Chương 197: Suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày


Tôi và Long Đình về đến nhà, sau đó bạn của anh ta đến tìm chúng tôi và kể về chuyện cậu ta nằm mơ.

Bạn của Long Đình tên là Bạch Tử Ngọc,8 theo như lời cậu ta kể, khoảng nửa năm gần đây Bạch Tử Ngọc thường xuyên nằm mơ, vả lại trong mơ luôn đi tới cùng một địa điểm, trông nơi đó giố3ng như một vực sâu. Trong giấc mộng, Bạch Tử Ngọc bị người khác đẩy xuống khiến cậu ta vô cùng sợ hãi. Vốn dĩ tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ, 9nhưng về sau những giấc mơ kiểu này ngày càng nhiều. Không những thế, trước đây lúc nằm mơ chỉ cần bị đẩy xuống vực là sẽ lập tức tỉnh lại, nhưng6 mà bây giờ sau khi ngã xuống Bạch Tử Ngọc vẫn không thể tỉnh lại được, hơn nữa lúc nào cũng thấy có mấy người đi xung quanh mình. Những người đó5 luôn trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ta với ánh mắt cực kỳ kinh khủng khiến cậu ta sợ hãi vô cùng, dù cố giãy giụa để tỉnh lại nhưng không tài nào thức dậy được.
Mà trông cậu ta hiện giờ gặp phải chuyện như vậy cũng rất kì lạ, đối với ma quỷ mà nói, chúng sẽ không lên kế hoạch chu đáo quá mức như thế để phải mất một thời gian dài mới lấy được mạng người ta. Đại đa số hồn phách của mọi người nếu cứ bị tra tấn lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy thì chắc chắn nó phải có thù oán với người đó cực kỳ sâu đậm.
Việc này giống như khi chúng ta bị ngứa vậy, phải gãi thì mới đỡ nhưng gãi nhiều lại thành đau, càng gãi thì càng ngứa thể rồi lại càng phải gãi nhiều hơn.
Về lâu dài, cậu chỉ có một kết cục, chính là chết ở trong đó.
Vấn đề nằm ở chỗ tại sao chúng lại câu hồn của cậu đi, phải biết rằng câu hồn không phải là chuyện vô duyên vô cớ.

Tôi vẫn luôn theo sau Bạch Tử Ngọc, thể mà cậu ta leo một mạch mười mấy tầng cầu thang, cuối cùng treo đến đỉnh. Tử Ngọc đứng ở trên đó, đôi mắt đờ đẫn nhìn cả khu nhà đổ nát.
Dường như Bạch Tử Ngọc chẳng hề sợ hãi, ngược lại cứ đứng đực người ra ở trên lầu.

Thưa thầy, rốt cuộc cậu ấy bị làm sao vậy?


Thông thường mà nói thì cậu ta bị bóng đè, nhưng nếu bị bóng đè thì chỉ cần tỉnh lại là không sao nữa, vả lại sẽ không thể nào mơ đi mơ lại cùng một giấc mộng như vậy. Thế nhưng hiện giờ gặp phải trường hợp này, mỗi lần mơ đều giống hệt nhau, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Mà muốn đau thì nhất định phải dùng sức, mỗi lần gãi mạnh thì mới cảm thấy dễ chịu. Những con quỷ cũng thế, dày vò đủ rồi sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái, cảm thấy sướng rồi thì sẽ dừng lại một thời gian và chờ đợi. Nhưng ngày nào chúng cũng tới, điều đó chứng minh rằng mục đính chính của chúng không phải chỉ đơn thuần là dày vò hay làm hại cậu ta, mà chắc hẳn còn có mục đích khác.
Con người sau khi chết đi sẽ xuất hiện trường hợp hồn phách về báo mộng cho người nhà và bạn bè về nỗi oan khuất, nợ nần, hoặc là những gì mà họ muốn. Nếu như bọn họ đến tìm cậu để đòi gì đó, vậy chắc chắn sẽ nói cho cậu biết, nhưng hiện tại lại không nhắc đến gì cả mà chỉ đơn thuần là câu hồn của cậu đi, rồi ở trong mơ làm hại cậu, khiến cậu chìm trong khủng hoảng và sợ hãi.
Bạch Tử Ngọc lộ vẻ bối rối:
Chuyện xảy ra lâu vậy rồi mà sao anh vẫn nhớ vậy?


Nếu như cậu không nhớ thì tôi chỉ có thể cùng cậu vào trong mộng một chuyến thôi.
Nghe tôi nói như vậy, cậu ta cảm thấy khó hiểu.
Huyền Quân đang chắp tay sau lưng đứng cạnh cửa sổ, hắn quay lưng đối diện cửa, mặt hướng ra ngoài cửa sổ. Lúc này bên chỗ Huyền Quân trời cũng đã tối, hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay đan vào nhau, lặng yên không động đậy.
Tôi nhìn xung quanh một vòng, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Cảnh tượng trước mắt khá giống với trường hợp của Vân Nhã trước đây, nhưng cũng có vài chỗ rất khác so với cô ấy. Khi ấy Vân Nhã bị một y tá điều khiển quỷ hãm hại, nhưng tình huống của Bạch Tử Ngọc thì dường như là cả đám quỷ đang quay lại sát hại cậu ta chứ không phải bị người khác khống chế.
Tôi chạy xuống tìm Bạch Tử Ngọc, thần chỉ cậu ta đã không còn tỉnh táo. Tôi ôm lấy Tử Ngọc rồi giơ tay vẽ một phù trú, sau đó đưa cậu ấy quay về thực tại. Mở mắt ra, tôi thấy Bạch Tử Ngọc run rẩy tỉnh lại. Vừa tỉnh cậu ta vội vàng hét lên mắt của tôi, mắt của tôi. Long Đình vội đi tới trấn an, sau khi bình tĩnh trở lại, thấy mắt mình vẫn còn, Bạch Tử Ngọc mới thở phào một hơi. Cậu ta ngơ ngẩn nhìn tôi hỏi:
Tại sao tôi không thấy cô đâu?

Tôi nhìn thấy cậu là đủ rồi.
Tôi đứng dậy đi uống cốc nước, Bạch Tử Ngọc vội vã hỏi:
Cô thấy tôi ư?

Bạch Tử Ngọc sợ hãi trốn sau số pha không dám ra ngoài. Long Đình ngồi ngắm nghía một lát rồi hỏi:
Thưa thầy, những thứ này là?


Đây đều là cảnh trong mơ của cậu ấy.


Không có ấn tượng gì cả.

Tôi đi tới ngồi xuống một bên rồi kêu Long Đình lấy mấy tờ giấy trắng và mấy cây bút phác họa, sau đó bắt đầu vẽ.
Ngay lúc này, cậu ta nhảy xuống.
Tôi nhìn xuống thấy Bạch Tử Ngọc nằm sấp dưới đất, rồi thoáng cái không thấy đầu nữa.
Chuyện gì thế này?
Đột nhiên Huyền Quân quay lại nhìn khiến tôi giật thót cả mình, tôi lùi lại, tim suýt chút nữa nhảy ra cả ngoài.

Đi cùng tôi?


Lát nữa cậu cứ ngủ ở đây, tôi sẽ vào xem thử.
Bạch Tử Ngọc gật đầu, chuẩn bị một chút rồi nằm xuống, tôi nằm bên cạnh rồi nhắm mắt lại. Vốn tưởng rằng sẽ vào trong giấc mơ của Bạch Tử Ngọc, ai mà biết được tôi lại đi lạc sang phòng sách của Huyền Quân.
Hắn nhìn về phía tôi, nhưng lại lập tức quay mặt đi, sau đó Huyền Quân kéo ghế ngồi xuống.
Hắn cầm quyển sách trên bàn lên mở ra đọc.
Câu hồn?
Bạch Tử Ngọc sợ đến tái mặt.

Ừ, xem ra, cậu là bị câu mất hồn, nhưng cũng không hẳn, ban ngày cậu vẫn còn bình thường nhưng hễ ngủ là bị câu đi, chuyện này chắc chắn phải có lý do. Thường thấy nhất chính là cậu và bọn chúng có thù oán với nhau, chúng đến tìm cậu để báo thù, nhưng tôi trông cũng không giống.
Thế nên chuyện này khá phức tạp.
Tôi ngó xung quanh thấy trên tầng nhà cách đây không xa có một người đang đứng ở đó, vừa nhìn thấy tôi hắn lập tức biến mất. Khi tôi qua đó thì chẳng còn ai ở đấy cả, tôi đứng trên đỉnh một lúc, cảm thấy sau lưng có thứ gì đó, ngoảnh lại nhìn thì thấy một bà lão lớn tuổi, bà ta thấy tôi nháy mắt đã lại biến mất. Tôi ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn xung quanh, thật là kỳ lạ!

Á!
Tôi còn đang mải suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng hét thảm của Bạch Tử Ngọc truyền tới. Tôi vội vàng chạy tới nơi phát ra tiếng hét thì thấy cậu ta bị mấy người di xuống đất đánh cho mặt mũi bầm dập, có người một phát móc mắt Bạch Tử Ngọc ra khiến cậu ta đau đớn lăn lộn dưới đất gào thét.
Điều này chứng tỏ có một thứ gì đó đã nhắm trúng Bạch Tử Ngọc, muốn lấy mạng cậu ta trong mơ, hoặc là muốn chiếm xác, nhốt hồn phách của Tử Ngọc trong giấc mơ sau đó một thứ khác sẽ chiếm lấy thân xác này. Nó làm vậy lặp đi lặp lại là để hù dọa cậu ấy, chính là để chuẩn bị cho hành động sau đó.
Hiện giờ trông Bạch Tử Ngọc tinh thần vẫn còn tốt, nhưng một khi tinh thần suy nhược sẽ rất dễ bị kẹt trong mơ không ra được.

Cậu còn chút ấn tượng về những gì xảy ra trong mơ không?
Tôi hỏi, Bạch Tử Ngọc lập tức nói có, còn nói lần này không giống với những lần trước. Lần này những người đó không những đánh Bạch Tử Ngọc mà còn móc mắt cậu ta.

Vậy cậu có ấn tượng gì với nơi đó hay không?
Tôi lại hỏi, nhưng Tử Ngọc lắc đầu.
Trước mắt dường như là một công trường xây dựng rộng lớn, hơn nữa những ngôi nhà xung quanh đều còn dang dở. Trên mặt đất toàn là có, tòa nhà nào cũng cao gần hai mươi tầng, nhưng phòng ốc đều trồng trái, xung quanh tôi không có lấy một bóng người, cảnh tượng cực kỳ hoang vắng, dưới đất còn có một động cát.
Nhìn xung quanh một lượt, tôi phát hiện có người đang bước tới, người đó ngây ngốc đi về hướng đống cát, tôi nhìn kĩ lại thì nhận ra đó là Bạch Tử Ngọc.
Long Đình hít sâu một hơi:
Khủng khiếp như vậy sao?


Cũng chẳng có gì, giấc mơ của mấy người khác còn khủng bố hơn mấy cái này nhiều. Thế nhưng cậu ta không chỉ là mơ mà là bị kẻ khác cầu hồn đến một nơi nào đó, rồi sau đó bị ngược đãi ở đấy, làm như vậy càng đáng sợ hơn so với tra tấn thể xác của Tử Ngọc, vì thể cậu ta mới hoảng sợ thế này.

Cậu ta giống như thể bị mộng du, đi một mạch về phía trước rồi lướt qua mặt tôi.
Đến chỗ đống cát, Bạch Tử Ngọc đi lên trên đống cát rồi lại đi xuống, thấy vậy tôi bèn theo sau. Cậu ta đi vào một tòa nhà đang xây dở, vừa vào thì thấy bên trong có vài hồn ma đang ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt chúng cực kỳ dữ tợn, cả mặt toàn là máu, con mắt cũng sắp rơi ra ngoài. Thấy Bạch Tử Ngọc, tất cả bọn chúng bổ nhào tới vung tay vung chân đấm đá cậu ta, có mấy người còn há mồm ra cắn. Bạch Tử Ngọc đau đến run lẩy bẩy, sau đó cậu ta vượt qua những người kia rồi đi lên tầng, trông như thể bị ai đó dẫn đi vậy.
Bạch Tử Ngọc trong tôi vẽ, sợ hãi đến mức run rẩy cả người.

Long Đình, Long Đình, nó ở đây, chính là ở đây.
Bạch Tử Ngọc cực kỳ sợ hãi, tôi vẻ hết ra những con quỷ đã đánh cậu ta, tổng cộng là sáu tờ.
Tôi liếc qua quyển Vô Cực đang để trên bàn, tôi rất muốn đọc nhưng bản thân vẫn còn việc phải làm, chỉ cần một chút sai sót thôi sẽ xảy ra chuyện. Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, tôi nhắm mắt lại, tập trung niệm lực rời khỏi chỗ của Huyền Quân.
Mở mắt ra một lần nữa, tôi đã đến một nơi xa lạ nào đó.
Sau khi con người chìm vào giấc ngủ, thứ đi lại ở trong mơ chính là hồn phách của chúng ta, một khi hồn phách bị mắc lại ở chỗ nào đó không thoát được thì cơ thể sẽ trở thành vỏ rỗng, khi ấy có thứ gì đó thừa cơ nhập vào cũng là điều rất bình thường.
Vấn đề ở đây là Bạch Tử Ngọc đã gặp phải thứ gì mà lại gây ra hậu quả như vậy.
Chuyện này cũng tương tự như điều tra phá án, gặp phải phiền phức lúc nào cũng phải tra cho rõ. Vấn đề là nếu xử lý vụ án của con người thì chắc chắn sẽ hỏi rõ được, nhưng với quỷ thì lại khó vì không phải con quỷ nào cũng có linh trí, một số thậm chí còn không biết là nó đang hại người. Việc này giống như thể bắt một tên ngốc rồi hỏi cũng như không, muốn tra ra manh mối vụ án là rất khó khăn.
Long Đình hỏi Bạch Tử Ngọc:
Tử Ngọc, chẳng phải nửa năm trước cậu từng đụng phải thứ gì đó hay sao?


Vậy làm sao để biết được là kẻ nào đang hãm hại cậu ấy?
Long Đình tiếp tục hỏi tôi.
Phải tìm được nơi này, sau đó đến xem rồi tính tiếp.


Long Đình nhìn kĩ:
Chỗ này chắc là ở trong thành phố này, tôi biết một số tòa nhà xây dở trong thành phố, để tôi đi tra xem sao.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.