Chương 204: Nếu hắn không chết, làm sao giải sầu đ y


Trên đường đi tôi gọi điện cho Long Đình, nhờ anh ta dẫn Bạch Tử Ngọc tới đây.

Trước khi gọi điện tôi còn nghĩ, chẳng lẽ giấc mơ n8ày cứ kéo dài ra thực tại, không thể thoát khỏi ư?

Thế thì xúi quẩy quá trời, không gặp lại Quý Mạt Dương thì thôi, lại còn suốt 3ngày phải đối mặt với Huyền Quân. Nhìn cái thái độ đó của hắn, cứ như hắn là áng mây trên trời, còn tôi là vũng bùn dưới đất, hắn đứng tr9ên tầng mây, còn tôi chìm dưới bùn lầy vậy. Bảo sao tâm trạng không khó chịu cho được.
Ngay từ đầu, chúng tôi đã dự đoán cậu bị người khác hãm hại, nhưng lại không biết nguyên nhân do đâu.
Trên thực tế, mọi thứ sớm đã được mưu tính từ trước rồi.
Trước khi cậu được sinh ra, vào hai mươi mấy năm về trước, có một người có mệnh cách giống như cậu, cũng là thanh niên trai tráng trẻ tuổi, người đó bị đưa đi và chôn dưới tảng đá.
Bọn họ thấy là Bạch Tử Ngọc, còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng mở cửa:
Cậu chủ.

Bạch Căn Sinh đâu?
Bạch Tử Ngọc chẳng thèm khách sáo, giận dữ hét lên, bọn họ giật mình, tưởng rằng Bạch Tử Ngọc điên rồi. Bạch Tử Ngọc sải bước tiến vào trong, điệu bộ rất hung hăng. Chúng tôi theo sau tiến vào, ông ngoại cậu ta - Bạch Căn Sinh đã xuống tới lầu, mấy ông cậu và anh chị em họ hàng đều có mặt.
Mọi người mồm năm miệng mười rôm rả, có người còn hỏi Bạch Tử Ngọc đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Tử Ngọc phẫn nộ chất vấn Bạch Căn Sinh:
Có phải mệnh cách của tôi có thể áp chế những linh hồn và ma quỷ ở tòa nhà đó giúp ông đúng không?

Cọc sống ở đây chính là dùng một người sống đưa đi hiến tế cho hồn phách của người chết.
Tất nhiên, cách trực tiếp nhất để tạo ra cọc sống chính là chôn một người sống sờ sờ như cậu xuống dưới đá. Chỉ cần lấy một tảng đá to đè cậu xuống dưới, dùng mệnh cách và oán khí vì bị hại chết tươi để trấn áp hồn phách ở nơi đó.
Sỡ dĩ ngày nào cậu cũng gặp ác mộng bị hồn phách nơi đó giết hại, chính là vì để cậu chuẩn bị làm cọc sống.
Bạch Căn Sinh sửng sốt, cây gậy trong tay run lên.
Bạch Tử Ngọc buồn cười:
Vốn dĩ tôi chẳng phải cháu ngoại ông, tôi chỉ là đứa được mua từ bên ngoài về, ông nuôi tôi vì muốn tôi chết, để tôi giúp ông trường thọ phải không?

Bạch Căn Sinh căm tức quát Bạch Tử Ngọc:
Mạng mày vốn hèn hạ, ba mẹ mày sinh mày ra nhưng không có sức nuôi. Nếu không nhờ có tao thì mày đã chết quách từ đời tám hoành rồi. Tao mang mày về nuôi mày khôn lớn, còn hết mực thương mày. Nếu không có tao, mày đã chết từ hai mươi mấy năm trước rồi.

Huyền Quân xoay người qua, mười ngón tay đan chặt tay tôi, khiến tim tôi đập loạn thình thịch. Hắn thuận thế kéo tay tôi qua đặt lên trên đùi, thậm chí còn gần ngay giữa hai chân. Vốn dĩ tôi không muốn suy nghĩ bậy bạ gì cả, nhưng bị hắn kéo tới chỗ không nên đặt, tâm trí cứ tự bay về hướng đó. Ai ngờ, Huyền Quân lại phẫn nộ cắn răng trùng tôi, ánh mắt căm tức tới nỗi khiến tôi rợn tóc gáy.

À thì...
Tôi lắp bắp hòng tìm chủ đề để nói, những tay lại bị Huyền Quân siết càng chặt hơn.

Qua đây nằm xuống.
Nói xong Huyền Quân kéo tôi qua, bắt tôi nằm lên đùi hắn. Khi tôi ngước mắt nhìn thì hắn đè tay tôi lại:
Sắp tới rồi, ngủ một giấc đi.


Thế à?
Bạch Tử Ngọc cay đắng, giận quá hóa cười.
Bạch Căn Sinh lạnh mặt nói tiếp:
Từ khi mày tới nhà tao, nhà họ Bạch chẳng có ngày nào tốt lành. Năm đó tạo dốc hết gia tài giữ lại được nhà họ Bạch, giữ được mạng, nhưng mày... lại lấy đi hết thời vận của chúng tạo. Tao chưa tìm máy tính sổ đã coi như hết lòng rồi. Mày được ăn ngon mặc đẹp sống sung sướng biết bao, không có tao thì mày chết ở cái xó xỉnh nào còn chưa biết đâu.


Cho nên ông mới đem ngày sinh tháng đẻ của tôi đặt trong tòa nhà đó, khiến tôi chịu đủ tra tấn, đêm nào cũng bị đám quỷ kia sát hại?

Thậm chí tôi còn cảm thấy Huyền Quân hà tất phải tốn công đi vào giấc mơ của tôi làm chi, tự hẳn ra tay cũng đủ giải quyết việc này rồi.
Khi Huyền Quân vươn tay qua, tôi lập tức mở to mắt, chợt và phải ánh nhìn lạnh lùng của hắn, ánh mắt đó như thể hận không thể ném tôi ra khỏi xe vậy, cái tính cục súc của hắn được thể hiện hết sức rõ ràng. Tôi bắt đầu cân nhắc, nếu cả hai mà đánh nhau thì tôi có phải đối thủ của hắn không, với cả tỷ lệ thắng là bao nhiêu.
Huyền Quân siết chặt tay tôi:
Bộ trồng tôi muốn đánh người thế hả?

Giọng Huyền Quân không mấy kiên nhẫn, thậm chí còn hơi cáu kỉnh, có lẽ hắn sắp không áp chế được tính tình bạo ngược của mình rồi, vì thế tôi không dám nói nhiều nữa, nghe lời nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới nơi Bạch Căn Sinh sống, xuống xe tôi đi bấm chuông cửa, vì là buổi tối nên nhà Bạch Căn Sinh không có ai ra, mãi tới khi Bạch Tử Ngọc đến.
Bạch Tử Ngọc xuống xe, sắc mặt rất khó coi, cậu ta khó hiểu nhìn tôi và Huyền Quân một hồi mới hỏi:
Tại sao mọi người lại tới nhà tôi?

Tôi hỏi:
Ba mẹ cậu đều mất, từ nhỏ đã mồ côi, cậu có biết nguyên cớ do đầu không?


Tôi không biết.
Sắc mặt Bạch Tử Ngọc trắng bệch, thật ra cậu ta cũng đã nghĩ tới điều gì đó rồi.
Ba cậu không phải họ Bạch, cậu lại cùng họ với ông ngoại, cậu có từng nghĩ là tại sao không?
Tôi hỏi Bạch Tử Ngọc, cậu ta lắc đầu.

Cậu là một đứa trẻ được nhặt về, ba mẹ cậu là ai, đã chết hay chưa đều là lời ông ngoại Bạch Căn Sinh của cậu kể ngoài miệng thôi, mà cậu căn bản không phải con cháu nhà họ Bạch. Sở dĩ cậu bị đưa tới nhà họ Bạch, được đặt tên là Bạch Tử Ngọc là bởi một chuyện rất hệ trọng. Hai mươi mấy năm sau, mệnh cách của cậu có thể dùng để trấn áp tòa nhà mà cậu đến kia, trở thành cọc sống.
Oán niệm và mệnh cách của nam quỷ đã trấn áp đám hồn phách nơi đó, điều này đã giúp cho ông ngoại cậu, cũng chính là Bạch Căn sinh sống lâu trăm tuổi, hưởng vinh hoa phú quý.
Còn cậu đã được chọn ra từ nhiều năm trước, đã định sẽ trở thành cọc sống thứ hai, dùng để thay thế cho người đàn ông kia tiếp tục trấn áp tòa nhà.

Nghe tối giải thích xong sắc mặt Bạch Tử Ngọc càng thêm tái nhợt, cậu ta rét lạnh nhìn tôi chòng chọc, dáng vẻ gần như sắp điện tới nơi. Cậu ta nhìn ngôi biệt thự nhà họ Bạch, đột nhiên phẫn nộ đạp lên cửa gào thét:
Mở cửa, mở cửa cho tôi.


Sớm muộn gì mày cũng chết, làm chút chuyện cho nhà họ Bạch chẳng phải là lẽ đương nhiên sao.


Nhưng tiếc quá, tôi không chết được, khiến ông phải thất vọng rồi. Đại sư đã giúp tôi phá tan âm mưu quỷ kế của ông rồi, ông chẳng sống được bao lâu nữa đâu.

Bạch Tử Ngọc cố ý liếc sang tôi, Bạch Căn Sinh sững sờ, quay phắt sang nhìn tôi, âm trầm quan sát một chốc rồi bỗng vung gậy đánh, Huyền Quân giận dữ quát:
Càn rỡ!

Tôi gọi cho Chu Cường, cũng may còn lưu số anh ta. Bên Chu Cường không hề cảm thấy bất ngờ, giống như lúc ở hiện thực vậy, anh ta vừa nhận điện thoại lập tức nói với tôi sẽ tới ngay.
Mãi sau người nhà họ Bạch mới ra, tôi nhờ Tử Mặc đi đón Chu Cường, còn dặn đi dặn lại không được để lộ thân phận, chỉ lo anh ta sẽ mặc đồ cảnh sát đến.
Tử Mặc đi nhanh về cũng nhanh, người nhà họ Bạch vừa ra anh ta đã đưa Chu Cường tới.
Tình hình có vẻ không ổn, đây chính là uy hiếp một cách trắng trợn!

Giáo sư Trương thật biết đùa, tôi thì miễn bàn đi, dù sao tôi và anh cũng coi như đồng cấp mà, sao anh nỡ xuống tay được!


Chẳng có gì phải ngại!
Đáy mắt Huyền Quân sáng rực, không biết vì cớ gì mà tôi lại thấy lạnh cả sống lưng, cái tên này đúng là biến thái!
Trong mơ dây dưa lằng nhằng mãi thì thôi, 6còn phải tặng thêm cái mạng này, đúng là xui xẻo quá chừng!
Huyền Quân liếc sang, ánh mắt không rõ vui giận, tôi không nhịn được 5suy nghĩ vẩn vơ, không biết hắn đang tính toán đối phó với mình thế nào nhỉ, thực là cảm khái.

Lại nghĩ bậy bạ!
Chẳng hiểu sao Huyền Quân đột nhiên buông lời trách móc, tôi nghe vậy chẳng buồn đáp câu nào, tắt điện thoại tựa người vào ghế lim dim đôi mắt, nếu ngủ dậy có thể quay lại hiện thực thì âu cũng là chuyện tốt. Về phần những chuyện kế tiếp, dù không có tôi cũng vẫn có thể giải quyết trơn tru cơ mà.
Huyền Quân nghiến răng, tôi thấy sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trong lòng âm thầm thở dài, quả nhiên là tên hung bạo, động một chút thấy người ta không vừa mắt là muốn động chân động tay!
Tôi cười giả lả:
Sở thích của giáo sư Trương đúng là đặc biệt! Chi bằng đợi khi nào giáo sư Trương về, tôi mua búp bê giải tỏa áp lực giúp anh nhé. Dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào anh đều có thể lấy nó ra tấn cho đã.
Chỉ là tội cho con búp bê đó thôi!
Nhưng chung quy giày vò búp bê cũng đỡ hơn tôi. Huyền Quân lộ ra nụ cười nguy hiểm:
Búp bê thì khỏi đi, tôi vẫn thích giáo sư Ly hơn!

Bạch Tử Ngọc điên cuồng đạp cửa, thoáng chốc đã khiến nhà họ Bạch nháo nhào cả lên.
Trước khi người nhà họ Bạch ra tới, Huyền Quân báo tôi gọi điện cho Chu Cường, tôi giật mình nhìn hắn, không ngờ đến Chu Cường mà hắn cũng biết.
Nhưng ngẫm lại, đến nhà họ Bạch hắn còn tìm ra thì còn gì mà hắn không biết nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn Huyền Quân, tuy lần này được hắn giúp nhưng tôi không hề nợ hắn. Chung quy cũng là do Bạch Tử Ngọc nhận sai người, đó giờ người giúp cậu ta luôn là Huyền Quân, còn tôi chỉ là hàng tặng kèm thôi.

Đôi mắt lạnh lùng của Huyền Quân hướng về phía Bạch Căn Sinh:
Chết tới nơi còn dám xằng bậy, đúng là chết cũng không oan.



Hừ, tụi bây tưởng áp chế được tạo à? Tao nói cho tụi mày biết, ai tới cũng vô dụng thôi, mấy thứ trong tòa nhà kia không thấy thỏ sẽ không thả ưng. Bạch Tử Ngọc mày nhớ cho kỹ, cho dù mày phá giải được cũng chẳng sống nổi đầu. Đại sư đã giúp tạo ràng buộc mệnh cách của mày với tòa nhà đó rồi. Cùng lắm mày chỉ còn sống được mấy ngày thôi, rồi mày sẽ biết tay.



Ông muốn nói chúng tôi không tìm được người gỗ mà tên đại sư kia đặt ở bên đó sao?
Huyền Quân hỏi ngược lại, Bạch Căn Sinh giật mình không đứng vững, run rẩy lùi ra sau, suýt nữa ngã sấp mặt.
Không thể thể được, làm sao mày lại tìm ra?
Bạch Căn Sinh không thể tin nổi.

Huyền Quân buông câu:
Ác giả ác báo, đời này ông hại chết bao nhiêu người, tất gặp bấy nhiêu báo ứng.

Ông hại vô số người, cũng hại vô số quỷ. Bên dưới tòa nhà đó là một thành âm, mà âm trạch là nơi không được tùy tiện đụng tới, một khi muốn làm phải báo lên trời đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.