Chương 202: Bà cụ trong tòa nhà


Ăn xong, Huyện Quân hỏi Bạch Tử Ngọc:
Cậu biết có người đang muốn hại cậu không?


Bạch Tử Ngọc im lặng hồi lâu không nói nên lời,8 trong dáng vẻ mù tịt kia rõ ràng là không biết
Tôi không nói không rằng, chỉ bất đắc dĩ nhìn sang. Hắn thấy tôi không trả lời, mất hứng cất bước đi về phía tôi. Long Đình và Bạch Tử Ngọc đều ở đây, đương nhiên tôi không dám già mồm, bèn vội vàng nhanh chân đi qua.
Nhưng chẳng biết sợi dây nào của Huyền Quân bị chập mạch, hắn dùng sức túm tay kéo tôi qua:
Cô nghĩ ngợi lung tung gì đó?

Lúc này Huyền Quân mới buông mặt tôi ra, hắn quay mặt ra xe,
ừ một tiếng. Nghe Huyền Quân thừa nhận một cách sảng khoái như thế, mặt tôi nóng bừng lên, mất mặt quá đi!
Long Đình len lén liếc một cái rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe, tôi nghĩ chắc anh ta chịu thua tôi luôn rồi.
Nếu không nhờ Huyền Quân giúp đỡ, tôi đã chết trong tay quỷ vương Nhiếp Thanh mất rồi. Tôi thở dài thườn thượt, suy cho cùng vẫn do học nghề không giỏi!
Huyền Quân nắm cằm xoay mặt tôi qua:
Sao vậy?

Bạch Tử Ngọc khó hiểu:
Tôi không biết.

Huyền Quân ra hiệu cho tôi:
Cô bói một quả thử xem.

Huyền Quân hít sâu, kéo tôi dựa sát, cúi đầu hung dữ trừng tôi:
Trong đầu cô toàn chứa ba thứ gì không vậy? Không biết nhục!


..
Tự nhiên thấy mệt ghê, tôi liếc mắt sang Long Đình và Bạch Tử Ngọc đang lén nhìn chúng tôi. Tôi chưa hề làm gì mà, sao tôi lại không biết nhục rồi?
Có điều Huyền Quân không hề dừng lại, càng như thế đám linh hồn kia càng không dám tới gần, thậm chí còn e ngại hắn.
Điều này khiến tôi không khỏi nhớ tới Huyền Quân ngày trước, Huyện Quân của khi ấy chính là như thế, không sợ trời không sợ đất, dường như mọi thứ trên thế gian đều không đáng nhắc tới.
Về phần những việc khác, tôi cảm nhận được ánh mắt Long Đình nhìn mình mang theo vẻ cổ quái, có lẽ anh ta thấy tôi không có tiền đồ nhỉ. Bản lĩnh thì không giỏi như tưởng tượng, hơn nữa thêm chuyện Huyện Quân, tất nhiên anh ta sẽ sinh lòng thắc mắc,
Long Đình xem như nửa đồ đệ của tôi, thân làm sư phụ lại bị người khác bắt chẹt khắp nơi, hiển nhiên chẳng hay ho gì.
Chúng tôi đứng dậy cùng đi tới khu nhà đó. Long Đình lái xe, Bạch Tử Ngọc ngồi ở ghế phó lái, còn tôi và Huyền Quân ngồi ở đằng sau.
Ngày trước tôi cảm thấy bản thân đủ sức một mình đảm đương mọi việc, nhưng từ khi gặp Huyền Quân lại cứ giống như một cô ngốc, chẳng có tí sức lực phản kháng nào,
Đến chung cư, chúng tôi cùng nhau xuống xe. Huyền Quân xem xét tình hình, sau đó dắt chúng tôi đi tới một khu vực hình tròn ở giữa chung cư, thực ra bên đó có một đài phun nước, mà tảng đá ở giữa đài phun nước là một ngọn núi giá.
Chúng tôi tiến vào bên trong, xung quanh xuất hiện một số linh hồn, bọn họ theo dõi chúng tôi sít sao.

Qua đây.
Huyền Quân chìa tay ra, tôi đắn đo một chốc rồi mới đi qua, nhưng không đưa tay cho hắn, nói chung cư cù cưa lằng nhằng mãi cũng không tốt. Huyền Quân tức giận dõi theo bước chân tôi:
Cẩn thận dưới chân!
Tôi không nhịn được ớn lạnh, cả người cứ khó chịu, có điều vẫn gật đầu
1
một tiếng. Lòng tốt của người ta đương nhiên khó lòng từ chối! Huyền Quân sắp bị chọc điên lên vẫn cố kìm lại sắc mặt, bực dọc trưng tôi một cái mới xoay người đi, lúc này tôi cũng không còn lòng dạ ngẩn ngơ gì nữa, vội vàng theo gót hẳn.
Đi tới giữa khuôn viên, Huyền Quân đứng đó quan sát một hồi, rồi đi hết một vòng quanh nơi này. Đang đi dạo bên ngoài khu vực đó chợt phát hiện có một cái hang nhỏ, Huyền Quân ngồi xuống với tay vào trong, sau đó lấy một vật nào đó từ trong cái hang ra. Khi mở ra thì thấy có một hình người nho nhỏ làm từ gỗ, trước ngực hình nhân viết tên Bạch Tử Ngọc, đằng sau viết ngày sinh tháng đẻ của cậu ta. Huyền Quân đưa nó cho Bạch Tử Ngọc:
Cầm lấy.


Sao lại có chuyện như vậy được?
Bạch Tử Ngọc hoàn toàn không hiểu được.
Huyền Quân đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa:
Đi thôi, xem thử thế nào.

Thế nhưng, thân là một thế hệ Âm Dương sư sao có thể làm ra chuyện như thể trước ánh nhìn của người khác. Đợi xung quanh không có ai, tôi nhất định sẽ tung một cước định càn khôn, đạp kẻ không biết trời cao đất rộng kia cho biết mặt.
Ngay lúc tôi đang mơ mộng, Huyện Quân bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người nhìn tôi
hừ một tiếng. Tôi lại sợ đánh thót, gượng gạo nhếch môi cười lấy lòng, cuối cùng xem như giải trừ sát khí tỏa ra quanh người hắn.
Cản tầm mắt của bọn Long Đình, cứ nói như tôi là sắc ma, rõ ràng là hắn kéo tay tôi mà, tôi chưa hề đụng tay đụng chân gì cả nha. Nhưng tại cơ thể cao lớn của hắn đã chắn hết tầm mắt của Long Đình và Bạch Tử Ngọc, thành ra như thể tôi đang chọc ghẹo hẳn vậy.
Tôi thấy áp lực như núi, lúc này vội giật tay quay lưng đi, làm bộ đạo mạo thanh cao đúng chuẩn, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp:
Giáo sư Trương, mời.


...
Tôi ngơ ngác quan sát mọi cử chỉ, mỗi lời nói hành động của Huyền Quân, tất cả đều chân thật đến không thể thật hơn. Nhưng cảnh tượng trước mắt quả thật là một giấc mơ, còn là giấc mơ quá đỗi kỳ lạ, trong mộng mà hắn còn bắt tội bói toán.
Tuy lòng tôi có chút hoài nghi nhưng vẫn nghe lời xem quẻ, nhanh miệng đáp:
Xem ra có người lấy ngày sinh tháng đẻ của cậu ta và vật thể thân đặt ngay đó, vì thế linh hồn mới lạc vào đó.


Không sao?
Huyền Quân nheo mắt nhìn, tôi thở dài.

Tài không bằng người, thấy hơi phiền não!
Tôi ám chỉ.

... Tôi nghĩ ngợi lung tung gì?
Tôi ngơ luôn, hắn cũng chẳng phải con sâu trong bụng tôi sao biết tôi đang nghĩ gì. Lẽ nào chuyện tôi muốn lột sạch rồi cường bạo hắn, hắn cũng biết?
Trên gương mặt tuấn tú của Huyền Quân bất chợt hiện lên màu đỏ rực, hít một hơi thật sâu:
Đúng là không biết xấu hổ!

Hả?
Tôi lộ vẻ ngơ ngác, tôi làm gì chứ, tôi sao mà không biết xấu hổ?! Tên đàn ông này đúng là kỳ quặc, suốt ngày nói lung tung, chẳng ai hiểu nổi.
Hắn rũ mắt nhìn, giờ tôi mới nhận ra hằn làm động tác này quen tay ghê nha. Lúc trước tôi nhận sai muốn nói mấy câu với hắn cũng khó, nhưng từ khi hắn đến tìm tôi riết rồi làm như ông hoàng vậy, muốn bóp mặt tôi thì bóp, muốn kệ tôi thì kệ.

Không có gì.
Tôi trả lời, cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng, cũng may đang trong mơ nên tôi không xấu hổ lắm. Thậm chí tôi còn cảm thấy dù chuyện xảy ra trong mơ có thần kỳ tới đâu, một khi tỉnh lại là có thể phủi sạch, không cần trốn đi đâu nữa.

Không nhiều người biết ngày sinh tháng đẻ của tôi, chỉ có người nhà tôi thôi, có lẽ là họ. Có điều tôi còn mấy ông cậu và ông ngoại, cả mấy anh chị em họ hàng nữa, nhân số quá nhiều, khó mà tìm được.


Về phần họ thì không cần gấp, đợi cậu an toàn hắn rồi đi tìm họ sau. Vả lại trong cơ thể người gỗ này bị đào rỗng rồi, hẳn là bên trong sẽ có tóc của cậu, nếu không sao câu hồn phách cậu đi được. Tin rằng không có mấy người có khả năng bắt hồn phách của cậu đâu.
Huyền Quân giải thích xong lại quan sát tình hình xung quanh, tiếp đó phần việc cho Long Đình:
Long Đình, cậu đưa Bạch Tử Ngọc về đi, mang vật chứa ngày sinh tháng để đi thì sẽ thoát khỏi sự giam hãm ở đây, về sau sẽ không bị kéo đến đây nữa. Tôi với sự phụ cậu ở lại xử lý chút việc xong rồi sẽ về.


Hai người...
Long Đình dè dặt nhìn tôi:
Cô Ly không phải sư phụ tôi.
Huyền Quân chần chừ trong giây lát, sau đó nghiêng người hỏi Long Đình:
Không phải à?

Long Đình nhìn tôi rồi lại nhìn sang Huyền Quân, trả lời chắc nịch:
Không phải.

Tôi ở đằng sau vừa đứng lại Huyền Quân đã phát hiện, hắn xoay người nhìn về phía tôi, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ khó hiểu:
Sao thế?

Chất giọng lạnh lẽo hệt như lưỡi dao sắp sửa xuyên qua tim người ta. Vốn dĩ tôi định cười đùa với hắn, như dáng vẻ vô tư lự ngày xưa. Nhưng khi đối diện với cặp mắt đầy nghiêm nghị kia, những lời tới bên miệng lại bị ép xuống nuốt vào trong bụng.
Huyền Quân hỏi tiếp:
Cậu có biết khu chung cư đang xây dở đó hồi trước là nơi th3ế nào không? Có nhớ đã đi qua đó khi nào không?

Bạch Tử Ngọc lắc đầu:
Tôi không biết, đó giờ tôi chưa từng nghe qua nơi đó.


Theo lý thì không thể nào cậu tự dưng vô duyên vô cớ tới đó được. Dù cậu có bị bóng đè cũng không nghiêm trọng đến mức xuất hồn ba6y đến đó. Hồn phách của cậu là tự mình đi, tuy rằng có hiềm nghi bị câu hồn, nhưng điều kiện trước tiên là phải có kẻ cầu hôn cậu. Thế nh5ưng linh hồn của cậu không hề bị câu mất, mà là do chính cậu tự đi.

Tôi dõi theo bóng lưng bước đi của Huyền Quân, thật ra tôi hy vọng hẳn là một hơi thở mà Huyền Quân lưu lại, nhưng theo như những gì tôi quan sát được thì không phải.
Huyền Quân rời đi chưa được bao lâu, dù hắn luôn ở độ tuổi này, nhưng chung quy cũng không thể trẻ mãi như vậy được, dẫu sao một hơi thở ấy của Huyền Quân cũng đi tới nhân gian rồi.
Huống chi vào lần tôi rạch ngón tay ở hầm mộ, khi máu nhỏ xuống mới khiến quan tài trấn hồn có phản ứng. Có thể nói một hơi thở sót lại của Huyền Quân không nằm trong nhân gian, mà là ẩn trong cơ thể tôi, chỉ khi máu chảy hắn mới có phản ứng.
Sư phụ không hề nói cho tôi biết, mà tôi tìm suốt một năm mới nhận ra Huyền Quân không hề rời xa mình, vẫn luôn ở cạnh tôi. Nếu như không vì vụ máu đó tôi sẽ không hoài nghi, thế nhưng có nó, tôi muốn tự lừa mình dối người cũng không được.
Sắc mặt Huyền Quân thoáng cải trắng bệch, hết sức khó coi. Nhưng hắn không quay người đi ngay, mà mắt như đóng đinh lên người tôi:
Khi nào về chấn chỉnh cô sau!

Dứt lời Huyền Quân quay lưng bỏ đi, tất nhiên tôi chẳng còn mặt mũi nào, đến Long Đình cũng liếc tôi đầy ẩn ý, làm tôi có hơi bực mình. Thế là không nhịn nhắm thẳng mông Huyền Quân, thật là muốn đạp một cước.
Bạch Tử Ngọc cầm nó trong tay, kích động hỏi:
Rốt cuộc là ai muốn hại tôi?


Vậy phải hỏi xem cậu bắt đầu bị bóng đè từ lúc nào, mà chuyện đó có liên quan tới ai.
Huyền Quân xem xét hoàn cảnh chung quanh.
Huyền Quân không nhiều lời nữa, ra lệnh:
Đưa Bạch Tử Ngọc rời khỏi đây đi.


Những lời này mang ý không cho phản bác, rõ ràng Huyền Quân đang không vui, còn Long Đình cứ bướng bỉnh không chịu rời đi, tôi đành khuyên nhủ:
Anh về trước đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.