Chương 205: Nếu hắn không chết, làm sao giải sầu đ y


Từng chữ Huyền Quân thốt ra nghe như lời nguyền rủa, thế nhưng tôi biết những câu đó không phải đang nguyền rủa gì cả, đó chỉ 8là kết cục của Bạch Căn Sinh mà hắn thấy được thôi. Bạch Căn Sinh trào phúng bật cười ha hả:
Đại sư sẽ giúp tao.



T3ên đại sư đó còn không lo nổi thân mình, lấy đâu ra sức giúp ông?
Dứt lời Huyền Quân ra hiệu cho Chu Cường, anh ta vội vàng 9giơ giấy tờ ra, chân tướng rõ như ban ngày, chứng cứ vô cùng xác thực, thảm án năm đó cũng sẽ được đưa ra ánh sáng.
Theo tốc độ tụng kinh của hắn, tôi dần không nghe rõ hắn đang đọc cái gì, thế nhưng xương cốt trong từng thớ cơ thể bắt đầu rung lên, đến tận khi hắn tụng xong chín trăm chín mươi chín lần, tôi mới xem như sống lại,
Mở mắt ra, sắc mặt Huyền Quần tái nhợt, môi khô nứt. Hắn hung hăng trưng tôi, như hận không thể ăn tươi nuốt sống, đến xương cũng không cần phải
Có văn hóa thật đáng sợ
Tôi quay người, không định nhúng tay vào chuyện này nữa, dù sao tôi cũng không lo nổi. Bạch Tử Ngọc liên tục gật gù đồng ý.
Vậy hai thầy cứ về trước đi, tạm thời tôi cần đi xử lý chút chuyện bên tòa nhà đã. Bạch Căn Sinh đã bị bắt, tôi muốn có tòa nhà kia âu cũng là chuyện dễ dàng, mua đứt là được.
Tôi đi ra cổng, băng qua đường, lúc sắp đi tới phía đối diện, đột nhiên có một chiếc xe gầm rú lao đến. Tôi ngơ ngác nhìn về hướng chiếc xe, nó lao đến với tốc độ cực nhanh, dường như có tiếng rít chói tai, chỉ nghe một tiếng
rầm
, cả người tôi bị đụng văng ra ngoài.
Cơ thể bị hất xuống đất, chỉ còn lại cơn đau đớn. Tên tài xế không xuống xe, mà lách qua bỏ chạy.
Tôi muốn xem ông ta sẽ ra sao nên không đi ngay. Người phụ nữ đỡ ông lão đứng dậy, ông ta quả quyết gằn giọng:
Mau đi lấy pháp bảo hộ thân của cha lại đây, cha phải mau chóng phòng thân.

Người phụ nữ lật đật đi mất, ông lão lảo đảo quay về phòng. Tôi đi theo nhìn thì thấy khi ông ta ngồi xuống, còn chưa kịp hộ thân đã có một đám linh hồn bay từ ngoài phòng vào trong. Một đám bóng đen thui, nhìn như không mặc quần áo vậy. Tôi chỉ nhìn thấy những bóng hình đen nhẻm, đôi mắt trợn trừng đầy phẫn nộ và cái miệng rộng toác.
Có điều không ngờ giấc mơ này lại dài như thế. Huyền Quân không những không rời khỏi, mà tôi thấy hắn vẫn còn ung dung lắm, không hề có ý định rời đi. Về tới nhà tôi lập tức đi nghỉ xả hơi, Huyền Quân cũng theo sát bước vào cửa, chuẩn bị đi nghỉ. Thấy hắn nằm xuống, đến tắm tôi còn không dám. Mới đầu tôi còn nằm trên giường, nhưng khi thấy hắn cũng nằm lên thì tôi lập tức đứng dậy ôm đệm chăn trải dưới sàn nhà, ngả lưng nằm dưới đất. Huyền Quân nhổm người dậy ra lệnh cho tôi:
Lên đây.

Tôi thật sự ghét điệu bộ như bề trên của hắn, làm như đang gọi cún không bằng.
Tôi lườm Huyền Quân, hết nói nổi, cảm giác cứ như mình là người hầu của hắn vậy. Nhưng trời đã khuya, tôi cũng mệt rồi, về sớm cho lành.
Tôi theo Huyền Quân lên xe, Tử Mặc đưa chúng tôi về.
Tới khi tôi câu giờ rề rà đi ra đã chẳng thấy bóng dáng Huyền Quân đầu. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chăn lăn lên giường.
Đời này hiếm lắm mới có người khiến tôi hãi hùng tới mức này, ai ngờ kẻ đó lại là Huyền Quân.
Đất trời luân chuyển, trời xanh há bỏ qua cho ai?
Ông ta thân là thuật sĩ lại giúp người hại người khác, trước khi chết tất phải chịu nỗi thống khổ cùng cực mới có thể lìa đời.
Đi được một đoạn, hắn dừng chân trước một tòa nhà cao lớn, sở dĩ nói là tòa nhà đại khái là vì biệt thự thì không hẳn là biệt thự, nhưng cổng chính thật sự rất xa hoa.
Huyền Quân đi tới bấm chuông cửa, không bao lâu đã có một người phụ nữ tầm ngoài năm mươi đi ra. Bà ta vừa thấy Huyền Quân thì lập tức căng thẳng, ấn đường đen sạm, cung ba mẹ ảm đạm, chứng tỏ ba mẹ sắp gặp chuyện không lành.
Tôi chẳng thể thốt nên lời nào, hắn không hung dữ nữa, bể tôi lên đi sang một nơi khác rồi thả tôi xuống đất, sau đó lấy khóa nổi mệnh ra, chiếc khóa nhanh chóng khóa linh hồn nguyên bản của tôi lại. Tiếp đó hắn lau đi sổ máu đã khô dính trên người tôi, bắt đầu đọc chủ sám hối, tôi gắng sức đỡ người dậy ngồi khoanh chân, nhắm hai mắt. Lúc này cơn đau trên người đã lên tới đỉnh điểm, tôi không nhịn được rên rỉ.
Huyền Quân cắn răng, tốc độ đọc nhanh dần, giọng càng lúc càng lớn.
Nói ra tôi còn ngại mất mặt!
Sau khi ngủ say tôi lại nằm mơ, giấc mơ lần này khá đặc biệt, cảnh tượng trong mơ là một nơi xa lạ, tôi xác định mình chưa từng tới nơi này.

...
Tôi vờ như thể không nghe thấy gì, miệng ngáy khò khò.
Huyền Quân bóp lên eo, cả người dân sát, hơi thở của hắn phải lên cổ tôi, cảm giác hơi nhột, tôi siết chặt nắm tay, chật vật định tiến vào giấc ngủ.
Tôi không nhấc nổi mí mắt, mệt quá rồi.
Hắn nói không phải không có lý, ông ta không đáng được thương hại, nhưng khi người sắp chết, nói lời tốt lành, biết đâu trong lòng ông ta còn một chút lương tâm.
Người phụ nữ khóc như đứt ruột đứt gan, ông lão thoi thóp, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng lại không thể dứt khoát chết quách cho xong.
Tôi nhìn mà không đành lòng, bèn đầm một lỗ lên ngón tay, một giọt máu rơi xuống mặt đất, oán khí ngay trước mặt bắt đầu tản ra. Tôi quay sang nhìn, người ông ta run run, lúc thấy được tối thì há miệng thở hổn hển, tựa như muốn nói lời cảm ơn, tôi im lặng nhìn rồi quay lưng rời đi.
Trái lại có Long Đình giải thích:
Ý của thầy Trương là nơi đó vốn là đất mộ âm trạch, là một thành phố âm phủ, không hợp để người sống cư trú. Ban đầu vốn là bãi tha ma, thế thì chi bằng để làm nghĩa địa tiếp, cát bụi rồi sẽ về với cát bụi, của ai thuộc về người đó, tới từ đầu về nơi đó. Người về nơi người ở, quỷ ở lại nơi của quỷ, siêu độ vong hồn, cũng có thể khiến người ta thanh thản.

Tôi bất ngờ quan sát Long Đình, bộ anh ta là con giun trong bụng Huyền Quân đấy à?
Nếu tôi không cứu, ông ta sẽ chết vô cùng thê thảm, thấy vậy tôi cũng khó tránh khỏi bỏng mắt, làm thế coi như bên dạ yên lòng.
Khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, Huyền Quân không còn ở cạnh, tôi đoán có lẽ hắn đi rồi, lúc này mới dám ngủ tiếp. Mặc dù cơ thể còn đau nhức, nhưng đánh một giấc xong đã không sao nữa rồi. Tôi rất biết ơn hẳn, nếu không có hắn, hắn là tôi đã chết trong mơ
Nghĩ tới đây, người tôi bủn rủn không có sức, nhoáng cái ngã gục.

Ly Thương!
Huyền Quân vội vàng đỡ lấy ôm tôi vào lòng, bên tai vang lên tiếng nói tức giận không nguôi của hắn:
Ông ta giết người hại quỷ, cô còn dám thương hại người ta, bộ chán sống hay sao hả?

Ngay khoảnh khắc tôi rời đi, người phụ nữ bị thương khóc thảm, ông ta đã ngừng thở.
Tôi quay đầu nhìn lại, ông ta cũng coi như ra đi thanh thản, đôi mắt nhắm lại, bên khóe môi còn vương nụ cười.

Giáo sư Trương đừng để ý đến tôi, tôi thích ngủ trên sàn được không?
Tôi trùm chăn, chuẩn bị đánh một giấc thật ngon, ngủ dậy Huyền Quân sẽ biến mất thôi.
Huyền Quân im lặng, sau đó cầm gối ném lên người tôi, khiến tôi giật bắn, còn tưởng hằn tính bạo hành mình, cuống quýt mở mắt ra. Kết quả lại thấy Huyền Quân đang ngồi ngay bên cạnh vươn tay kéo chăn của tôi.
Nào ngờ tôi vừa nằm xuống lập tức bị Huyền Quân trở người ôm lấy, tôi trùng to mắt quay phắt nhìn sang hắn. Tên này còn nhàn rỗi đánh giá khuôn mặt tôi, cặp mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy khiến trái tim tôi không khỏi run lên vì sợ hãi. Vì thế tôi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngó lơ nhắm mắt lại.
Bàn tay Huyền Quân lần mò ở eo tôi, châm chọc:
Cô muốn tôi đi tới thế cơ à?


Cậu tìm ai?
Người phụ nữ hỏi Huyền Quân, hắn lạnh nhạt trả lời, bảo rằng tìm cha bà ta. Người phụ nữ thay đổi sắc mặt, bảo cha bà ta không có ở nhà.
Huyền Quân nhìn vào trong tòa nhà, đang trông vào thì cửa phòng trong nhà mở ra, một ông lão cao tuổi bước ra.
Ông lão mặc một bộ đồ đen, ánh mắt thâm trầm, nhìn tướng mạo và khí sắc thì biết, không nghi ngờ gì ông ta chắc chắn là cha của người phụ nữ này, thế nhưng xem ra có vẻ không còn sống được bao lâu.
Ông lão đi tới trước mặt Huyền Quân rồi quỳ sụp xuống:
Xin cậu tha cho tôi một con đường sống.


Ác giả ác báo, ông đã giúp Bạch Cắn Sinh hại chết mấy mạng người, chiếm dụng tòa thành âm phủ, vô số hồn người chết không có nhà để về, đành phải phiêu bạt nơi dương thế, khiến bầu trời của âm thành phủ đầy âm khí. Dương khí tan rã khiến những sinh mạng xung quanh lâm vào hư ảo, đảo ngược cân bằng âm dương. Cho dù hôm nay tôi không tìm ông thì ông cũng chẳng sống nổi.
Từng câu chữ Huyền Quân cất lên như châu như ngọc, nhưng khi nghe kỹ lại sắt đá như muốn đòi mạng.
Ông lão quỳ trên mặt đất than khóc, nhưng Huyền Quân vẫn dứt khoát rời đi.
Tôi nằm ngay đơ, thầm nghĩ kỳ này tiêu rồi.
Nhưng đúng lúc này, Huyền Quân thình lình xuất hiện ôm lấy tôi, ánh mắt hắn rét lạnh, bực tức mắng:
Sao không đụng chết cô đi cho rồi!

B6ạch Căn Sinh bị đưa đi, Bạch Tử Ngọc thẫn thờ quay lưng rời khỏi.
Bạch Căn Sinh vừa đi vừa gào hét, phẫn nộ gào lên r5ằng ông ta sẽ không chết, ông ta không thua. Bạch Tử Ngọc đờ đẫn lê bước ra tới cửa mới quay sang hỏi Huyền Quân:
Thưa thầy.
Huyền Quân lạnh nhạt liếc Bạch Tử Ngọc:
Nói.

Bây giờ tôi nên làm gì đây?
Bạch Tử Ngọc chán chường lẩm bẩm.
Cát bụi về với cát bụi, đưa tiễn vong linh, tạo phúc cho dân.
Lời Huyền Quân nói lúc nào cũng cao thâm, tôi nghe mà đầu óc mơ hồ. Bạch Tử Ngọc nghe cũng không hiểu, đực người ra nhìn Huyền Quân.
Theo như tôi thấy thì, chỉ cần chuyện đã được giải quyết, Huyền Quân sẽ rời đi. Suy cho cùng nơi đây vốn là cảnh trong mơ, nếu không về chẳng nhẽ hằn tỉnh ở trong nhà ngủ tới chết luôn sao.
Chết rồi nghĩa là chẳng còn gì nữa, lẽ nào chỉ vì một giấc mơ mà muốn đâm đầu vào chỗ chết?
Bọn chúng hà hơi, bao vây ông lão, tay chân ông ta cứ như bị xoắn thành bánh quai chéo, quấn chặt vào nhau, miệng thì bị banh ra để sáp nến vẩy dầu vào, muốn la lên cũng không được, cơ thể mất đi quyền khống chế, chỉ có thể phát ra âm thanh khóc lóc rên rỉ. Con gái ông ta quay lại, vì không thấy cha nên bà ta chỉ có thể cuống cuồng đi loanh quanh gọi tìm. Ước chừng hơn hai tiếng sau, ông ta mới xuất hiện ở giữa không trung rồi rơi thẳng xuống đất, gần như đã hấp hối.
Đám bóng đen trao đổi ánh mắt rồi mới rời đi.
Khi tôi còn đang khó hiểu, chợt bắt gặp Huyền Quân đang đứng ở đằng kia,
Trước mặt là một con đường, có mấy chiếc xe chạy ngang qua, Huyền Quân đứng đợi một lúc, tới khi trên đường không còn chiếc xe nào mới sải bước băng qua đường. Tôi rất tò mò, không phải hắn về nhà rồi ư, bèn đi theo sau, cũng may hắn không phát hiện ra tôi.
Tôi hốt hoảng ngồi dậy, Huyền Quân vén chăn nằm xuống ngay cạnh, còn tôi đã sợ tới ngây người.

Còn không ngủ thì không tỉnh được nữa đâu.
Huyền Quân lạnh nhạt nhắc nhở, tôi sực tỉnh nhanh nhẹn nằm xuống nhắm mắt lại, nghĩ tới cảnh lúc tỉnh lại Huyền Quân đi mất, trong lòng rất chi là vui sướng.
Dù tôi sắp bị cơn đau hành đến chết đi sống lại, nhưng vẫn kìm nén, bội phục cười khi:
Lợi hại ghê!

Tụng chú sám hối chín trăm chín mươi chín lần đó, không ngờ hắn đọc được hết!
Về phần thành phố âm phủ bên dưới, tôi sẽ cho dỡ hết toàn bộ công trình ở trên, trả lại nơi ở cho họ. Sau đó xây dựng khu nghĩa trang, giúp họ được ra đi trong thanh thản, còn người đó... trước tiên tôi sẽ tìm và đưa thi thể lên, rồi thu xếp ổn thỏa cho gia đình anh ấy.


Tùy cậu.
Huyền Quân quay sang tôi:
Đi thôi.

Trời ạ, đúng là không ngủ nổi.
Tay Huyền Quân không ngừng sờ nắn, hơi thở ngày càng nặng nề, tôi thực sự không chịu được nữa mới vội nói mình buồn đi vệ sinh, đứng dậy chạy biến vào toilet.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.