Chương 196: Không ngừng dây dưa


Đó là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.

Huyền Quân ngước mắt lên nhìn, người kia lại biến mất.
Huyền Quân trước đây tuy rằng cũng rất hung dữ với tôi, nhưng không giống như kiểu của hắn, hắn chỉ mong tôi chết đi cho rồi!

Tôi mệt rồi, mọi người ra ngoài hết đi.
Tôi chẳng buồn để ý, chỉ cảm thấy những điều tốt đẹp trên thế gian hoàn toàn không liên quan gì với nhau.
Huyền Quân chớp mắt một cái, hầu hết chuyển động rồi thở ra một hơi.
Tôi suy nghĩ về chuyện của hắn, sau đó rời đi.
Tôi ôm lấy quan tài trấn hồn ngủ thiếp đi, trong mơ nhìn thấy Huyền Quân đang đọc sách, nhưng dường như hắn cảm nhận được tôi nên ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi cũng không quan tâm đến việc hắn thấy mình, mà lại cảm thấy rất hứng thú với phòng sách của Huyền Quân. Căn phòng của hắn cực kỳ rộng lớn, hơn nữa có rất nhiều các loại sách khác nhau, nhưng mà trên bàn lại để rất nhiều bùa và chu sa. Tôi dạo qua một vòng rồi đi tới trước mặt ngắm nhìn hắn, Huyền Quân đang cầm một quyển sách đọc, tựa như không nhìn thấy tôi.

...
Huyền Quân không trả lời mà nhìn theo.
Tôi nói tiếp:
Tôi đã từng thấy bức ảnh này, cũng từng đêm qua, trong ảnh không phải từng này người. Trước đây hình như là một trăm lẻ hai người, nhưng giờ là một trăm lẻ ba.

Tôi lướt qua người hắn, sau đó giơ tay sờ má Huyền Quân, cảm thấy có chút ấm áp. Tôi ngoảnh sang nhìn hắn, cau mày khó hiểu.
Mặt mày Huyền Quân vẫn còn ủ rũ, tôi thực sự không thể hiểu sao lúc hắn ở đây một mình mà vẫn cảm thấy không vui như vậy.
Nhưng mà Huyền Quân không nhìn thấy tôi, điều này rất rõ ràng. Tôi đưa tay sờ quyển sách Vô Cực, lúc cầm lấy nó thì thở phào một hơi.
Tôi nhìn sang bên cạnh, cái ghế kia ngồi thích lắm, nhưng trong phòng còn có một chiếc giường, thế là tôi bèn đi qua đó ngồi. Tôi vén chặn ngồi lên, rồi tựa vào đầu giường đọc quyển Vô Cực.
Tôi gỡ khung ảnh xuống, chắc chắn nó ở bên trong. Tôi cầm cái khung đi ra ngoài, Huyền Quân thắc mắc:
Cô làm gì vậy?


Mang đi đốt sẽ biết ngay ai là quỷ thôi. Nếu nó không chịu ra thì cứ ở đó mà chờ chết.
Lúc nói ra lời này, tôi nở một nụ cười cực kỳ nham hiểm.
Thế nhưng, khi lên máy bay tôi lại mơ một giấc mộng. Trong mơ tôi đi đến phòng sách của Huyền Quân, còn hắn thì đang cầm quyển sách đi đi lại lại trong phòng, không biết đã gặp phải chuyện gì phiền lòng, Huyền Quân cau chặt mày, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Lúc tôi bước vào hắn rất sửng sốt, dường như đã cảm nhận được tôi. Huyền Quân bất thình lình quay lại nhìn khiến tôi giật cả mình, ánh mắt ấy sâu thẳm như thể thấy được tôi vậy, tôi vội vàng lùi về sau một bước.
Huyền Quân hỏi:
Cô từng đếm rồi?


Lúc đó chán quá nên đếm.

Long Đình nói tiếp:
Thầy có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?

Không có, cả người thoải mái lắm, anh đừng lo, nghe nói anh dính phải kiện cáo à?

Cũng không phải kiện tụng gì, chỉ là chút chuyện phiền phức mà thôi, tôi đã xử lý xong cả rồi.
Long Đình hơi khó xử, dường như có chuyện gì đó muốn nhờ tối, thấy vậy tôi bèn hỏi anh ta rốt cuộc là chuyện gì.

Trước đây thầy từng nói về chuyện giúp bạn tôi giải quyết mộng đêm, thầy còn nhớ không?
Long Đình không nhắc tới thì tôi cũng quên khuấy đi mất.
Long Đình đồng ý, tất cả đều ra ngoài.
Huyền Quân nói:
Cô vẫn chưa khỏe hắn, không thích hợp để đi xa, vả lại tôi vẫn còn vài chuyện muốn hỏi cô.

Tôi nhìn khuôn mặt của con quỷ, cuối cùng vẫn không phải là Hương Vụ.
Quỷ nhiếp thanh hồn bay phách tán, bây giờ tôi mới ngã quỵ xuống.
Huyền Quân trừng mắt đầy tức giận, một tay tôi nắm chặt lấy cánh tay hắn, tay còn lại thì kết ẩn, niết quyết Ngũ Lôi, ầm!
Con quỷ nhiếp thanh sau lưng gào lên, sương mù trước mắt lập tức tản đi. Tôi buông tay ra rồi quay lại nhìn nó, hồn phách của quỷ nhiếp thanh vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nó nhìn tôi còn muốn mê hoặc tối tiếp, oán hận gọi tên:
Thương Nhi, tim ta... đau quá..., em... em mau cứu bản... tôn...
Sư phụ từng nói hơi thở của anh vẫn còn, vậy chẳng phải nó quá đáng ghét rồi hay sao?
Hay là, anh mượn thân phận của hắn để xuất hiện tìm tôi nên nợ hắn một ân tình, giờ muốn tôi giúp anh trả lại cho hắn à?

Tôi nắm chặt lấy khung ảnh, đợi con quỷ xuất hiện.
Lực đẩy cực mạnh từ trong và sức ép của tôi từ bên ngoài giằng co lẫn nhau, nhưng suy cho cùng thì tôi là thiên sư, mặc dù trong người có bệnh, hồn phách bị hao tổn nhưng một con quỷ nhiếp thanh nho nhỏ cũng chẳng đổi chọi lại được với tôi.
Tôi đang định nói thì con quỷ nhiếp thanh xuất hiện, nó đứng ngay đằng sau Huyền Quân giơ lên một chiếc roi, bên trên là từng chiếc gai sắc nhọn, đánh vào người chắc chắn sẽ rất đau. Quỷ nhiếp thanh giơ roi lên định quất vào Huyền Quân, nó hung hăng nói:
Tại các ngươi lắm chuyện, ta quất chết các ngươi...

Huyền Quân nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không kịp giải thích mà nhanh tay kéo hắn một cái, Huyền Quân bị kéo qua, cả người xoay một vòng vừa hay tôi chắn trước người hắn, chiếc roi đằng sau quất xuống, tôi đau đến mức hét lên.
Vốn định đọc Vô Cực tiếp nhưng còn chưa kịp đọc thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi:
Huyền Quân, em mới mua một chiếc váy mới, anh có thể ngắm giúp em được không?


Tôi ngủ rồi.
Huyền Quân lập tức đáp.
Người ngoài cửa tiếp tục:
Vậy để em lấy chăn cho anh.

Không cần, cô đừng vào.
Huyền Quân từ chối cô gái, nhưng cô ấy vẫn tới gần. Tôi nhận ra cô gái đó sắp đi vào bèn định rời đi.
Bỗng Huyền Quân tức giận nói:
Đã bảo cô đừng vào rồi.

Huyền Quân 8quay lại nhìn tôi, tôi cũng quay sang nhìn hắn.
Chúng tôi tới tòa nhà giảng đường, đẩy cửa bước vào thì thấy trước mắt là 3phòng triển lãm, trên tường treo một số bức hình được đóng khung. Huyền Quân nhìn xung quanh một lượt rồi quay sang hỏi tôi:
Có c9ảm nhận được không?

Huyền Quân hít sâu sau đó lật một trang sách, nghe thấy tiếng, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, càng nhìn càng si mê.
Tôi nhớ tới Huyền Quân, chép chép môi, dù sao hắn cũng có thấy đâu.
Long Đình dù không yên tâm, nhưng vẫn đứng lên đi gọi cho bạn mình. Ngay lúc ấy, Huyền Quân nói:
Tình trạng hiện giờ của cô e là không nên đi xa.
Bây giờ tôi mới quay sang nhìn hắn, nhưng không nói gì cả chỉ liếc hắn một cái rồi thôi. Thấy tôi như vậy, hắn lộ vẻ tức giận:
Rõ ràng biết mình bị thương mà cô còn đỡ thay cho tôi? Cô cố tình muốn tôi phải áy náy phải không?

Tôi nhìn hắn, nhở về Huyền Quân của ngày trước, tóm lại không phải là một người, hai người không giống nhau.
Tôi nằm xuống rồi nhìn sang Quý Mạt Dương:
Em muốn nghỉ ngơi.


Vâng.


Huyền Quân.

Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ truyền tới, tôi sững sờ cả người, quyển sách rơi bộp xuống đất, thấy thế tôi vội vàng nhặt nó lên, đúng lúc này cửa mở ra, một người phụ nữ đi vào.
Tôi rời giường đứng lên, đi ra đằng sau Huyền Quân nhìn quyển sách hắn đang đọc, hắn nghiến răng nắm chặt lấy quyển sách trong tay.
Bởi vì không thấy rõ quyển sách trong tay Huyền Quân nên tôi cố cúi đầu xuống nhìn cho rõ, hóa ra hắn đang đọc sách về trộm mộ, thật là kỳ lạ.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, muốn coi hắn thành Huyền Quân, nhưng tay hắn rất ấm và cả nhiệt độ cơ thể cũng vậy. Làm sao tôi lại không biết, hắn không phải Huyền Quân.
Tôi cứ thế ngất đi trong mỏi mệt.
Chắc chắn thứ trong ảnh sẽ thấy, nếu nó đã thấy thì đương nhiên phải sợ.
Nó muốn sống, nhưng tôi muốn nó phải chết!
Đợi đến khi tôi tỉnh thì Long Đình đã về, hơn nữa anh ta còn ở trong phòng đợi tôi. Thấy tôi tỉnh, anh ta đứng dậy đi qua chỗ tối, lúc này tôi mới phát hiện cả Quý Mạt Dương và Huyền Quân đều có mặt, Vân Nhã và La Quán Trinh cũng ở đây, đến cả Tổng Bảo cũng lo lắng đứng đó.
Bỗng tôi chợt nhận ra điều gì nên vội vàng ngồi dậy.
Sao mọi người đều ở đây?
Tôi hỏi.
Có vẻ như Huyền Quân nghĩ tới chuyện gì đó, hắn nghiến răng nghiến lợi cầm sách lên đọc. Tôi đứng đó một lúc lâu, sợ đến toát cả mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt nhẹp.
Tôi nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên tay mình, tim cũng đang đập thình thịch trong ngực, thiết nghĩ hóa ra nằm mơ cũng ra mồ hôi được.
Vốn định nhìn xem bộ dạng người phụ nữ đó như nào, nhưng chưa kịp nhìn thì tôi đã tỉnh lại!
Mở mắt ra, trời đã tối.

Tôi không sao, liên hệ với bạn anh đi.


Được!

Huyền Quân đứng bên5 cạnh hỏi:
Nhìn gì vậy?

Tôi đáp:
Trong ảnh có bao nhiêu người.

Tuy là không sao, nhưng một roi kia không thể biến mất ngay được, thực sự vẫn rất đau.
Huyền Quân đỡ tôi dậy rồi bể lên.
Long Đình ngồi xuống, đáp:
Thầy bị thương, đã ngủ suốt hai ngày rồi.
Tôi nhìn Long Đình:
Vậy à? Thôi không sao nữa rồi, mọi người ra ngoài cá đi.

Tôi vốn dĩ muốn mọi người ra ngoài để tránh khiến không khí trở nên bí bách, nhưng lại phát hiện ánh mắt Huyền Quân nhìn tôi và Long Đình trông hơi kỳ quái.
Con quỷ bị tối trấn áp nên không chạy được, nó ở bên trong gầm rít lên, tôi nắm chặt khung ảnh:
Để ta xem ngươi ra kiểu gì?

Cuối cùng quý nhiếp thanh cũng lộ diện, nó nhe nanh múa vuốt bên trong gào lên với tôi. Tôi nhận ra nó, từ ngoài cửa bước vào, làm thủ quyết Ngũ lôi chuẩn bị đập nó.
Có vẻ như hắn chỉ cảm nhận được tôi mà không nhìn thấy thì phải.
Tôi ở trong phòng đi qua đi lại, nhìn thấy một quyển Vô Cực trên giá, tôi bèn cầm lấy mở ra đọc. Bên trong quyển Vô Cực là một vài bí pháp Vô Cực, vả lại đều là chủ văn. Tôi cầm lấy quyển sách đi tới chiếc ghế bên cạnh Huyền Quân rồi ngồi xuống đọc, bất giác đã đọc được hơn nửa quyển, vốn định xem hết thì có người gõ cửa.

Không.

Tiếp đó, hắn cùng tôi đi lên tầng, cầu thang ở ngay bên cạnh. Tôi ngoảnh xuống nhìn 6dưới tầng, ở đó có một bức ảnh thu hút sự chú ý của tôi. Tôi đi xuống đứng trước bức ảnh nhìn một hồi.
Lửa là vật thuần dương vô cùng mãnh liệt, mà quỷ lại là vật thuần âm cực hàn, hai thứ gặp nhau thì chắc chắn quỷ sẽ chết.
Tôi đi đến cửa, bức ảnh bắt đầu rung động, một trăm lẻ ba người trong bức ảnh ai nấy cùng nhìn chằm chằm tối với vẻ mặt dữ tợn, thậm chí còn muốn xông ra cắn xé tôi.
Tôi ngồi dậy chuẩn bị thu xếp, nếu còn không đi thì sẽ lại thất tín với người ta mất, nghĩ vậy tôi thu xếp chuẩn bị rời đi.
Tôi gọi cho Long Đình bảo anh ta đi mua vé máy bay, hai chúng tôi cùng quay về.
Nhưng ngay lúc tiếng sấm rền vang, Huyền Quân một phát đánh rơi khung ảnh trong tay tôi, rồi hắn kéo tôi qua một bên. m một tiếng cực kỳ lớn, một tia sét xuất hiện trước mặt đánh nát cái khung ảnh, nhưng quỷ nhiếp thanh đã chạy mất.
Tôi quờ quạng từ dưới đất đứng lên, Huyện Quân nhìn sang, tức giận nói:
Cô muốn chết à?


Giáo sư Trương, anh ra ngoài đi thì hơn.
Giọng Quý Mạt Dương lộ rõ vẻ không vui, lúc này Huyền Quân mới rời khỏi.
Thế nhưng tôi không ngủ được nên lại ngồi dậy. Tôi lấy quan tài trấn hồn ra:
Rốt cuộc anh ở đâu? Hẳn là anh sao? Nếu đúng thì tại sao lại đối xử với tôi như vậy, còn nếu không phải, sao cứ dây dưa mãi không thôi?
Tôi vốn định rời đi nhưng thấy quyển sách Vô Cực nằm trên bàn của Huyền Quân, lại không nỡ.
Vì thế tôi bèn đi qua đó, nhưng không biết tại sao mà cứ cảm giác Huyền Quân không hề đọc sách mà là đang nhìn chân tôi, như thể hắn nghe thấy tiếng tôi bước đi vậy.
Nghe vậy tôi nói:
Thực sự là quên mất, anh cử nói với bạn anh là hôm nay tôi về, ngày mai tôi sẽ xử lý chuyện đó cho anh ta.


Không phải vội, thầy vừa mới tỉnh mà.


Cô là sinh viên ở đây à?


U

Bước chân cô gái dừng lại, có vẻ như sợ rồi, tôi cũng giật hết cả mình.

Huyền Quân bắt đầu cảm thấy khó chịu:
Tôi đang không mặc quần áo.

Vậy à? Thể em càng phải nhìn thử xem sao.
Cô ta tưởng như thể là hay, nói rồi liền đi vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.