Chương 201: Đợi đến khi tỉnh mộng


Tôi mơ thấy lúc đó trời sắp tối rồi bản thân mới tỉnh dậy, bên ngoài có người đang gõ cửa.
Thầy ơi.
Long Đình gọi.

8Tôi mặc áo khoác vào đi ra mở cửa, Long Đình liếc nhìn sau lưng anh ta, tôi nhìn theo thì thấy Huyền Quân đang đứng đó.
3
Tôi có chút bất ngờ:
Sao anh lại đến đây?

Nhưng con dao của Huyền Quân vừa cắt vào tay, tôi lập tức quay mặt đi.
Từ trước tới nay tôi không ngại tổn thương người khác, nhưng lại sợ người khác làm đau mình. Tôi thực sự không nỡ làm tổn thương bản thân, cũng không có sở thích tự hại mình! Càng không thích người bên cạnh làm đau tôi.

Thoải mái không?
Huyền Quân hỏi, tôi như bị sét đánh, bây giờ mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì. Đến khi tôi muốn ngồi dậy, hắn lại kéo tay tôi ấn xuống, tôi không dây được chỉ đành nhìn hắn.
Tôi nhìn hắn, chớp mắt mấy lần. Huyền Quân hôn tôi một cái rồi hỏi:
Thoải mái không?

Hắn hôn tôi thêm cái nữa rồi nằm xuống bên cạnh.
Tôi quay sang nhìn Huyền Quân, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, có gì đó sai sai thì phải?

Ha ha!
Huyền Quân cười lên trông rất đẹp, khó mà nói rằng hắn trông đẹp như một bông hoa nhưng thật sự Huyền Quân rất biết cách quyến rũ tối.

Gọi sự thúc đi, nếu không là tôi cởi quần áo đấy.

Đôi tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve, hắn chuẩn bị cởi quần áo tôi ra, tôi cực kỳ sửng sốt:
Tôi đồng ý rồi mà, anh làm gì đó?


Đó là cô đồng ý gọi tôi là sự thúc, hay là cởi quần áo?

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng từ bỏ chống cự, lúc này Huyền Quân mới bỏ tay tôi ra. Tôi bị hắn quấn lấy một hồi, mãi mới buông tôi ra một chút. Huyền Quân cúi đầu nhìn tôi, tôi hoàn toàn không hiểu rốt cuộc hẳn đang làm cái gì.
Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt ra nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Không biết nói sao.
Vốn từ đã nghèo nàn, lại còn gặp phải Huyền Quân.
Tôi vùng ra muốn rút tay lại, nhìn chằm chằm tay Huyền Quân, thực sự cảm thấy hơi sợ, sau lại nghi đang trong mơ chắc cũng không thấy đau đầu nên cũng không ra sức giãy nữa.

Gọi sự thúc!
Lời Huyền Quân nói nghe có vẻ dịu dàng nhưng lại cực kỳ bá đạo. Tôi nhìn Huyền Quân cười lúng túng, sau đó đẩy hắn ra muốn hắn đứng dậy, thấy hắn cúi đầu nhìn tay mình tôi lại rụt tay về. Vốn tưởng Huyền Quân sẽ rời đi, nhưng sự cố chấp của hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Huyền Quân cúi sát xuống, kề bên tai tôi hỏi:
Có gọi hay không?

Tôi ngượng ngùng bật cười:
Giáo...

Con dao của Huyền Quân cắt trên tay tôi một vết nhỏ, nhưng tôi lại chẳng hề cảm thấy đau chút nào, thiết nghĩ đang trong mơ mà nên sẽ không thấy đau.
Tôi trồng bộ dạng cánh tay mình, nếu là ở ngoài đời thực chắc có khi phải tàn phế.

Là gọi sư thúc.
Tôi vội đáp.
Huyền Quân khẽ cười, rõ ràng hơn cảm thấy thất vọng.
Nào ngờ Huyền Quân chẳng thèm để ý mà đưa tay tóm lấy tôi, tôi lập tức giật tay lại muốn tránh, nhưng hắn tóm chặt lấy tôi không buông, ánh mắt sắc lạnh như đao.
Tôi đang định kéo tay lại thì Huyền Quân đã vén tay áo tôi lên, tôi giật mình đánh thót một cái, suýt thì hét to.
Tôi hít sâu một hơi, khó hiểu mà nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của hắn, tại sao trong mơ mà xúc cảm lại chân thật đến vậy?
Huyền Quân nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt thâm thủy nhìn thẳng:
Có gọi hay không?

Tôi nuốt nước bọt khó khăn đáp:
Cũng... cũng được!

Cũng may là còn đang trong mơ!
Tôi hít sâu, cảm giác Huyền Quân như muốn ăn thịt người vậy, mới đầu còn nhẹ nhàng được chút sau đó thì chẳng thèm quan tâm nữa mà tấn công bừa bãi.
Tôi ngọ ngoậy không ngừng nhưng lại không chống đỡ nổi trước sự ngang ngược của hắn.
Tôi đưa tay lên lau mồ hôi trán, gương mặt lộ vẻ khó hiểu, mình vô tội mà.
Huyền Quân nhìn vết thương trên tay tôi, sau đó mới từ từ bỏ cái tay tê cứng và đầy mồ hôi của tôi ra.
Tôi hít một hơi lạnh, nắm chặt tay, hóa ra ở trong mơ cũng sẽ cảm thấy đau đớn.
Bàn tay của Huyền Quân nắm lấy tay tôi, năm ngón tay đan vào nhau.
Tôi hít sâu mấy hơi, cúi xuống nhìn Huyền Quân, có phải tôi đã thay lòng đổi dạ rồi không, tại sao tim cứ nhảy loạn lên đập thình thịch, hay là tôi điên rồi?
Mãi một lúc sau Huyền Quân mới dừng lại, sau đó hắn ngẩng lên nhìn tôi.
Đau không?
Huyền Quân hỏi tôi với giọng lạnh nhạt. Tôi mấp máy miệng đáp:
Có... hơi hơi! Nhưng mà chuyện trong mơ cũng không cần coi là thật, tỉnh dậy là hết thôi!
Tôi giơ tay định kéo bàn tay Huyền Quân đang siết chặt lấy tay tôi ra, nhưng hắn không chịu buông.

Cô đoán xem tôi muốn làm gì?
Huyền Quân phà hơi ngay sát bên tai, hơi thở ấm áp của hắn thổi vào tai tôi. Máu trong người dồn hết lên đầu, làm sao tôi biết được hắn muốn làm gì.
Tôi vội vàng giãy giụa muốn ngồi dậy ngay lập tức.
Huyền Quân tức giận nhìn tôi:
Trong mơ thì đã sao, cô không sợ phế bỏ cánh tay luôn à!

Nói xong Huyền Quân buông tay rồi rời đi.
Huyền Quân cũng dậy theo. Chúng tôi cùng nhau xuống lầu, Long Đình đã chuẩn bị xong bữa tối, cả Bạch Tử Ngọc cũng có mặt.
Cậu ta nói với tôi là mình không còn nằm mơ nên tinh thần trở nên tốt hơn rất nhiều.
Bị đẩy ra, hắn tức giận nhìn tôi, nhổ bỏ máu trong miệng rồi cúi xuống hút tiếp.
Tôi đỏ mặt tía tai nhìn Huyền Quân:
Giáo sư Trương, anh từ xa đến trong giấc mơ của tôi, không phải chỉ để giúp tôi đấy chứ?

Lời uy hiếp của Huyền Quân giống như con dao kề bên cổ, tôi đã không còn rõ bản thân đã làm những gì, chỉ có thể cuống quýt đồng ý.

Được!

Huyền Quân nhìn tôi:
Chẳng phải cô gọi tôi là sự thúc sao?

...
Tôi lặng thinh nhìn ánh mắt đáng sợ kia của hắn, định giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ tôi phải nói với hắn là mình nhận làm người nên trước đó mới gọi là sự thúc? Vậy nếu hắn hỏi tôi sư thúc là ai thì tôi phải giải thích tiếp ra sao?
Chần chờ hồi lâu, Huyền Quân mất kiên nhẫn hỏi tôi:
Sao không trả lời?


Ăn cơm đi.

Tôi cảm giác giấc mơ này hơi kỳ lạ, chắc hẳn là tôi bị trúng chiêu vẫn còn ở khu nhà kia, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra.
Nhưng càng kỳ lạ hơn là Huyền Quân hỏi tôi về chuyện của Bạch Tử Ngọc.

Anh đến tìm tôi là vì Tử Ngọc, là ai mời anh tới?
Tôi nghĩ, Huyền Quân không thể dự đoán trước mọi chuyện đến tận mức này được, cứ như thể cái gì cũng biết ấy. Hơn nữa hắn càng không thể đến tìm tôi thông qua giấc mơ chỉ vì chuyện của Bạch Tử Ngọc.
Sau khi anh ta rời đi, Huyền Quân đi đến nhìn tôi, thấy hắn hùng hổ tiến tới, tôi lùi về sau mấy bước.
Tôi nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì, rõ ràng đang ở trong mơ mà tại sao lại dính dáng đến cả Long Đình, giấc mơ lần này sao lại kỳ lạ vậy ta?
Huyền Quần nỉ non gọi, tôi nghe thấy hắn gọi tên mình mới cất tiếng trả lời, nào ngờ hắn lại cúi đầu chặn mỗi tối lại.
Tôi cau mày muốn giãy ra nhưng không được, miệng hắn dồn dập không ngớt như muốn nói gì đó, mút lên mút xuống.

Vậy phải làm thế nào mới có thể coi là một?
Huyền Quân khẽ nhướn mày hỏi, trong ánh mắt hắn nhộn nhạo thứ gì đó xấu xa khiến tâm tình tôi trở nên rối bời.
Trương... Trương...
Ấp úng mãi vẫn không nói ra được thành lời. Đôi mắt Huyền Quân chợt rung động, hắn nhìn vào mắt tôi, rồi từ từ nhìn xuống môi, khóe miệng nhếch lên:
Ly Thương?


Ha?

Long Đình có vẻ lo lắng, đứng ở ngoài gọi tôi:
Thầy.


Tôi vẫn chưa ăn cơm, anh đi chuẩn bị chút đồ ăn đi, lát nữa giải quyết chuyện của Bạch Tử Ngọc.
Huyền Quân đứng ở cửa nói, Long Đình cũng không nói gì nữa.
Lúc nhổ ra ngụm máu cuối cùng, trên trán Huyền Quân đã toàn là mồ hôi, tôi còn tướng hắn bị trúng độc nên vội vàng kêu hắn đừng hút nữa, nói rằng tôi sắp khỏi rồi.
Nào ngờ Huyền Quân vẫn còn muốn hút tiếp, thấy vậy tôi vội giải thích, lần này hằn ngậm lấy hút mạnh, mà tôi cũng thấy đau.

Tôi không được đến ư?
Giọng điệu Huyền Quân không vui, tôi mới ngh9ĩ dù sao hắn đã giúp mình nên mới khách sáo nói là được.
Huống hồ tôi biết rằng đây chỉ là mơ, vậy nên cũng không nó6i thêm gì nhiều. Nhưng dù vậy, Huyền Quân vẫn lạnh lùng nhìn tôi. Thấy vẻ mặt lạnh bằng của hắn, tôi chỉ đành cúi đầu ngó lạ5i mình, bản thân tự cảm thấy cũng không có vấn đề gì mà.
Tôi có vài chuyện muốn nói với cô.
Huyền Quân nói là đến tìm tôi, tôi còn chưa đồng ý mà hắn đã đi vào trong phòng, lại còn vừa bước vào đã đóng sầm cửa.
Nghe Tử Ngọc nói vậy tôi quay sang nhìn Huyền Quân, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, chẳng lẽ không phải mơ thật?
Mọi người cùng ngồi xuống, Huyện Quân cầm bát đũa lên ăn cơm, sau đó còn gặp chút thức ăn cho tôi nữa.
Vậy nên tôi bấm một quyết để xác định xem có phải trúng chiêu thật không, nhưng quả thực không phải. Tôi lại bấm một quyết xem đây có phải thực tại hay không, kết quả lại không phải.
Chắc chắn tôi còn đang trong mơ.
Hai tay Huyền Quân bỗng nắm lấy tay tôi, để thắng lên đỉnh đầu, hắn chỉ cần một cánh tay là đã giữ được tối rồi, tay còn lại thì tự do.
Huyền Quân xốc áo ngủ của tôi lên, sau đó đặt bàn tay lên eo tôi.
Nhưng thấy hắn nhìn tay mình cau chặt mày, tôi chỉ đành im lặng.
Nơi vốn xanh tím giờ đã chuyển sang màu đen, chỉ một thời gian nữa là sẽ trở nên thối rữa.
Tôi thấy hắn đi bèn quay qua nhìn cửa phòng, nghi sau khi hắn rời đi thì chắc là mình sắp tỉnh rồi!
Tôi nằm xuống thở hổn hển, nghĩ về bộ dạng ban nãy của Huyền Quân, suy nghĩ miên man. Con người thật đúng là hay thay đổi, Huyền Quân đi chưa được bao lâu mà tôi đã bắt đầu động lòng với người đàn ông khác rồi.
Chúng tôi nắm một lát, sau đấy Long Đình gọi tôi và Huyền Quân ra ăn cơm. Tôi mở mắt thẫn thờ nhìn cửa phòng, chẳng lẽ đây không phải là mơ? Tại sao Long Đình lại ở đây, hơn nữa còn chân thực đến vậy?
Vì Long Đình còn đang đứng đợi ở cửa, nên tôi chỉ đành ngồi dậy.
Tôi ngẩn người mất mấy giây, hỏi ngược lại:
Sao nghiêm trọng vậy, chẳng phải hắn ta chết rồi hay sao?


Chết rồi thì không sao nữa à? Ai bảo cô thế?
Huyền Quân tức giận lôi tôi tới bên giường. Tôi đứng không vững nên ngồi phịch xuống giường, hắn ngồi xuống rồi lấy ra một con dao, sau đó quay sang nhìn cánh tay tôi trông vẻ mặt rất đáng sợ, tôi vội vàng ngăn lại:
Giáo sư Trương anh đừng...

Tôi còn đang nghĩ linh tinh thì cửa phòng mở ra, Huyền Quân đi đến bên cạnh rồi cúi xuống nhìn tôi. Cả người tôi chợt cứng lại, hắn cứ thể cúi xuống, một chân quỳ giữa hai chân tôi, tay chống sang hai bên, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi nằm thẳng cẳng bên dưới nhìn hắn, một lúc sau mới phản ứng lại, ngượng ngùng cất lời:
Giáo sư Trương vẫn chưa đi à?

Huyền Quân không trả lời, cũng không nhìn tôi mà chỉ nhổ từng ngụm máu ra ngoài.
Cánh tay tôi dần hết đen, từ từ hồi phục.

Hả?

Tôi mở miệng giải thích:
Sư thúc là sự thúc, giáo sư Trương là giáo sư Trương, không thể lẫn lộn được.

Hắn đứng lên đi súc miệng rồi lau sạch, sau đó lấy thuốc bột trong túi ra rịt vào vết thương rồi lấy bằng gạc băng lại cho tôi.
Tôi mù mờ nhìn cánh tay mình nói:
Trong mơ thôi mà, cũng không cần phiền phức vậy đâu.

Ngoảnh sang nhìn Huyền Quân, hắn cúi đầu ngậm lấy vết thương sau đó hút một ngụm, tôi buột miệng suýt xoa, vội vàng giật tay lại rồi đẩy hắn một cái.
Đau ư, sao lại thấy đau?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.