Chương 198: Suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày


Long Đình cầm lấy lá bùa bình an rồi đưa cho Bạch Tử Ngọc, cậu ta đeo lên rồi mới rời đi cùng Long Đình. Sau khi họ rời khỏi thì tôi cũng đi ngh8ỉ, vừa mới nằm xuống ngủ lại mơ thấy Huyền Quân.

Tôi xuất hiện trong phòng đọc sách của hắn, sau đó quan sát xung quanh một lượt. Huyền3 Quân đang ngồi trên ghế, hắn ngửa đầu ra sau chợp mắt, khi tôi xuất hiện thì lông mày hắn khẽ động, thế rồi hắn đứng dậy nhìn về phía tôi đang9 đứng. Tôi ngó nghiêng một vòng rồi nhìn sang Huyền Quân, lần này hẳn trực tiếp nhìn thẳng vào tôi. Tôi nghi ngờ không biết có phải hắn đã thấy6 mình hay không nên bước về phía đó. Tôi thử cầm quyển Vô Cực lên, nhưng hắn lại không nhìn theo tôi mà vẫn nhìn về chỗ vừa nãy. Xem ra Huyền Q5uân chỉ cảm thấy có gì đó đi vào chứ không hề nhìn thấy tôi, vậy thì yên tâm rồi. Nhìn quyển Vô Cực trên tay, có vẻ quyển sách này có sức hấp dẫn quá lớn đối với tôi, nếu không đọc hết thì chắc còn phải chạy đi chạy lại nhiều. Đã thể thì nhân lúc này đọc xong một lần luôn cho đỡ phải quay lại.
Long Đình gọi Bạch Tử Ngọc qua đây, cậu ta ngồi xuống nói cho tôi nghe chuyện trong gia đình mình. Từ nhỏ, Bạch Tử Ngọc đã không có bố mẹ, trong nhà chỉ có ông ngoại và mấy người cậu, nhà cậu cũng có trẻ con nên hồi nhỏ cậu sống với ông ngoại. Vào cấp ba, Tử Ngọc một mình đi làm thuê kiếm tiền học, lên đại học đã bắt đầu đi làm, đến nay cũng đã mười năm, cuối cùng trở thành một thương nhân giàu có.
Bình thường quan hệ của Bạch Tử Ngọc và gia đình khá tốt, còn về những mặt khác thì cậu ấy không hề có tật xấu nào cả.

Tiếp theo?
Sao mà tôi biết được?
Tôi nhìn xung quanh phòng sách:
Đây là phòng sách à?

Cô không biết tự nhìn à?
Huyền Quân cáu, sau đó ngồi xuống ghế.
Nói xong cô ta rời đi, tôi nhìn sang Huyền Quân, hắn có vợ chưa cưới?
Huyền Quân tỏ vẻ bực mình, cầm quyển sách lên đọc, trông hắn có vẻ rất tức giận, sau đó hằn tiện tay ném quyển sách sang bên cạnh, tức giận nói một câu:
Thôi ngủ.

...
Tôi cũng cạn lời, làm gì có ai đi ngủ còn phải thông báo một tiếng như thế. Huyền Quân chui vào chăn nằm xuống, hắn nằm một nửa còn tôi chiếm một nửa. Tôi nhắm mắt lại, chẳng còn tâm trạng gì mà đọc sách nữa. Đặt Vô Cực xuống, đến lúc tôi phải quay về rồi. Tôi chợt thấy buồn ngủ không chịu nổi nên nghiêng sang một bên ngủ thiếp đi. Đến khi tôi tỉnh lại, nhưng vẫn chưa quay về mà còn đang nằm bên cạnh Huyền Quân, vả lại hắn còn đang ôm lấy tôi. Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn nhưng thấy Huyền Quân đang nhắm mắt, tôi nghĩ kì lạ, chẳng lẽ hắn vẫn còn tỉnh?
Tôi dò thử mấy lần thì thấy hẳn không để tâm đến mình, biết là hắn đang trong mơ nên cũng không giãy giụa nữa, dù sao Huyền Quân cũng vẫn còn đang ngủ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ phòng sách, trời vẫn còn chưa sáng.
Tôi thử nhúc nhích, vòng tay hắn siết chặt lại khiến tôi giãy mãi không ra.
Lúc đầu tôi còn khá hoảng, cảm thấy cứ như bị phát hiện ra rồi, dẫu sao Huyền Quân ôm tôi chặt vậy cơ mà. Nhưng sau khi hoang mang một hồi tôi thấy dường như Huyền Quân có vẻ chẳng để ý lắm, giống như đang nằm mơ vậy.
Tôi đi đến bên giường ngồi xuống, Huyện Quân nhìn tôi một lát rồi cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh.
Hai chúng tôi cứ nhìn nhau, tôi đang nghĩ xem làm thế nào để quay về.
Nhưng Long Đình vẫn đang gọi tôi, tôi lập tức tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Vừa mở mắt ra thì thấy cánh tay mình đau nhức, tôi choàng tỉnh dậy, đau đến mức thốt lên một tiếng.
Đang ăn cơm tôi lại cảm thấy buồn ngủ cứ như thể ăn phải thuốc ngủ vậy, mí mắt díu hết cả lại, muốn tỉnh táo cũng không tỉnh nổi. Rõ ràng vẫn đang là buổi sáng mà sao tôi lại buồn ngủ đến vậy chứ.
Thầy?
Long Đình gọi, tôi nói với anh ta rằng mình đi ngủ một lát. Thiết nghĩ rất có thể là do dạo gần đây tôi không nghỉ ngơi đầy đủ, bị kẹp giữa chuyện của Bạch Tử Ngọc và bên chỗ Huyền Quân nên mới vậy.
Tôi quay về phòng, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ.
Tôi đi đến bên giường nằm xuống rồi đắp chăn lên.
Đây là phòng sách của Huyền Quân, hắn quả là một người rất biết hưởng thụ. Trong phòng có một bộ bàn ghế khá độc đáo cùng với một chiếc giường đơn, trên giường cũng bày biện rất đơn giản, chỉ có chăn và ga trải giường, vả lại chỉ rộng chừng hơn một mét, vừa đủ cho một người nắm.
Chắc hẳn bình thường Huyền Quân hay dùng nó để nghỉ ngơi trong phòng đọc sách. Tôi đọc một lát thì cảm giác buồn ngủ, thấy chỉ còn vài trang nữa nên muốn xem hết rồi mới chợp mắt. Ai ngờ Huyền Quân lại đi tới bên giường, hắn cởi giày ra rồi xốc chăn lên ngồi xuống bên cạnh tôi. Thấy hắn sáp lại gần, tôi vội vàng nằm dịch sang một bên cách xa hắn một chút.
Thế nhưng cái giường bé đến đáng thương, dù tôi có cổ tránh nhưng bên trong lại là tường, muốn tránh cũng không tránh được.
Tôi vô thức ngoảnh đầu lại nhìn cửa phòng, chẳng lẽ cô gái kia lại đến sao?

Đang nói cô đó?
Huyền Quân cực kì khó chịu, nghe thấy hắn nói vậy tôi kinh ngạc quay lại nhìn hắn.
Bạch Tử Ngọc nói xong lại bổ sung thêm:
Thưa thầy, tôi vừa đi ngủ một lát nhưng ngủ rất ngon, không có nằm mơ.


Ừm.


...
Quả nhiên hắn vẫn còn đang ngủ.
Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Từ trước đến nay toàn là tôi khống chế người khác, hiện giờ lại trở nên bị động.
Tôi không nói gì, Huyền Quân cất tiếng:
Qua đây.


Anh về rồi à?
Tôi hỏi, Long Đình gật đầu đáp lại, đồng thời đưa cho tôi những tài liệu mà anh ta điều tra được.
Hóa ra khu nhà xây dở thực sự tồn tại, hơn nữa còn ở trong thành phố này.
Anh đi nghỉ ngơi một lát đi, tối nay qua đó xem sao, ngoài ra hãy bảo Tử Ngọc kể cho tôi nghe một chút về tình hình gia đình cậu ta.

Lúc nào ở cùng hắn tôi cũng cảm thấy rất áp lực, cứ thế này mãi chắc chắn không ổn.
Tiếp theo thì nên ngồi xuống, tôi cũng ngồi.

Mở mắt ra, vậy mà lại trở về chỗ của Huyền Quân. Hắn đang ngồi trên giường, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, tôi vừa xuất hiện là hắn đã nhìn qua. Lần này hắn không ngoảnh đi mà lại đứng dậy đi về phía tôi, điều đó khiến tôi khá kinh ngạc, hắn nhìn thấy tôi ư?
Còn đang mải nghĩ thì Huyền Quân đã đi đến trước mặt, ánh mắt hắn nhìn tôi, cất tiếng tỏ vẻ không vui:
Cô đi qua đi lại làm gì thế?


Đây là trong mơ.
Tôi nói, sau đó gạt tay rồi đẩy hắn ra.
Huyền Quân nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, hắn lập tức châm biếm nói:
Vậy à?

Long Đình hoảng sợ nhìn tôi:
Thầy.

Nhìn thấy anh ta tôi thở phào một hơi, vừa nãy Huyền Quân nhéo tôi?
Huyền Quân mở sách ra cúi xuống đọc.
Tôi cũng tiếp tục đọc những cử cảm thấy Huyền Quân như đang nhìn mình.

Vậy sau này tôi cứ đeo bùa bình an thì có phải sẽ không có chuyện gì nữa đúng không?
Cậu ta đúng là ngây thơ thật.

Bùa bình an không thể bảo vệ cậu cả đời được, sự việc vẫn chưa điều tra rõ ràng, nếu không xử lý ổn thỏa thì sau này cậu sẽ không thể sống yên ổn được đâu. Cho dù tạm thời không gặp chuyện gì, nhưng qua một thời gian bùa bình an cũng sẽ mất đi uy lực, lúc đó cậu sẽ lại gặp nguy hiểm.

Thế nên tôi gật đầu đáp:
Đúng thế.

Huyền Quân nghĩ một lát rồi nói:
Vậy cô vào trong giấc mơ của tôi làm gì?

Tôi ngoảnh sang nhìn thì thấy hắn vẫn đang đọc sách, thiết nghĩ bản thân nhạy cảm quá rồi nên tôi tiếp tục đọc nốt Vô Cực.
Càng đọc càng thấy buồn ngủ, lúc này tôi mới đặt quyển sách xuống. Huyền Quân cũng gấp sách ngồi dựa vào đầu giường, thấy vậy tôi cũng tựa sang bên cạnh.
Huyền Quân tức giận, đưa tay lên miết cằm tối, ngón tay hắn dùng sức miết mạnh, tôi cứ nhìn hắn ta đến lúc cảm thấy đau mới chợt nhận ra điều gì đó:
Anh nhìn thấy tôi?


Cô nghĩ sao?
Huyền Quân lạnh lùng đáp, tôi vô thức giơ tay kéo tay hắn nhưng hắn không chịu bỏ ra, ngược lại còn trở nên tức giận.
Cũng không phải tôi hù dọa Bạch Tử Ngọc, nhưng thực sự bùa bình an rồi cũng sẽ đến lúc hết tác dụng. Vẻ mặt cậu ta cực kỳ hoảng sợ, đến mức không dám thở mạnh.
Tôi định đi ăn chút gì đó thì thấy Long Đình đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi cá rồi.

Thầy ơi...

Bỗng bên tai nghe thấy tiếng Long Đình, tôi ngoảnh nhìn xung quanh thì chợt tay của Huyền Quân siết chặt, cúi xuống nhìn thì thấy hắn cau chặt mày, có vẻ như cảm thấy khó chịu chỗ nào đó, Huyền Quân cổ sức ôm lấy tôi.
Bên ngoài phòng sách có tiếng bước chân của phụ nữ, Huyền Quân nhìn ra cửa nói:
Nếu cô còn bước vào một lần nữa thì lập tức rời khỏi đây đi.
Người kia bước đến cửa thì dừng lại, sau đó tôi nghe thấy cô ta nói:
Huyền Quân, rốt cuộc anh làm sao thế, tại sao mấy ngày nay lại kỳ lạ như vậy?

Đã biết tôi kỳ lạ thì cô đừng đến tìm tôi nữa, tôi đỡ phải khó chịu!
Huyền Quân nhăn mặt lộ vẻ không vui.
Người phụ nữ ở ngoài một lát lại nói tiếp:
Anh đừng quên em là vợ chưa cưới của anh đó.


Giấc mơ của anh, đương nhiên là do anh mơ thấy tôi chứ không phải là tôi mơ thấy anh rồi. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, chắc chắn tôi là do anh tạo ra, đây không thật sự là tôi.
Tôi nói linh tinh khiến bản thân cũng thấy buồn cười.
Huyền Quân nhìn tôi hỏi:
Vậy tiếp theo phải làm thế nào?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, chẳng hiểu gì cả.

Thấy tôi không động đậy, Huyền Quân bực mình:
Tại sao ở trong mơ mà cũng không làm theo suy nghĩ của tôi vậy?


Thế rồi tôi đứng dậy đi tới trước mặt Huyền Quân, hắn kéo tôi một cái để tôi ngồi xuống đùi, rồi ôm lấy tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.