặc, tôi còn đang đợi hắn tới thì cả người đã bị Huyền Quân kéo sang bên hắn. Cùng lúc đó, Huyền Quân giáng một chưởng xuống, Hương Vụ hét lên một tiếng thảm thiết rồi biến mất.

Thương Nhi, em mau tới đây đi!
Hương Vụ có vẻ khá vội, vẻ mặt hắn đầy ưu thương. Tôi định đi qua thì Huyền Quân nắm lấy cổ tay kéo tôi lại, tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng:
Với đạo hạnh của cô mà không nhìn ra hắn là giá ư?


..
Tôi không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Hương Vụ, hắn không phải là tôi, làm sao hiểu được tôi đang nghĩ gì. Bàn tay ấm áp của Huyền Quân khiến tôi tỉnh táo trở lại. Tôi dụi mắt nhìn Hương Vụ đứng đối diện, hắn tiếp tục cất tiếng gọi tôi. Huyền Quân đưa tay đánh một tấm bùa qua, chợt không thấy Hương Vụ đầu nữa. Nhưng bên tai tôi lại nghe thấy giọng nói buồn rầu của hắn:
Thương Nhi, em không cần bản tôn nữa à?
Tôi quay bước đi sang chỗ khác, nếu đã không thể tự khống chế vậy thì không nhìn nó nữa, tránh đi là được. Thế nhưng, tôi vừa quay đi đã nhìn thấy Hương Vụ đang đứng ở đối diện đợi mình, vẻ mặt đầy trìu mến đợi tôi qua đó.
Quý Mạt Dương tỏ vẻ khó chịu liếc nhìn Huyền Quân:
Sao anh cũng ở đây?


Tôi là giáo viên mới tới.
Huyền Quân thản nhiên đáp.
La Quán Trinh cất tiếng hỏi:
Anh làm gì thế?


Bọn anh về trước.


Lên đây!

Hắn cố kéo tôi lên, nhưng tôi lại lùi về sau hai bước rồi ngẩng 9đầu lên nhìn Huyền Quân. Huyền Quân giơ tay lên vẽ, một lá bùa xuất hiện lơ lửng trước mặt, cuối cùng tôi dựa vào tường thở hổn hển. 6
Nhưng vừa đi thì nghe thấy tiếng con gái khác ngoài cửa, tôi ra ngoài xem sao thì thấy nữ sinh đại học tối qua.
Cô gái khóc đỏ hết cả mắt, La Quán Trinh thì đang nói chuyện cùng cô. Nữ sinh nói rằng cô ấy không dám quay về trường nữa, giờ cũng không biết phải làm thế nào.
Sau khi nam sinh đó chết, phía trường học và người đánh đã bồi thường cho gia đình bị hại một khoản tiền. Những tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong, nhưng vài ngày sau phát hiện hung thủ đã chết trong nhà vệ sinh của ký túc xá nữ.
Thế nhưng theo điều tra thì người chết không phải bị sát hại, mà là lúc đó cậu ta đến ký túc xá nữ tìm người, sau đó đến nhà vệ sinh rửa tay thì bị ngã chết ngoài ý muốn.
Về đến nơi, Long Đình và Vân Nhã đều có mặt, đặc biệt là Long Đình lo lắng nhìn tôi hỏi:
Sao sắc mặt của thầy xấu quá vậy?


Không sao đâu, tôi đưa em ấy về nhà nghỉ ngơi, hai người cũng đi nghỉ đi.
Quý Mạt Dương đưa tôi về phòng ngủ, vừa vào trong tôi lập tức nằm vật ra, anh ấy đắp chăn xong rồi ở lại trong phòng cùng tôi.
Quý Mạt Dương nói:
Em muốn xuống thì cứ xuống, muốn dạy học sinh thì cứ dạy, có anh ở đây, em muốn làm gì cũng được.

Nói rồi anh ấy rời đi, tôi trông theo bóng lưng bất lực và cô đơn của anh mà ngẩn người. Người yêu dĩ nhiên quan trọng, nhưng anh ấy là anh trai tôi, là người thân nhất với tôi trên thế gian này, thiếu tôi anh ấy cũng không sống nổi, tôi không thể cử làm ngơ mãi được.
Sau khi xác định La Quán Trinh không có vấn đề gì, tôi định quay về, nhưng bên tai chợt nghe tiếng gà gáy, cuối cùng tỉnh giấc. Mở mắt ra thì thấy Quý Mạt Dương đang nhìn mình, tôi ngồi dậy, anh ấy hỏi:
Nằm mơ à?

Em không sao.

Tôi rời giường, Quý Mạt Dương đi theo sau, nói:
Mồm thì bảo không sao nhưng trong lòng thì không buông bỏ được.

La Quán Trinh nghĩ một lát rồi nói:
Tối nay tôi đến đó với cô.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.