Chương 208: Ném hắn vào quan tài chôn cho rồi


Trong phòng sách dân yên tĩnh lại, chẳng biết Huyền Quân đã bỏ sách trong tay xuống từ bao giờ, chuyển sang ngồi cạnh tôi. Lúc tôi nhận ra có người 8ngay cạnh là khi hắn đang cúi xuống nhìn tôi, nhìn sao cũng giống đang tính làm chuyện xấu.

Tôi kỳ quái hỏi:
Giáo sư Trương đọc xong rồi h3ả?


Tôi...


Nếu như tôi nói với người khác vụ tối qua cô ở chỗ tôi thì sao nhỉ, chuyện này có vẻ không được ổn lắm đâu.
Huyền Quân tỏ vẻ vô cùng đứng đắn, còn tôi thấy rõ hắn rặt một bụng xấu xa.
Tôi kiểm chuyện đánh trống lảng:
Giáo sư Trương, tôi hỏi anh câu này, anh ra nước ngoài học vậy sao lại đi bắt quỷ ở trong nước. Tôi thấy anh cũng là một đạo sĩ, hà cớ gì phải ra nước ngoài tu hành? Đạo giáo là văn hóa quốc gia, từ khi nào lại thịnh hành ở nước ngoài vậy? Nếu như đã phổ biến như vậy, tôi nghĩ giáo sư Trương vẫn nên ở lại trong nước tu hành thì hơn. Thứ nhất văn hóa trên cả địa cầu uyên thâm rộng lớn, rất nhiều ngôn ngữ đã bắt đầu kết nối giao lưu với nhau, nhưng để thông hiểu được thì khó. Hơn nữa do có quá nhiều sự khác biệt giữa từng khu vực, khó tránh xuất hiện tỳ vết, chẳng bằng về nước học cho
rồi!


Có người tìm cô kìa, bảo là chồng chưa cưới của cô đó.


Gì cơ?
Tôi hoang mang, khi không lòi ra ông chồng chưa cưới?

Giáo sư Trương, tôi không làm phiền anh nữa.
Tôi xoay người chuẩn bị đi thì Huyền Quân nhanh chóng kéo tay tôi lại. Tôi buộc lòng chuyển mắt sang nhìn, hắn điềm nhiên kéo tôi vào trong biệt thự.
Thế là tôi ngơ ngác bị hắn dắt vào nhà, bước vào cửa, hắn gỡ balo trên vai tôi xuống, vẻ mặt nghiêm nghị.
Tiểu Trường chạy tới:
Ly Thương, anh ta về rồi hả?

Tôi liếc sang Tiểu Trương:
Cậu im miệng đi.

Tay Huyền Quân đặt lên lưng tôi vuốt ve:
Nếu cô không tới thì tôi đi.


Tới, tôi tới được chưa!
Tôi bị ép nên vội vã đồng ý.
Tôi tin Huyền Quân không phải là tên bịp bợm!
Huyền Quân nghiêm túc nói:
Ra nước ngoài là giả, tu đạo là thật, hài lòng chưa?

Sau khi xuống máy bay Huyền Quân bắt taxi, tôi lên xe đọc địa chỉ nhà La Quán Trinh, Huyền Quân bàn đổi sang địa chỉ nhà hắn. Tôi nghĩ ai về trước cũng vậy, nào ngờ vừa tới nhà, hắn lập tức trả tiền bắt tôi xuống xe.
Nhìn bóng xe taxi xa dần, lòng tôi dâng lên một nỗi bất an.

Nhưng tôi cũng đều phải vợ chưa cưới của giáo sư Trương, không phải cô ta ở bên kia ư, anh mau qua đó rước cô ta đi.


Sáng nay tôi đã hủy hôn ước với cô ta rồi, ngoài ra hôn ước giữa hai chúng tôi không phải do tôi hứa hẹn, là do ba mẹ cô ta và ba mẹ nuôi của tôi tự tiện quyết định. Lúc đó tôi đang học ở nước ngoài, bởi vì bọn họ dùng việc học bức ép nên tôi mới miễn cưỡng chấp nhận. Về phần đính hôn chẳng qua là giao ước ngoài miệng của hai bên mà thôi, tôi lại chẳng về nước nên không để tâm. Sau khi tôi về nước cô ta lập tức tìm tới, tôi và cô ta đã bàn chuyện hủy bỏ hôn ước cũng được một năm rồi, chả nhẽ nhiêu đó còn chưa đủ?

Tiểu Trường liên thoằng chúc mừng, tôi lạnh lùng lườm cậu ta rồi mới theo chân Huyền Quân rời đi.
Tất nhiên dọc đường đi tôi cũng hết lời giải thích, thế nhưng bất luận có nói cỡ nào Huyền Quân cũng phớt lờ. Tôi hết cách, đành quay sang thu dọn cục diện, gọi điện bảo với Long Đình rồi cam chịu đi theo.

Mệt thì nằm xuống nghỉ ngơi rồi ngồi dậy đọc tiếp, tôi cũng chưa đọc xong, ngày mai phải đưa đi rồi, vừa khéo có thể cùng nhau đọc.
Huyền Quân nói như lẽ đương nhiên, tôi á khẩu không nói nên lời.
Huyền Quân nằm xuống nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tôi nhìn sang thấy hắn ngủ rồi bèn chuyên tâm đọc sách. Ai ngờ đọc một hồi mi mắt cứ dán vào nhau, tôi cố gắng chống đỡ, ráng đọc cho xong Vô Cực, đỡ mai đem đi lại tiếc. Thế nhưng vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập tới, tựa vào đầu giường thiếp đi.
Mới đầu tôi tưởng giáo sư Trương là người quen, nhưng khi phát hiện không phải đã lập tức vạch rõ ranh giới. Không phải đợi tới khi dây dưa mới tìm cớ tránh tị hiềm, là tự anh suy diễn vẩn vơ mới tìm tới tôi.

Sắc mặt Huyền Quân u ám khó tả, dường như nghe được cả tiếng gió tuyết đang gào thét. Tôi bị hắn nhìn chằm chằm tới mức không dám hó hé thêm nửa lời.
Trong lòng tôi tính toán, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày trước khi ngủ tôi sẽ bố trí đèn Trấn hồn Thất Tinh, đọc chú tĩnh tâm, tôi không tin cỡ vậy mà hắn vẫn có thể gọi tôi qua đó được.
Nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều tối tới Sở nghiên cứu, đang nói chuyện với Tiểu Trương, bỗng bên ngoài có tiếng ai gọi, tôi nghe vậy bèn đi ra.

Việc qua bên kia tôi còn phải cân nhắc thêm, chi bằng giáo sư Trương cứ về trước đi, chờ tôi...


Tôi đã bảo với trường học xin nghỉ một ngày với lý do đón vợ chưa cưới tới rồi, không thể tay không mà quay lại được.
Huyền Quân nói tiếp, tỏ vẻ rất hiển nhiên, nhưng chuyện hắn tay trắng đi về thì mắc mớ gì tới tôi?

Không có gì phải ngại, cô cứ đọc xong đi rồi hẵng về. Sang ngày mai không được đọc cuốn sách này nữa đâ6u.
Nghe Huyền Quân nói thế, tôi khó hiểu cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay.

Cuốn sách này không phải của giáo sư Trương à?
Tôi hỏi.

Phải, đương nhiên là của tôi, có điều ngày mai phải gửi đi.
Huyền Quân giải thích, tôi băn khoăn nhìn xuống, thầm nghĩ phải mau mau đọc cho hết, nếu không để dang dở mất, loại sách này cực kỳ khó tìm, chỉ sợ cả đời này khó gặp lại.
Tôi vội bước tới trước mặt Huyền Quân:
Sao giáo sư Trương lại tới đây? Đi công tác à?

Tới đây đón cô, sẵn tiện mang cho cô hai cuốn sách này.
Nói rồi Huyền Quân đưa quyển Vô Cực và một cuốn sách khác nữa cho tôi, tôi ngơ ngác nhìn chúng.

Tôi đọc xong rồi nên tặng cho cô.

Dù vậy tôi vẫn đi ra xem thử, Huyền Quân đứng cạnh cửa ra vào, dẫn tới một loạt ánh nhìn hám trai của những cô gái, thấy bóng tối Huyền Quân nhếch miệng cười.
Tôi hít sâu một hơi, đúng là bám dai như đỉa!
Tôi nhìn bàn tay được băng bó của Huyền Quân, im lặng nhận lấy. Thật muốn ném hắn vào quan tài chôn cho rồi.
Huyền Quân cười tủm tỉm:
Đi thôi.

Tôi ngẩng đầu:
Hả?


Không phải tôi qua đã đồng ý rồi sao, hôm nay muốn nuốt lời?

Mở mắt quan sát khung cảnh trong phòng, không ngờ đã trở lại phòng mình.
Tôi xuống giường, nhớ lại tình cảnh trên giường lúc nãy, Huyền Quân tưởng bở à, tôi mà thèm quay lại đó?
Tôi mới nói:
Vậy để tôi đọc xong rồi về, giáo sư Trương đi nghỉ trước nhé, tôi sẽ không quấy rầy anh đâu.


Đừng bận tâm tới tôi, tôi ngủ sẽ không sợ bị quấy rầy. Hay là thế này, cô lên đây đọc đi, tôi nằm ở mép ngoài, như vậy tôi cũng yên tâm đi ngủ.
Tôi ngó sang giường, lại lườm Huyền Quân:
Giáo sư Trương sợ tôi đem sách đi?
.
Huyền Quân không trả lời, tôi có hơi mất tự nhiên, hắn quả là tên lòng dạ tiểu nhân, làm như tôi thèm muốn cuốn sách của hắn lắm ấy.
Lưỡng lự mãi, tôi mới đứng dậy lên giường, ngồi trong góc đọc sách. Huyền Quân giở chăn đắp lên người cả hai, sau đó nằm xuống.
Huyền Quân ung dung quay lưng:
Đi nào.

Tôi vật vờ đứng đằng sau, sao mà nhức đầu quá, nhức đầu muốn điên luôn!
Hắn hỏi tôi thì tôi hỏi ai, đó là chuyện của mấy người chứ!
Thấy tôi không nói gì, Huyền Quân tiếp tục:
Bây giờ đi được rồi chứ?

Huyền Quận hài lòng
ừ một tiếng, hắn nhìn tôi hai tay siết chặt:
Trời sáng rồi!

Tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, trước mắt hiện lên ánh sáng chói lòa, cả người choàng tỉnh giấc.
Tôi trầm ngâm:
Nói vậy anh vì danh tiếng mới ra nước ngoài, còn tu đạo thì tu ở trong nước. Để có thể tu đạo mới đồng ý định ước với hôn thê của mình, bây giờ anh học thành tài rồi nên định đá người ta?

Sắc mặt Huyền Quân đen thui:
Ý cô là gì?

Đến khi tôi tỉnh dậy thấy cả người nóng nực, khó hiểu tưởng mình lăn qua bên Huyền Quân. Song khi vừa mở mắt ra lại thấy Huyền Quân đang ôm mình, hơi thở nóng bỏng của hắn lướt qua mặt tôi. Tôi lật đật
ngồi dậy, nhưng Huyền Quân cứ ôm chặt không cho tôi động đậy.
Trời sáng nhanh quá, sắp bình minh mất rồi.
Giọng nói của Huyền Quân mang theo mê lực hấp dẫn khó tả, tôi vắt óc nghĩ cách trả lời.

Ý là anh làm thể là không đúng, người ta đợi anh biết bao lâu, sao giờ anh lại có thể nói không muốn là không muốn được. Nếu như ngay từ đầu anh bảo không muốn lấy cô ấy thì anh chắc chắn không tu đạo được. Hiện tại anh công thành doanh toại, tất nhiên cô ấy cũng có công lao, lợi dụng xong bỏ nhất định sẽ bị trời phạt.

Tôi chỉ tay lên trời, sắc mặt Huyền Quân càng thêm ấm trầm.

Cái gì?


Giáo sư Ly dụ dỗ tôi khiến cho mối quan hệ giữa tôi và vợ chưa cưới đổ vỡ, thấy sao?

...
Tôi nghiền chặt răng, hận không thể cắn chết cái tên trước mặt!

Mệt rồi, không đọc nữa, đi ngủ vậy.
Huyền Quân than thở, tôi không nhịn được lia mắt sang giường.

Giáo sư Trương nghỉ ngơi n9hé, tôi xin phép về trước, đợi...

Huyền Quân hừ lạnh:
Xem ra giáo sư Ly chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.

Tôi vốn không sợ gì, thế mà khi phải đối diện với ánh mắt rét lạnh của Huyền Quân, lại sợ đến nổi cả da gà.
Nếu cô đã không chịu đi theo tôi, vậy tôi không về nữa.
Không ngờ Huyền Quân lại học thói xấu của tôi.

Thể tại sao cô lại thả thính tôi?


Hả?...
Tôi nhăn mặt:
Anh đừng có nói lung tung, ăn có thể ăn bậy, chứ nói không thể bừa nha. Anh nói vậy là hại tôi rồi, trời đất chứng giám tôi chẳng hề có chút suy nghĩ mờ ám gì với giáo sư Trương cả, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.

Giáo sư Trương giỡn hả?


Cô thấy tôi giống giỡn không? Không giấu gì giáo sư Ly, nếu hôm nay cô không chịu theo tôi về, khỏi bàn tới việc cô còn muốn ở đây, tên tuổi giáo sư Ly sẽ được vang danh khắp giới khảo cổ đấy.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.