Chương 195: Không ngừng dây dưa
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 2084 chữ
- 2021-12-31 04:56:16
Tôi cũng đi.
Không biết Vân Nhã trở lại từ bao giờ, chạy từ cửa vào. Nữ sinh kia đứng dậy ấp úng nói:
Vậy... vậy mọi người định lúc n8ào thì đi?
Bây giờ đi luôn.
Vân Nhã tỏ vẻ mong đợi, tôi cũng không hiểu có gì để cô ấy vui thể, đúng là điếc không sợ súng.
La Quán Trinh nghi hoặc hỏi:
Trước đây con bé có bệnh này ư?
Quý Mạt Dương không nói năng gì, chỉ ngồi bên cạnh nhìn tôi.
La Quán Trinh biết là có vấn đề, nên quay sang hỏi tôi rốt cuộc là có chuyện gì, tôi không nói cô ấy lại càng bám lấy hỏi.
Cả căn phòng yên tĩnh trở lại, tôi cũng kéo chăn lên chuẩn bị nghỉ ngơi.
Mới đầu tôi còn nhớ tới Huyền Quân nhưng sau đó ngủ quên lúc nào không biết. Sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi lại mơ thấy Huyền Quân, hắn đang đi loanh quanh trong trường. Tôi vốn không định đi theo, dù sao hắn cũng không phải người tôi muốn tìm.
Thế nhưng thấy hắn vòng ra đằng sau trường, bất giác tôi lại đi theo.
Anh nói gì?
La Quán Trinh cũng không vui.
Quý Mạt Dương nghe hắn nói như vậy lập tức cho hắn một đấm, Huyện Quân né được, rồi hỏi tôi:
Cô lại đây, đi với tôi.
Anh cút đi cho tôi!
Quý Mạt Dương giận dữ, không để cho Huyền Quân tiếp xúc với tôi, nhưng La Quán Trinh lại kéo Huyền Quân lại.
Huyền Quân đi ra đằng sau rồi dừng chân bên cạnh hồ nước, dường như hắn phát hiện ra cái gì đó nên cứ đứng cạnh hồ một hồi lâu.
Song dường như cũng không phát hiện ra điều gì, hắn lại quay trở lại.
Huyền Quân vừa rời đi thì tôi thấy trong nước có một cái bóng chợt xông tới chỗ hắn. Tôi trong cái bóng đó có màu xanh, lập tức lao tới chắn sau lưng Huyền Quân. Cải bóng đó vừa đánh xuống thì bị bật ra ngoài hét lên thảm thiết, mà tôi thì đột ngột tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã bắt đầu cảm thấy đau ngực, hơn nữa còn rất khó thở.
Tống Bảo biết mình đã an toàn, cũng chẳng bận tâm được nhiều như thế, cô vội vàng cảm ơn La Quán Trinh.
La Quán Trinh lấy cho Tổng Báo một lá bùa tĩnh tâm, cô nữ sinh nhận lấy rồi cứ thế nằm vào trong chăn cuộn tròn lại như cái kén. Vốn dĩ vẫn còn lo lắng không ngủ được, nhưng chưa tới nửa tiếng sau đã bắt đầu ngủ khò khò.
La Quản Trinh cũng đã mệt nên vừa nằm xuống một lúc thì ngủ,
Khoảng mười giờ tối, âm khí trong hành lang bắt đầu nổi lên, tôi nhìn ra cửa phòng ngủ thấy có một người đang đứng ngay đó, hay nói chính xác hơn phải gọi là quý mới đúng. Tống Bảo cũng cảm nhận được nó, bất chợt rùng mình.
Đến rồi, hắn đến rồi!
Dường như Tống Bảo khóc rồi, tôi và La Quán Trinh giả vờ như không nghe thấy, đặc biệt là La Quán Trinh còn phát ra tiếng thở đều đều như đang ngủ, tôi thì nằm yên không nhúc nhích.
Bóng đen từ cửa đi vào, hắn đi xuyên thẳng qua cánh cửa.
Bảo Bảo, Bảo Bảo...
Nam quỷ vừa gọi tên Tống Bảo vừa lại gần, cô ấy hét lên sợ hãi, cả người run cầm cập.
La Quán Trinh ngoảnh lại nhìn tôi:
Hắn ta làm như vậy là cưỡng... Nếu là ở dương thế thì em nghĩ hắn chạy thoát được à?
Nhưng dù sao người ta cũng cưới hỏi đàng hoàng, tiền cũng đã cầm rồi, bái đường cũng bái rồi.
Không phải là tôi nói đỡ cho hắn ta, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, âm dương có quy luật. Người nhà Tống Bảo đã nhận sính lễ, đã đồng ý chuyện kết hôn, giờ La Quán Trinh lại một phát đánh chết nam quỷ, như vậy ít nhiều cũng sẽ để lại hậu quả. Thái độ của La Quán Trinh vẫn rất kiêu ngạo, giọng điệu thì ngang ngược:
Chị sợ chắc?
...
Nếu cô ấy đã nói như vậy thì tôi thực sự chẳng còn gì để nói.
Thiết nghĩ, cô ấy muốn yêu nhưng không thể, cũng không thể có con, một người phụ nữ, mong ước cả đời cũng chỉ có nhiêu đó nhưng tất cả đều không thể làm được, vậy thì còn sợ gì báo ứng nữa?
Huyền Quân đưa tay nắm lấy tay tôi, tôi lập tức giật tay lại.
Đưa tôi xem.
Huyền Quân nói, hắn tỏ ra tức giận, tôi đứng lên chuẩn bị bỏ đi. Nhưng vừa đi được mấy bước thì lại nghe thấy Huyền Quân ở đằng sau hỏi:
Nếu cô đã dám dũng cảm chắn đòn đánh của quỷ nhiếp thanh giúp tôi, tại sao lại không dám nhận?
Bây giờ tôi mới quay lại nhìn hắn, Quý Mạt Dương lập tức hỏi:
Lúc nào hả?
Tối thứ tư, lúc đó tôi đang ở trong trường tìm quỷ nhiếp thanh, hồn phách của cô ấy ngay gần đó. Khi ấy tôi sơ suất, là cô ấy đã đứng đằng sau đỡ giúp tôi một đòn.
... Em làm sao thế hả, sao lại để cho anh ta?
Quý Mạt Dương nổi giận gắt lên.
Sắc mặt Huyền Quân cũng chẳng khá khẩm hơn:
Tôi cũng không cần cô ấy đỡ cho mình, là cô ấy tự tìm đường chết!
La Quán Trinh sầm mặt:
Đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Ngươi không ngoan ngoãn đi đầu thai mà lại chạy ra ngoài hại người khác, dù gì cũng là một người được giáo dục đàng hoàng nhưng xem ra là thói xấu khó bỏ, cái tốt thì không học.
Tha mạng, xin đại sự tha mạng.
Tha cho ngươi? Ta tha cho người rồi ai tha cho Tổng Bảo?
Xưa nay La Quản Trinh không phải người dễ mềm lòng, cô ấy vừa nói vừa lấy một lá bùa ra, nam quỷ đau đớn hét lên thảm thiết, cả người hắn ta
bùng lên ngọn lửa thiêu đốt, tiếng kêu khóc nhức cá tại.
La Quán Trinh sợ ảnh hưởng tới những người khác, nên cố ý tìm một căn phòng bỏ trống từ lâu, hơn nữa còn cách các phòng khác khá xa, ở giữa là hai phòng trống. Vào lúc này mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, dù có người la lên những tiếng truyền đi nhỏ nên cũng sẽ không bị phát hiện.
Hắn chui vào trong chăn của Tổng Báo, cô ấy trợn trừng mắt hét lên, sau đó là tiếng quần áo bị xé rách. La Quản Trinh làm một thủ quyết rồi phi từ trên giường xuống.
Nam quỷ ở trong chăn bị vây chặt, Tổng Bảo quá sợ hãi mà ngất đi. La Quán Trinh xốc chân lên cho nam quỷ một chưởng, hắn bị bắt lại, hoảng hồn khiếp vía. Vốn hắn ta chỉ bị đánh, lúc bị bắt trông có vẻ là một con quỷ nhát gan, lập tức bật khóc hu hu.
Quý Mạt Dương thì cũng đang bận chuyện ở công ty mới của anh ấy. Mấy ngày sau, tôi bắt đầu sốt cao, Quý Mạt Dương phát hiện tôi không ổn nhưng đã không kịp nữa rồi, tôi bắt đầu ho khan.
Anh ấy định đưa tôi đến bệnh viện, dù tôi không muốn nhưng cứ bắt tôi phải đi, thế là hai chúng tôi đến bệnh viện một chuyến.
Sau khi kiểm tra xong, sắc mặt Quý Mạt Dương ngày càng xấu, La Quán Trinh cũng đến thăm tôi. Bấy giờ anh ấy mới nói, tôi bị suy tim bẩm sinh.
Huyền Quân nhìn sang thấy sắc mặt tôi tái nhợt, hắn cau mày, né qua Quý Mạt Dương nhìn tôi hỏi:
Tối hôm thứ tư cô đã làm gì?
Chẳng làm gì cả.
Tôi không muốn trả lời vấn đề nhàm chán này, chẳng lẽ tôi phải nói cho Huyền Quân là tôi nằm mơ đi tìm hẳn sau đó vì giúp hắn mà hồn phách bị tổn thương.
Em không muốn, em không sao, em chỉ...
Anh bảo em đi!
Quý Mạt Dương nổi giận đùng đùng. Tôi thấy anh ấy nổi giận với mình, hơn nữa những người ngoài hành lang đều đang nhìn chúng tôi như quái vật, nên đành đi với Huyền Quân.
Hắn nói:
Phải tìm được quỷ nhiếp thanh thì cô mới không sao.
Dù có gặp báo ứng, tổn hại âm đức đi chăng nữa cũng chẳng đáng nhắc tới.
Giải quyết xong mọi chuyện, La Quản Trinh nhìn Tổng Bảo nói:
Tuy rằng hắn ta chết rồi, nhưng cô đã kết thành âm hồn, sau này nếu muốn kết hôn sinh con thì nhất định sẽ gặp trở ngại. Chẳng qua cô muốn lấy chồng giờ vẫn chưa muộn, sau này tôi sẽ giúp đỡ.
Vâng.
Tổng Bảo mở mắt tỉnh lại, trông thấy cảnh tượng trước mắt thì vội vàng tự ôm lấy mình lùi về sau.
Nam quỷ trông thấy cô lại rít lên:
Con khốn, nếu không phải tại mày thì sao tao lại thành ra thế này?
Chết đến nơi rồi còn dám càn quấy?
La Quán Trinh tung chưởng xuống, hắn ta hét lên một tiếng, lập tức hồn bay phách tán.
Tôi khó hiểu hỏi:
Chị làm như vậy không sợ hao tổn âm đức à?
Tôi vốn định xuất viện về nhưng lại gặp Huyền Quân đến bệnh viện tìm chúng tôi.
Huyền Quân xuất hiện ngoài hành lang, hắn tới tìm tôi.
Nhìn thấy Huyền Quân, Quý Mạt Dương đứng bật dậy, trông anh ấy tức giận như muốn giết chết hắn vậy:
Anh đến đây làm gì?
Tôi đến tìm cô ấy.
3Chúng tôi đây là đi bắt quỷ mà cô ấy phấn chấn cứ như thể đi khu vui chơi không bằng.
La Quản Trinh nói:
Để chị nói với anh em đã, chú9ng ta đến trường tự đăng ký một phòng riêng, bốn người một phòng đợi hắn đến.
Chúng tôi đến trường, ban ngày không làm gì cả, mãi đến 6buổi tối ăn cơm xong thì mọi người bắt đầu ngồi đợi.
Nữ sinh kia tên là Tổng Báo, cô ấy cứ bồn chồn đứng ngồi không yên, sợ La Quán Tri5nh cũng không giải quyết được chuyện này. Ngược lại Vân Nhã bình tĩnh dọn dẹp căn phòng, còn lên kế hoạch xem mấy người chúng tôi sẽ ở đây bao lâu. Vân Nhã mang hết cả hành lý đến đây, nói là cho dù sau này tôi và La Quán Trinh không ở thì cô ấy cũng sẽ ở lại trường, lại còn định tẩy não tôi để đồng ý ở lại ký túc xá với mình, như thể mới giống sinh viên. Chẳng bao lâu trời tối dần, đến mười giờ tôi là ngoài hành lang đã hoàn toàn yên ắng.
Tôi và La Quản Trinh ngủ ở giường trên, Vân Nhã và Tổng Bảo thì ở giường dưới.
Đã quyết định là mọi người cùng đợi, ấy vậy vẫn chưa đến giờ Vân Nhã đã bắt đầu gáy khò khò. Nghe thấy cô ấy nói mơ, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh tượng ngày trước Vân Nhã bị cô y tá hại, thực không thể hiểu nổi.
Thấy mấy người kia vẫn còn ngủ, tôi xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này trời cũng đã sáng, tôi tìm một chỗ rồi ngồi xuống, mãi đến buổi trưa mới đứng lên rời đi.
Mấy ngày sau đó tôi vẫn không đến trường, La Quán Trinh quay về hỏi, tôi cũng chỉ nói là mình không thích đến trường. Long Đình vẫn chưa quay về, Quý Mạt Dương bảo rằng gần đây anh ta vướng phải kiện cáo, bên phía công ty xảy ra chút chuyện.
Anh ấy muốn giúp Ly Thương.
La Quán Trinh lên tiếng, Quý Mạt Dương mới dùng tay.
Vì tôi, anh ấy có thể làm bất cứ chuyện gì, điều đó đã trở thành quy tắc không thể phá vỡ. Quý Mạt Dương quay sang nhìn tôi, giọng điệu ra lệnh:
Em đi với anh ta đi.
Vậy thì đi thôi.
Tôi đi tới thang máy, đứng ở cửa chờ đợi.
Huyền Quân bước tới hỏi:
Không muốn à?
Tôi chỉ nhìn thang máy, nóng nảy đáp:
Đi thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.