Chương 207: Ném hắn vào quan tài chôn cho rồi
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 2298 chữ
- 2022-02-04 05:56:14
Tôi dẫn Huyền Quân lên sân thượng, nóc nhà nhà tôi được xây kiểu bằng phẳng, ngày thường không có ai lên đó cả, thỉnh thoảng tô8i mới lên đây.
Lên mái nhà, tôi đi qua bên ban công ngó xuống, áng chừng té xuống cũng phải tàn phế, nhưng để té chết 3thì hơi khó.
Chắc hẳn cảm động vì vụ đó lắm, tôi nhất định phải tìm cơ hội giải thích sòng phẳng với hắn mới được. Tôi không hề thích hắn, chẳng qua nhận nhầm người mà thôi.
Nếu lúc đó người gặp nguy hiểm không phải hắn thì tôi vẫn cứu như thường, chú trọng điểm không phải ở hắn là ai cả.
Tôi đứng lên dọn dẹp, Huyền Quân theo sát:
Khi nào cô tới?
Nghe câu hỏi của hắn, tôi nghiêng người nhìn Huyện Quân, lát sau mới hỏi ngược lại:
Giáo sư Trương có việc tìm tôi à?
Huyền Quân ngồi xuống đưa tay cho tôi, hành động như thể đương nhiên, tôi trầm mặc nhìn tay hắn cả buổi mới hành động.
Tháo băng gạc ra, mu bàn tay Huyền Quân có mấy vết rách, tôi thấy mà bất ngờ, chợt nhớ tới chiếc nhẫn toga hắn hay đeo, trong lòng hơi buồn.
Anh bất cẩn quá, xử lý qua loa thế này e là sẽ để lại sẹo đấy.
Tôi bắt đầu rửa miệng vết thương cho Huyền Quân, hắn ngoan ngoãn ngồi im. Đợi tới khi tôi băng bó xong xuôi hắn mới thu tay lại, nhìn tay mình rồi nhìn sang tối.
Lại đây.
Mắt hắn nhìn vào cuốn sách, miệng kêu tôi, tôi hơi chần chừ
Tôi...
Tôi đếm tới ba, lại đây hay không tùy cô quyết định!
Dứt lời Huyền Quân nhướn mi liếc sang tôi, tôi chịu thua, buộc lòng đi tới chỗ hẳn.
Lúc này tôi thật sự muốn khóc quá, nhưng khóc không nổi.
Ra đề đi.
Tôi tự hỏi lịch sử mình cũng không thua chuyên ngành khảo cổ học, đương nhiên không thèm sợ hắn.
Để tránh bị hắn phát hiện làm hại đến mình, tôi giơ tay để lên miệng cắn thật mạnh, lập tức bị cơn đau làm giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra, tôi hốt hoảng lau mồ hôi, làm mình sợ muốn chết!
Tới cạnh tôi.
Khi tôi đứng đối diện bàn, hắn không vừa lòng ra lệnh tiếp, tôi đành đi vòng qua bàn tới trước mặt hắn.
Giáo sư Trương, tay anh sao thế?
Tôi hỏi hẳn, tính bảng sang chuyện khác.
Huyền Quân rơi xuống đất, chớp mắt không còn thấy người đầu,
Tôi bỗng chốc ngộ ra, thì ra cảm giác lật ngược tình thế lại tuyệt vời tới vậy!
Quả nhiên khi cơn giận bùng phát, tới Huyền Quân cũng mắng người!
Huyền Quân, anh sao vậy? Em thật sự rất thích anh, hơn nữa anh còn là chồng chưa cưới của em, chẳng phải đã bàn rồi sao, cuối năm nay chúng ta sẽ kết hôn. Lẽ nào anh không định cưới em?
Cô ta đau lòng hờn dỗi, cố ý áp ngực vào cọ mấy cái. Sắc mặt Huyền Quân lạnh lẽo:
Tôi nói lại một lần nữa, cút ra ngoài cho tôi.
Người phụ nữ uất ức trông mong nhận Huyền Quân, cảm giác không kiểm chác được gì hiển nhiên rất khó chịu. Có điều e ngại Huyền Quân, bởi vậy cô ta đành nghe lời đi ra ngoài. Cơn giận của Huyền Quân vẫn chưa nguôi, tùy tay quét hết mớ đồ thủy tinh xuống, mảnh thủy tinh vỡ vụn đâm vào tay hắn.
Dường như hắn chẳng cảm nhận được đau đớn, vẫn tức thở phì phò.
Thôi khỏi, tôi thấy máu là chóng mặt!
Nói xong tôi chuẩn bị rời đi, Huyền Quân túm tay tôi lại, kéo tôi ngã vào ngực hắn. Khi tôi ngẩng đầu lên, cả người đã ngồi vào lòng hắn.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt trầm xuống:
Băng bó lại lần nữa.
Huyền Quân chỉ nhìn tôi, không có động thái gì cả. Chỉ là sắc mặt không được tốt cho lắm, lại không tỏ vẻ gì.
Tay tôi còn chưa đạt tới bên miệng, hằn im lặng nhìn chằm chằm tay tôi, sóng mắt lưu chuyển, người nhìn không nỡ. Tôi thả tay xuống, chỉ dám thở nhẹ. Huyền Quân cầm cuốn sách vừa ném ban nãy lên, lật ra nhìn thoáng qua.
Giáo sư Ly sợ à?
Huyền Quân dứt khoát rút củi dưới đáy nồi, tôi ngó gương mặt đẹp trai của hắn, thật muốn đập mà!
Huyền Quân nhìn sang bàn tay quấn băng gạc của mình rồi đưa tay cho tôi.
Tự xem đi.
Huyền Quân rất kiêu ngạo, thật khiến người ta ngứa mắt. Tôi chưa từng gặp kiểu người như hắn bao giờ, làm như tôi làm tay hắn bị thương không bằng.
Trên mặt Huyền Quân thì dính đầy dấu son môi, tôi bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ lúc hắn theo tôi lên lầu, bảo sao hắn cứ đời người, thì ra lúc ấy thân xác hẳn đang bị sàm sỡ.
Cô ta cắn nhẹ lên đôi môi đỏ tươi, thèm khát chảy nước miếng. Tay cô ta với vào lồng ngực của Huyền Quân, không ngừng mơn trớn.
Tôi mới nói:
Tôi cho anh chai thuốc mỡ, hồi đó tôi té rách da tay, Quý Mạt Dương lấy nó thoa cho tôi đó, không để lại sẹo đầu, anh thử coi sao.
Xót à?
Huyền Quân hỏi, từ trong ánh mắt lạnh nhạt kia của hắn thấy được sự bạc tình, tôi luôn cho rằng đôi mắt này chính là nơi vô tình nhất thế gian.
Giáo sư Trương cử đùa.
Ánh mắt Huyền Quân thâm trầm:
Không có việc thì không tới à?
...
Tôi với Huyền Quân đúng là ông nói gà bà nói vịt, thật sự chẳng nói được câu nào ra hồn, tôi nói chuyện một cách đúng đắn lại nghiêm túc, hắn mở miệng toàn là nói nhảm đặt điều.
Cũng không phải không được, giáo sư Trương có điều không biết, bên Quý Mạt Dương có mở một sở nghiên cứu, tôi là người quản lý chủ chốt ở đó, việc không rời tay, không có dư dả thời gian đi đây đi đó.
Tôi hết hồn, sao mình lại xuất hiện ở nơi này?
Ngay lúc tôi còn đang run sợ, chợt thấy bên cạnh Huyền Quân có một cô gái mặc váy ngủ mỏng manh hở hang đứng đó. Cô ta xinh đẹp như hoa, mặt mày đưa tình. Ánh mắt cô ta hiện rõ sự tham lam, giống như con sói đang đói cồn cào thì thấy chú dê béo, hận không thể nhào lên cẩu xé ngay lập tức vậy.
Lúc tôi đang ngớ người chứng kiến cảnh tượng này thì Huyền Quân bất ngờ tỉnh giấc, làm tôi giật mình.
Huyền Quân mở mắt nhìn cô ả trước mắt, thân thể cô ta như rắn nước, dáng vẻ uốn éo có hơi ghê người. Sau khi Huyền Quân thấy rõ người trước mặt lập tức đẩy ra, lửa giận bốc lên tới đỉnh đầu:
Cút ngay!
Còn không thì lúc sắp đi ngủ, tôi đặt đèn Trấn hồn Thất Tinh kể bên người, ít nhất cũng yên tâm được phần nào.
Song cách nghỉ ngơi này đúng là một não, mỗi lần thư giãn tôi phải ngồi khoanh chân nhập thiền mới nghỉ ngơi yên ổn. Hai ngày trước còn đỡ, sang ngày thứ ba thì không chịu được nữa. Thế là định bụng bò lên giường nằm một lát, chẳng ngờ mới chợp mắt lại mơ thấy Huyền Quân. Hẳn sầu não ngồi trong phòng sách đọc sách, khi tôi xuất hiện là lúc hắn vừa vứt cuốn sách lên bàn, gương mặt không cảm xúc. Tôi đứng ngay cửa trông vào, định cần lên tay chuẩn bị chạy trốn lần nữa. Huyền Quân trầm tư ngồi đó, bỗng dưng hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi sợ tới mức không dám thở mạnh, không dám di chuyển nửa bước.
Người ta đã có vợ chưa cưới rồi, thể thì tôi coi là cái thá gì? Trời đất chứng giám, tôi chẳng hề có chút tỉ suy nghĩ không an phận nào hết, là do đầu óc Huyền Quân úng nước, nổi nhầm đường dây đó thôi.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao hắn cứ dính lấy mình, chỉ nghĩ ra vụ tôi vì cứu hắn mà suýt mất mạng kia.
Tôi suy xét tình cảnh của bản thân, để tránh bị Huyền Quận xử lý, đành đứng dậy hỗ trợ. Huyền Quân có vẻ không muốn để tôi rời ra, bèn ôm eo tôi lại, tôi không khỏi xấu hổ:
Giáo sư Trương, tôi đi tìm hộp sơ cứu đã.
Lúc này Huyền Quân mới bằng lòng buông ra, tôi vội đứng dậy vọt tới bên cửa chuẩn bị tháo chạy. Huyền Quân lập tức đứng dậy, tôi chỉ kịp nhìn thoáng qua, hắn cũng đi qua cùng.
Trên lầu có tầm sáu bảy căn phòng, mà đây chỉ là tầng hai, bên trên còn hai tầng nữa. Tôi dòm xuống dưới, dưới đó còn có tầng ngầm, nhìn vậy chắc hẳn biệt thự phải cỡ sáu bảy tầng gì đó.
Huyền quân xuống lầu, tìm thấy hộp y tế ở trong phòng khách, cầm lên đưa cho tôi. Tôi ngó quanh căn biệt thự của hắn, không thấy người phụ nữ kia đầu, bèn nhận lấy hộp y tế vào phòng với hắn, sao cứ cảm thấy mình như kẻ thứ ba vậy nhỉ.
Huyền Quân liếc sang:
Xem cái gì?
Coi bên đó kìa.
Tôi chỉ xuống dưới, Huyện Quân có vẻ lo lắng không yên, ngó sang hướng tôi chỉ. Tôi nhận lúc hắn chưa định hình nhanh tay đẩy hắn một cái. Khi Huyền Quân quay người nhìn tôi thì cơ thể đã ngã xuống, tôi thấy rõ sự phẫn nộ trong mắt hắn, tâm trạng hết sức khoái trá, miệng cười tủm tỉm.
Đang lúc tôi khó hiểu, hắn mở cửa đi ra ngoài trước. Cửa đã mở, tôi chỉ đành theo sau.
Nhà hắn rất lớn, còn lớn hơn căn biệt thự của tôi.
Đây là chữ cổ, cô nhận ra được chữ nào coi như cô qua.
Tư thái Huyền Quân rất thoải mái, tôi thận trọng quan sát, hễ là thể chữ cổ xưa, bất kể là thể chữ cổ đã thất truyền nào tôi đều nhận ra được, thế mà hiện tại tôi lại không hề nhận ra thể chữ trước mặt.
Đừng bảo kêu tôi nhìn xem đó là chữ gì tôi còn không biết, làm sao đọc được.
Suy ngẫm thì không cần, nếu cô là nhà khảo cổ ắt hẳn rất rành kiến thức về lịch sử nhỉ, lát nữa tôi sẽ cho cô mấy câu hỏi, nếu trả lời được thì không cần đến, còn không thì phải tới đây học.
Huyền Quân chuyên chế quyết định chuyện này.
Tôi lườm hắn:
Không cần vậy đầu, chúng tôi đi khảo cổ đều dẫn theo mấy vị học giả lịch sử, có ký kết hợp tác cả. Còn về môn lịch sử của tôi ấy à, con người mà, khó tránh có chỗ thiếu sót, từ từ rồi tôi tiếp thu thêm.
Làm người phải tới nơi tới chốn, nếu đã đăng ký thì phải đi học.
Huyền Quân đường hoàng dạy bảo, công nhận hắn không biết mệt.
Giáo sư Trương nói đúng quá, nào về tôi phải suy ngẫm thật kỹ mới được.
Sau đó tôi không dám ngủ tiếp nữa, đứng dậy ra vườn đi loanh quanh mấy vòng, ăn cơm rồi xem tivi, lúc chán quá không có việc gì làm thì chuyển qua đứng tấn, vẽ bùa.
Tới khi không nhịn được sắp ngủ gật, tôi nhanh miệng niệm chủ tĩnh tâm, lại không thấy buồn ngủ nữa.
Có điều để tỉnh dậy khỏi giấc mơ cái quan trọng là phải xảy ra trong tình huống bất ngờ, về phần có ngã c9hết hay không không quan trọng lắm.
Thấy tôi ra ban công, Huyện Quân cũng ra theo. Không biết tên này đang nghĩ gì, th6eo tôi lên lầu mà cứ ngẩn ngơ.
Cô đã đăng ký lớp học bên này rồi, chẳng lẽ vừa khai giảng đã định bỏ học?
Đúng là tôi trên một câu, Huyền Quân dưới đổi một câu. Người có kế Trương Lương, ta có thang trèo tường đấy, làm gì được nhau nào?
Tôi là giáo sư, cần gì đi học nữa. Là Vân Nhã muốn đi, có cô ấy rồi tôi đi làm chi, không cần để ý mấy thứ nhỏ nhặt này đâu.
Tôi xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng từ bỏ nhìn Huyền Quân:
Tôi không biết.
Nếu đã không biết thì về học lại đi, vậy mới biết được.
Huyền Quân trông vô cùng thoải mái, còn tôi thì nóng ruột nóng gan.
Chắc là đang đoán tôi đang nghĩ gì nhỉ.
Tôi chỉ xuống dưới lầu:
Giáo sư Trương5, anh xem cái đó là gì?
Xong xuôi tôi đi xuống lầu, trở về phòng ngủ tắm rửa thơm tho, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi xốc chăn lên giường nằm. Rắc rối đã bay đi, đương nhiên tôi phải ngủ một giấc cho thật ngon.
Nào ngờ vừa chợp mắt đã xuất hiện trong phòng sách của Huyền Quân. Vừa bước vào đã thấy hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tay chống đầu trầm tư.
Huyền Quân đi qua cầm bút lông thấm mực nước, mở cuộn giấy Tuyên Thành trên bàn ra viết đề.
Tôi cẩn thận nhìn kỹ, thế nhưng không nhận ra chữ viết trên giấy là chữ gì. Tôi hỏi Huyền Quân:
Đây là chữ gì?
Huyền Quân...
Cô ta nhiệt tình ghê nhỉ, giọng nói nũng nịu, tôi ớn tới nổi da gà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.