Chương 199: Suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày


Tôi muốn đứng dậy nhưng Huyền Quân cố ôm lấy:
Làm gì đó? Muốn đi đâu?



Tôi còn có việc phải làm.
Tôi định nói là8 anh đừng có suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng Huyền Quân nắm lấy tay tôi, vuốt phẳng tay tôi ra rồi đan chặt hai bàn 3tay lại với nhau, hắn suy tư nói:
Cô thích tôi à?

Tôi hết cả hồn, trong mơ mà cũng gặp vợ chưa cưới của hắn.
Tôi định đứng dậy thì Huyền Quân ấn tôi ngồi xuống, hắn lạnh lùng nhìn ra phía cửa:
Đã bảo cô đừng đến làm phiền tôi nữa cơ mà.


Không biết.

Nước là vật chỉ âm, hơn nữa một nơi như này mà lại có nước, chứng tỏ âm khí rất nặng.
Cậu ta vô cùng sợ hãi nên lập tức bám theo tôi.

Thầy ơi...
Bạch Tử Ngọc vừa đi vừa gọi, tôi kéo lấy cổ tay cậu ta cho cậu ta đỡ sợ. Chúng tôi đi vòng qua đống cát, đi tới tòa nhà mà trước đây Bạch Tử Ngọc từng tới. Đến trước tòa nhà, cậu ta bắt đầu sợ hãi nói:
Thầy ơi, tôi nhớ ra rồi, trong này có rất nhiều người, bọn họ muốn đánh tôi.

Nhưng tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong gương mà không hề cử động.
Dường như thứ đó khá nóng nảy, thấy tôi không nhúc nhích nó bèn xông tới. Nhưng vừa đến gần tôi thì một luồng ánh sáng đã đánh bật nó ra ngoài, nó hét lên ngã nhào xuống đất, tôi vừa định bước qua đó thì Bạch Tử Ngọc kéo lấy tôi:
Thầy ơi!

Nhưng Bạch Tử Ngọc đang mặc áo khoác lông cừu, còn tôi thì mặc hai lớp áo khoác. Dù so sánh thế nào thì Bạch Tử Ngọc vẫn là người mặc nhiều nhất, tôi và Long Đình ít hơn hẳn.
Thế nhưng hai chúng tôi đều không cảm thấy gì, còn cậu ta thì lại thấy lạnh.
Bạch Tử Ngọc thì lấy điện thoại ra mở đèn lên.
Điều kỳ lạ là ở dưới này rất yên tĩnh, không hề có gì cả, dưới đất là một lớp xi măng và còn mấy bao cát chưa chuyển đi, cả tầng hoàn toàn trống không.
Tôi nhìn hắn đầy khó hiểu, nhưng vẫn khẳng định nói:
Không.

Nói lại lần nữa.
Huyền Quân 6không vui, ánh mắt sắc bén lóe lên.
Tôi nghĩ một lát, người nằm mơ chắc chắn hy vọng người mà mình mơ thấy nói nhữ5ng lời mà họ thích, bởi vì người đó sẽ bị suy nghĩ của người nằm mơ dẫn dắt.

Nhưng em cảm thấy khó chịu lắm, Huyện Quân.

Cô ta bắt đầu giở giọng nũng nịu, sắc mặt Huyền Quân trở nên u ám:
Biển đi!


Sao lại có người ở đây? Bạch Tử Ngọc cất tiếng hỏi.
Đi xem thử xem sao.
Tôi đưa Tử Ngọc qua chỗ đó, vậy mà bên trong cánh cửa có tiếng nước chảy tí tách.
Tôi dừng lại, Bạch Tử Ngọc đứng bên cạnh run lẩy bẩy, tôi đi tiếp, cậu ta lại hỏi:
Tòa nhà này là nơi bị bỏ hoang, sao lại có nước?

Cả hai đều không nhìn vào gương, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ mà nắm chặt lấy tay tôi. Tôi cẩn thận phân biệt, nhưng hoàn toàn không nhìn ra được ai mới là Bạch Tử Ngọc.
Tử Ngọc.
Tôi cất tiếng gọi cậu ta, cả hai Bạch Tử Ngọc cùng đáp lại tôi.
Tiếp đó bọn họ cùng ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi nói:
Cậu nhìn vào trong gương đi.


Không sao.
Tôi đi tiếp còn cậu ta theo sau. Tôi xác nhận lại một lần nữa, đằng sau quả thực không chỉ có một mình Bạch Tử Ngọc.
Lên đến tầng hai, tôi quay lại nhìn một lượt, đằng sau cậu ta lại không có ai.
Bạch Tử Ngọc nghe tôi nói vậy, vội vàng lắc đầu:
Không được nhìn, buổi tối không được soi gương.

Cậu không nhìn thì làm sao biết tôi là ai?
Giọng tối thong thả, hai Bạch Tử Ngọc đều bỏ tay tôi ra, một trong số đó sợ hãi nhìn vào gương, người còn lại thì cúi đầu cười hì hì cực kỳ quái dị.
Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thấy điệu cười nào kinh khủng như vậy, Bạch Tử Ngọc hoảng hốt trốn ra sau lưng tôi. Tôi nhìn thứ đó ở trong gương, nó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt mở to miệng khà một tiếng về phía tôi.

Có tôi ở đây cậu sợ cái gì?

Nghe thấy tôi nói vậy, Bạch Tử Ngọc mới không sợ nữa. Hai chúng tôi bước đi, bên trong tòa nhà vô cùng yên tĩnh, vốn trời phải tối đen chẳng nhìn thấy gì mới đúng, nhưng tôi có thể nhìn thấy rất rõ.
Cậu ta nhát gan, cũng biết một vài chuyện kiêng kị vào ban đêm nên không dám nhìn vào trong gương. Nhưng tôi nhìn rồi.
Tôi nhìn vào trong gương, ban đêm tối đen như mực, tôi thấy trong gương có ba người, đứng bên cạnh tôi một trải một phải, cả hai đều là Bạch Tử Ngọc.
Bạch Tử Ngọc nói:
Thầy ơi, sao chẳng có gì cả?

Chắc sợ quá bỏ chạy cả rồi.

Nói rồi tôi đi lên tầng hai, tôi không tin ở đây chẳng có gì. Cậu ta theo tôi lên tầng hai, mới đầu vẫn chưa phát hiện ra gì cả, nhưng đi được mấy bước thì tôi dừng lại, Bạch Tử Ngọc khó hiểu hỏi:
Sao vậy thầy?

Đến khu nhà, Long Đình đánh xe đến cổng, anh ta dừng xe lại, cả ba cùng xuống xe đi vào.
Bạch Tử Ngọc thấy có gì đó bất thường, cậu ta nói rằng mình cảm thấy rất lạnh.
Sao lại lạnh được?
Mấy người chúng tôi không mặc gì nhiều, nhưng Long Đình là người mặc ít nhất, anh ta mặc đúng kiểu trang phục điển hình của một giám đốc, chỉ mặc một bộ âu phục phong phanh bất kể trời nóng lạnh,

Không.

Huyền Quân sầm mặt lại, ngẩng đầu lên nhìn tô9i:
Nói lại lần nữa.

Sau khi rời khỏi phòng, tôi bèn đi tìm Long Đình, anh ta và Bạch Tử Ngọc đều đang ở nhà.
Chúng tôi nói với nhau mấy câu rồi cả ba cùng tới tòa nhà bỏ hoang.
Tôi quan sát tầng hai phát hiện thiết bị của tầng này nhiều hơn hẳn tầng một, hơn nữa còn có một vài chỗ để nghỉ ngơi, dưới đất còn trải mấy cái đệm.
Tôi đang định đi sang chỗ khác thì Bạch Tử Ngọc kéo lấy tôi, tôi ngoảnh lại nhìn thì thấy cậu ta chỉ về một hướng. Trông vẻ mặt kinh sợ của Bạch Tử Ngọc, tôi nhìn về hướng cậu ta chỉ, hành lang bên đó có một cánh cửa, có một người đang đứng ở đó. Lúc tôi nhìn sang bên ấy thì người đó đã bước vào trong cửa.
Thế nên tôi trả lời:
Không thích.


...
Ánh mắt Huyền Quân trở nên u ám, hắn nói:
Vậy cô đến đây làm gì?

Tôi...

Người ban nãy vừa đi vào, bên trong lại có nước, chứng tỏ thứ vừa vào không phải là người.
Đến cửa, tôi và Bạch Tử Ngọc đi vào và nhìn thấy một tấm gương.

Long Đình, anh ở lại đây đợi chúng tôi, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa anh cũng không cần phải quan tâm. Đến khi trời sáng chúng tôi mới quay lại, sau đó chúng ta cùng rời đi.


Thầy nhớ phải cẩn thận!
Long Đình lo lắng nhìn tôi, tôi kêu Bạch Tử Ngọc đi theo mình, hai chúng tôi cùng bước vào trong.

Huyền Quân...

Cửa phòng mở ra, Huyện Quân chửi thề một cầu, hắn nắm chặt lấy tay tôi, nhưng đúng lúc ấy tôi bừng tỉnh dậy.
Tôi mở mắt ra cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nhưng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà ngủ tiếp nữa.
Ngồi dậy nhìn sắc trời, cũng đã chập tối rồi.

Im miệng!
Huyền Quân ngang ngược chẳng ra làm sao, hắn không cho tôi nói, đã thế thì tôi không nói nữa.
Hết lần này đến lần khác, cứ đúng lúc này ngoài cửa lại truyền tới giọng vợ chưa cưới của Huyền Quân:
Huyền Quân, em thấy khó chịu lắm, anh ra xem em thế nào được không?

Tôi sững người, ngoảnh lại nhìn Bạch Tử Ngọc, cậu ta há to miệng, trừng mắt lên hỏi tôi với giọng đầy u oán:
Thầy thấy tôi có đẹp không?
Tôi vung tay túm lấy Bạch Tử Ngọc rồi ném ra ngoài.

Bạch Tử Ngọc bật cười khà khà, nó bị tội ném ra khỏi cửa sổ.

Tôi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, Bạch Tử Ngọc đã nằm gục dưới đất, mấy linh hồn xung quanh bổ nhào tới bắt đầu gặm xé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.