Chương 203: Bà cụ trong tòa nhà


Đám hồn phách xung quanh nôn nóng không ngừng, nhưng lại không dám đến gần. Ban đầu tôi còn tưởng chúng sẽ tìm Long Đình và Bạch Tử Ngọc để gây rối, 8tới khi ngoảnh đầu lại xem mới thấy sau lưng hai người họ có dán phù chú, chắc hẳn Huyền Quân đã sớm sắp xếp xong xuôi, vì vậy không còn lo lắng nữa3.

Huyền Quân dẫn tôi đi thẳng về phía trước, cứ đi như vậy thế mà gặp được người thật.

Đi được một đoạn, chúng tôi bắt gặp một bà cụ9 bước ra từ tòa nhà, trong ngực ôm mấy món cơm thừa canh cặn nhặt được, còn có nửa miếng bánh bao. Quần áo trên người bà cụ rất bẩn, còn rách tả tơi6, tóc tai rối bù bẩn thỉu, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, mối thì khô nứt nẻ.
Thấy tôi và Huyền Quân, bà cụ nhìn mãi mới dám hỏi:
Mấy5 người là người ư?


Bà à, chúng tôi tới đây để hỏi thăm chút việc.
Nghe Huyền Quân nói thế, bà cụ lưỡng lự một lúc rồi thở dài. Bà cụ ôm mấy món trong lòng đi sang một bên tìm nơi khuất gió ngồi xuống, vừa ăn miếng bánh bao còn thừa, vừa hỏi chúng tôi muốn biết cái gì.
Huyền Quân không mở miệng, do hắn cao ngạo lạnh lùng quá mà, thế là tôi đành hỏi thay:
Bà ơi, trước khi khu chung cư này được xây thì là nơi như thế nào ạ? Có từng xảy ra chuyện gì không?

Tôi vội vàng chạy tới ngăn, nhưng đám người đó lại tay đấm chân đạp. Khi trời tối, đám người đó đều chết hết, cảnh sát định tội tội giết họ, thế là tôi bị bắt.
Sau đó nơi này bắt đầu có người chết. Cảnh sát thả tôi ra, còn tên nhà thầu khốn nạn chạy rồi, thế nhưng lại không tìm thấy em trai tôi. Tôi cứ thế ở lại tìm kiếm, thường xuyên mơ thấy em trai kêu khóc dưới tảng đá đó, nó kể lể với tôi: Chị ơi, em đau quá, em lạnh quá, em muốn ra ngoài.

Bà cụ kể xong, lại không nhịn được khóc to, dáng vẻ bị thống không khói khiến người ta đau lòng. Cái thói đời gì thế này, mạng người rẻ mạt như vậy ư?
Tôi còn khuyên thêm, nó lại báo gặp rồi không thích thì trả tiền về, thích thì tính tiếp. Tôi cũng không đặt chuyện ấy trong lòng, nhưng đêm đó đột nhiên có đám người xông vào nhà ném tiền ra rồi bắt em tôi đi mất. Thấy một thùng tiền được quăng vào trong nhà, lúc ấy thì tôi choáng váng. Tôi đi khắp nơi cầu cứu nhưng không được gì.
Sau đó tôi mơ thấy em mình, nó bảo với tôi rằng bị bắt tới tòa nhà đó, nó muốn ra ngoài nhưng không ra được, ngày nào nó cũng phải chịu vô vàn đau đớn, cầu xin tôi cứu nó.
Khi tôi chạy tới, nơi đó đang được thi công. Tôi chứng kiến cảnh có người đặt một tảng đá lớn ngay giữa hồ nước, tôi nghe thấy tiếng em mình đang kêu khóc ở dưới, bảo tôi cứu nó.
Bà cụ kể xong thở dài, tôi không nhịn được hỏi:
Đóng cọc gì ạ?

Bà cụ nhìn tôi, vụn bánh trong miệng rơi xuống, ngây ra cả buổi mới ngó ra phía sau lưng tôi và Huyền Quân, trong mắt lóe lên ánh sáng bất định.
Tôi khó hiểu nhìn bà cụ, người bà run lên cầm cập, nhét miếng bánh vào miệng, cố gắng nuốt xuống xong mới ngẩng đầu, đôi mắt láo liên rầm rì:
Người... cọc người!
Bà cụ vừa dứt lời thì rũ mắt, nước mắt chảy ra. Tôi nghiêng đầu nhìn Huyền Quân, nhất thời vẫn không rõ ý bà cụ ra sao.
Bà cụ kể với tôi:
Ở ngay bên đó, em trai tôi ở dưới đó, là em trai ruột của tôi.

Nghe bà cụ nói thế, tôi chỉ biết câm lặng, lau nước mắt trên mặt bà. Bà cụ lập cập kể:
Bọn chúng nói với tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho em trai tôi, tôi tin. Vì vậy mới đưa ngày sinh tháng đẻ của nó cho chúng xem, chúng không những rất hài lòng mà còn đưa tôi một số tiên. Đã vậy còn bảo đó là tiền đặt cọc, đợi chuyện thành rồi sẽ đưa thêm một khoản nữa.
Đương nhiên tôi không chịu nhận, tôi muốn kiếm bạn gái cho em trai chứ không phải bán nó.
Có tí tiên là làm ra chuyện táng tận lương tâm, bộ muốn làm gì thì làm hay sao?
Thói đời ngày nay, chẳng qua cũng chỉ thế thôi!
Huyền Quân lên tiếng:
Em trai bà đã được giải thoát rồi.

Bà cụ đang ăn không khỏi ngừng lại, bà ấy nhìn tôi rồi lén lút ngó quanh, sau đó mới đáp:
Thật ra hồi đó chỗ này cũng chẳng phải nơi ghê gớm gì cho cam, chỉ là một nghĩa trang thôi, có điều nghĩa trang này khá lớn.
Bên nhà thầu coi trọng mảnh đất này và dự định xây nhà ở đây. Thế nhưng tốn cả quãng thời gian dài vẫn chưa thể đàm phán xong việc, vì vậy họ nảy ra ý đồ xấu, mời mấy người tới quật mồ mả lên, không những trộm quan tài mà còn đốt hết tro cốt.
Nhất thời hù dọa đám con cháu của những người được chôn cất ở bãi nghĩa trang này sợ tái mặt, một số người lo sợ phần mộ tổ tiên bị gì nên đều nháo nhào dời đi. Khi đó chuyện nổ ra gây xôn xao dư luận, giá cả thu mua vốn giảm lại càng giảm thêm, nhà thầu càng ngày càng không chịu quan tâm đến lý lẽ.
Cọc người?
Ý bà là, vì để trấn áp quỷ hồn gây sự nên gã nhà thầu dùng người sống làm cọc?
Huyền Quân thản nhiên trần thuật, khiến bà cụ sợ tới mức làm rơi miếng bánh bao trong tay xuống đất, đột nhiên òa khóc nức
nở.
Tôi từng thấy con nít khóc, cũng từng thấy người lớn khóc, thế nhưng chưa từng gặp bà cụ lớn tuổi nào há to miệng gào khóc cả, tiếng khóc vang ầm trời làm chấn động tim tôi. Tôi nhất thời không thốt nên lời, cảm giác thế lương như có con dao không ngừng đâm vào tim vậy.
Có người căm phẫn không thôi, thế là lưu lại một số chứng cứ, chụp lại rất nhiều hình ảnh, đợi khi nhà thầu mua được khu đất và khởi công lập tức công bố chuyện này ra ngoài ánh sáng.
Dưới sức ép của dư luận, nơi này chẳng những bị đình chỉ xây dựng, một nhóm người còn lên án công khai, cho nên không ai dám tới nơi này mua phòng ở. Dù sao bên dưới chỗ này cũng là bãi tha ma, nên chẳng ai muốn sống ở đây.
Sự việc nổ ra được khoảng một thời gian, đa số đều không còn nhớ tới chuyện từng xảy ra, nhà thầu bắt đầu cúi trên luồn dưới đánh bài quan hệ, cuối cùng lại tiếp tục dự án.
Mới đầu mọi việc xây dựng chung cư đều rất thuận lợi, mãi đến khi sắp hoàn công, bước vào giai đoạn kiến trúc phòng trong phòng ngoài thì bắt đầu gặp vấn đề.
Đầu tiên là lúc ông chủ đội thi công lên lầu thì bị té ngã, sau đó đến kiến trúc sư ngã lầu gãy một chân, mới đầu chỉ bị thương, nhưng về sau bắt đầu có người chết. Lần nghiêm trọng nhất là khi cả tòa lầu bị sụp xuống, chôn vùi hết mười tám người, đợi tới khi đào ra được thì đã chết hết rồi.
Về sau mỗi khi đêm đến lại bắt đầu xảy ra chuyện ma quái, có người bảo nghe thấy bên trong tòa nhà có tiếng người nói chuyện, thời điểm nghiêm trọng nhất là khi trong tòa nhà lúc nào cũng có ánh đèn.
Đội thi công luôn miệng khác nhau không thể tiếp tục thi công nữa, vì thế xin rút khỏi việc này trước. Còn tên nhà thầu mắt thấy tiền sắp bay vào túi lại bị trì hoãn đương nhiên không cam lòng, bèn tìm đạo sĩ tới coi cho họ.
.
Đạo sĩ xem xong báo cần phải phá cọc, nhà thầu nghe vậy vô cùng sẵn lòng, lập tức làm theo lời đạo sĩ nói, đóng cọc.

Người sống trên đời, chuyện vui buồn hợp tan là lẽ thường tình, nhưng có ai lại vì chuyện của người ngoài mà khóc đến thế này, không nghi ngờ gì nữa... chuyện này chắc hẳn có liên quan tới bà cụ.
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt già nua đong đầy nỗi bị thương kia, bà ấy gào khóc rất lâu rồi mới tựa sang một bên ngừng rơi nước mắt. Bà cụ đờ người trông ra chỗ sau lưng tôi và Huyền Quân, tôi bỗng nhớ tới nam quỷ dưới tảng đá, có lẽ bọn họ không phải mẹ con thì cũng là anh chị em.
Bà cụ càng khóc càng đau khổ, tôi thấy vậy càng thêm khó chịu.
Bà cụ chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn Huyền Quân, đột nhiên đứng phắt dậy quỳ sụp xuống ôm chân hắn, trừng mắt hỏi:
Cậu nói cái gì?


Tôi bảo em trai bà đã giải thoát rồi, chúng tôi tới đây tìm bà là để bảo việc này. Linh hồn cậu ta được giải thoát rồi, còn xác của cậu ta cũng rất nhanh thôi sẽ thoát khỏi tảng đá đó, gặp lại ánh mặt trời. Chỉ là chúng tôi vẫn còn điều chưa rõ nên mới tìm tới hỏi bà.

Bà cụ dán mắt nhìn tôi và Huyền Quân, mãi mới gặng nói:
Mấy người nói đi, mau nói đi.

Sau đó chúng bảo em trai tôi được con gái nhà giàu nhìn trúng, cô gái đó là con gái nhà thầu của tòa nhà này, nhà bọn họ có rất nhiều tiền, món tiền này là tiền đặt cọc, chỉ lo em trai bà không bằng lòng, tới lúc đó lại lật lọng.
Lúc ấy tôi cũng thấy có vấn đề, vì thế nói với chúng tiên thì không cần, bên tôi sẽ không thất tín. Tới lúc đó nhất định sẽ làm thân, nhưng chúng nhất quyết không đồng ý, nhất định phải để tiền lại cho bằng được, cứ như vậy rồi rời đi,
Tối đó em trai tôi trở lại biết được việc này thì cảm thấy chẳng sao cả, người giàu mà, tiền nhiều không có chỗ tiêu.
Huyền Quân hỏi:
Bà sống ở đây vậy có biết tên nhà thầu đó đi đâu không?
Bà cụ nghe tới gã nhà thầu, nghiến chặt răng đáp:
Tôi biết, tôi biết chứ.



Thể thì tốt, nói cho tôi biết tên kẻ đó, chúng tôi tìm được hắn mới cứu được em trai bà ra.



Thằng khốn đó tên Bạch Căn Sinh.


Bà cụ cắn chặt răng, oán hận gắn từng chữ.

Tôi ngó sang Huyền Quân:
Chẳng lẽ là ông ta?


Huyền Quân không trả lời ngay mà hỏi:
Bà có thể thấy quỷ hồn à?


Con mắt bà cụ đột nhiên sáng lên, tia sáng lóe lên như kẻ trộm đang lén lút, dường như không phải ánh mắt của con người. Bà ấy lom lom dòm tôi và Huyền Quân, bỗng nhiên nhận ra có chỗ quái lạ:
Chẳng lẽ mấy người không thấy? Chỗ này, khắp nơi đều là quỷ, khắp nơi...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.