Chương 209: Mua một đống tro giấy hết hai triệu
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 2410 chữ
- 2022-02-04 05:56:08
Huyền Quân vui vẻ ra mặt, sung sướng như thể đã thực hiện được gian kế, hai mắt hắn nhìn tôi cũng sáng rực như đốm lửa nhỏ, còn tôi thì lại cảm th8ấy nghi ngại vô cùng.
Tôi hỏi Huyền Quân:
Thứ mà giáo sư Trương vừa cầm là gì vậy?
Bằng chứng cô đi học đó.
Tôi ngạc nhiên tập hai, thế mà cũng được hả?
Tôi nhìn Huyền Quân, chỉ vì một c5hút chuyện mà hắn lại lừa tôi ký tên đồng ý, không ngờ hắn lại chơi xấu đến thế.
Hắn nói như vậy để thử lòng tôi, nếu là một thì sao, vợ chưa cưới phải làm thế nào?
Tôi còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, khóe miệng Huyền Quân đã nhếch lên, trưng ra một nụ cười dịu dàng:
Lẽ nào cô chưa từng nghĩ xem tại sao những cảnh trong mơ giữa tôi và cô lại trùng hợp xuất hiện mãi như thế ư? Nếu chúng ta không có quan hệ gì với nhau, tại sao lại cứ dây dưa mãi thế?
Dứt lời, Quý Mạt Dương đi thật, tôi nhìn cánh cửa đóng sầm mà lòng buốt giá!
Quả nhiên là có vợ rồi quên em gái!
Đi rồi tôi vẫn thích!
Huyền Quân cố ý nói vậy, cô ta lập tức giậm chân, tức giận gào lên.
Huyền Quân không thèm để ý đến cô ta, trái lại còn đi ra chỗ tôi.
Quả nhiên, không còn nằm mơ linh tinh nữa.
Lúc tôi tỉnh dậy thì Quý Mạt Dương đã về, vừa mở mắt ra tôi đã thấy anh ấy đang ngồi ở cạnh giường, thấy tôi tỉnh dậy anh ấy bèn hỏi:
Dậy rồi đấy à?
Đi học?
Tôi trư3ng ra vẻ mặt ngơ ngác.
Cô đã đồng ý đến trường rồi mà lại không đi, nhưng theo như lời cô nói, cô là giáo sư thì đến hay không đến đều đ9ược cả, cũng không cần phải đọc sách trước. Đương nhiên là tôi không ép cô được rồi, nhưng mà thỏa thuận giấy trắng mực đen đã ký hết rồi, nếu cô6 không đến trường thì đề pháp luật giải quyết đi.
Thấy tôi đi ra, La Quán Trinh lên tiếng:
Hai người tới tìm tôi, lẽ ra tôi phải giúp hai người mới đúng, nhưng gần đây tôi bận việc quá, không thể phân thân ra để mà lo liệu được. Đây là em chồng tôi, nếu hai người tin tưởng thì để em ấy đi cùng hai người một chuyến, về chuyện tiền nong, cứ xem mà trả là được.
Chúng tôi có tiền, vẫn mong đại sư xuống núi giúp chúng tôi với.
Người đàn ông kia đứng dậy, xách một cái vali lên, mở ra cho chúng tôi xem tiền bên trong, đoản chừng cũng phải hai triệu, tất cả đều là tiền mặt.
Tôi sầm mặt:
Giáo sư Trương, tôi là người đã có chồng, tôi và anh ấy hiện tại đang ở xa nhau. Đúng là hai người nôm giống nhau thật, nhưng chung quy vẫn không phải là một người.
Nếu là một người thì sao? Chuyện vợ chưa cưới lúc trước đã không giữ lời rồi, định mặc kệ luôn à?
Huyền Quân hỏi ngược lại một vấn đề khó.
Thấy tôi im lặng nãy giờ, Huyền Quân đưa tay nắm lấy cằm tôi:
Nhưng khi gặp được cô, ký ức của tôi đã bắt đầu sống lại, trong đó bao gồm cả chuyện cô là người mở quan tài đồng xanh ra.
Tôi không đáp, cảm giác bản thân đang vô cùng mờ mịt.
Tôi quay đầu lại nhìn Huyền Quân và người phụ nữ kia, cô ta ra vẻ ấm ức, lắc lắc cánh tay của Huyền Quân:
Huyền Quân, cô ta là ai thế anh, sao cô ta lại ở đây? Có phải là vì cô ta cho nên anh mới hủy bỏ hôn ước với em không? Trông cô ta xấu xí như thế, nào có đẹp bằng em, sao mà anh lại ngốc vậy chứ?
Huyền Quân kéo tay cô ta ra:
Tôi và cô không hợp nhau, không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy là bị tội cướp đến đây.
Dạo này em nằm mơ suốt, không phải đến cùng một nơi thì là mơ về cùng một người, em không muốn ngủ mơ nữa.
Em biết vẽ bùa Định Hồn còn gì? Vẽ một cái đặt dưới gối đi.
La Quán Trinh nói xong rồi rời đi. Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện bùa Định Hồn, lập tức ngồi dậy vẽ một cái búa đặt dưới gối, sau đó nằm xuống, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tôi bật lại:
Anh làm thế này gọi là lừa đảo đấy, tôi cũng có thể kiện anh.
Chẳng ai chứng kiến tôi ép cô cả, cô kiện tối kiểu gì? Cô mà kiện tôi, tôi sẽ nói rằng cô lừa tôi quen nhau, tôi làm tất cả vì cô, khuyên vợ chưa cưới rời đi, thế mà cô lại bỏ tôi, tôi sẽ chống mắt lên xem cô trụ trong giới khảo cổ như thế nào.
Da.
Tôi ngồi dậy, Quý Mạt Dương hỏi tôi vài việc, thật ra tôi không nghĩ anh ấy lắm lời đầu, nhưng đến khi anh ấy hỏi về chuyện chồng chưa cưới thì tôi thấy hơi mù mờ.
Lời nói của Huyền Quân mang ý hăm dọa, tôi nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, càng nhìn càng cảm thấy chẳng khác nào tên đểu cáng.
Dù tôi và anh đã ký thỏa thuận thì có sao nào, chẳng qua chỉ là đến trường đọc sách mà thôi, tôi chỉ cần ngồi đó thì kiểu gì cũng tốt nghiệp, chẳng lẽ tôi phải đọc sách ở trường cả đời chắc?
Tôi vẫn không chịu thua.
Tôi vô cùng kinh ngạc:
Anh nói gì cơ?
Huyền Quân không nói thêm nữa. Tôi nhớ rõ ràng không có mấy người biết được chuyện quan tài đồng xanh cả, cho dù Huyền Quân có biết chuyện này thì hắn cũng không thể nào biết người mở quan tài ra là ai được.
Thế nhưng hành động này của ông ta cũng thể hiện một điều, ông ta tới là để tìm La Quán Trinh, chứ còn tôi thì ông ta không tin nổi. Quý Mạt Dương liếc nhìn đồng hồ:
Tôi còn có việc, mọi người tự giải quyết nhé. Ly Thương, nếu em không muốn làm thì về trường đi.
Dứt lời, Quý Mạt Dương đi trước, La Quán Trinh nói:
Nếu hai người nghĩ em chồng tôi không làm nổi, không đáng tin, vậy thì cầm tiền về đi, thứ lỗi không tiếp được.
La Quán Trinh quay người bỏ đi, để lại một mình tôi đối diện với đôi vợ chồng đó. Tôi cũng chẳng biết làm thế nào cho phải, bèn nói:
Tôi giới thiệu cho hai người một vị, hai người cứ đến gặp thử, năng lực của
Ai cho cô đến đây?
Giọng của Huyền Quân vang lên phía sau lưng, nghe có vẻ cực kỳ không vui.
Người phụ nữ đó vội hớn hở chạy về phía Huyền Quân, không biết vô tình hay cố ý mà lại xô vào vai tôi, tôi loạng choạng tránh sang một bên, suýt chút nữa là ngã dúi dụi, may mà cơ thể tôi cũng khỏe, không dễ gì gặp chuyện.
Tôi bỗng dưng tỉnh ngộ, cảm giác như sét đánh ngang trời.
Thấy tôi không nói lên lời, Huyền Quân càng đắc ý hơn, bàn tay đang đặt trên người tôi nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt thâm trầm:
Lúc đang tu đạo trước đây tôi đã từng bước vào ảo cảnh hư không. Trong cõi mộng, tôi nằm trong quan tài đồng xanh, được người ta vớt từ dưới nước lên, có một người con gái mở quan tài ra, nhưng chuyện sau đó tôi lại không nhớ rõ nữa.
Dáng vẻ làm nũng của cô ta đáng yêu thật, thiết nghĩ ở lại đây cũng chỉ làm người thừa nên tôi xoay người đi trước.
Anh thấy chưa, cô ta đi rồi kìa!
Người phụ nữ nói tiếp.
...
Tôi cũng nể Huyền Quân luôn, cải trình lươn lẹo này của hắn thật đúng là quá xuất sắc.
Người phụ nữ kia tỏ ra tủi thân:
Cô ta xấu như vậy mà anh cướp làm gì cơ chứ? Chúng ta là người văn minh mà, làm vậy không được đâu!
Sau khi định thần lại, tôi đẩy Huyền Quân ra, xoay người sang chỗ khác.
Bây giờ tôi muốn đi về, có việc gì ngày mai nói sau.
Tôi cầm balo lên rồi bước ra khỏi chỗ này, Huyền Quân cũng không cản lại.
Tôi nhìn Huyền Quân:
Không cần đầu, bao giờ tôi muốn tìm anh thì tự khắc sẽ đến gặp, anh đừng tới tìm tôi.
Đúng lúc đó có một chiếc xe chạy đến, tôi lập tức mở cửa ngồi vào xe, từ đầu đến cuối không hề ngoảnh lại. Tôi về bên chỗ La Quán Trinh, đúng lúc cô ấy đang định đi ra ngoài, thấy tôi đến thì cũng không bất ngờ lắm, chỉ lên tiếng hỏi:
Về rồi đấy à?
Dạ.
Tôi đáp rồi đi về phòng, La Quán Trinh đi theo trông tôi, cô ấy đứng ở cửa hỏi tôi có chuyện gì. Tôi đặt balo xuống, nằm lên giường.
Không vội!
...
Có anh mới vội ấy!
Tôi quay người chờ xe, Huyền Quân nói:
Cô về trước đi, lát nữa tôi qua sau.
Người phụ nữ đó vội vàng đuổi theo, túm chặt lấy Huyền Quân. Hắn lập tức đẩy cô ta ra, quát:
Cô mà còn động vào tôi lần nữa là tôi ném cô xuống cống đấy.
Ả!
Cô ta nghe vậy thì sợ đến mức không dám đến gần Huyền Quân nữa. Tôi đang đứng ở bên đường chờ xe, Huyền Quân tiến lại gần, cúi đầu nhìn tôi:
Không vui à?
Tôi liếc Huyền Quân một cái, lại nhìn sang người phụ nữ ở đằng sau, trong lòng vô cùng phiền muộn, sao tự dưng mình lại trở thành con giáp thứ mười ba vậy trời?
Tôi muốn được yên tĩnh chút.
hắn không thua kém gì chị dâu tôi đâu.
Tôi nói địa chỉ của Huyền Quân cho bọn họ, người đàn ông nhìn địa chỉ đó một chút rồi hỏi tôi:
Người này là ai vậy?
Sư thúc của chị dâu tôi.
Tôi nói xong, ngẫm lại cũng có lý phết, nếu đúng như lời hắn nói, hắn là Huyền Quân, vậy thì hắn đúng là sự thúc của La Quán Trinh rồi còn gì.
Huyền Quân mỉm cười thâm trầm:
Nếu cô tốt nghiệp được dĩ nhiên là chuyện tốt rồi, nhưng giáo sư Ly có từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị trượt tốt nghiệp môn lịch sử hay không?
..
Mãi một lúc sau tôi mới phản ứng lại, đừng nói là Huyền Quân có ý định không cho tôi tốt nghiệp đẩy nhé?
Thấy tôi không nói lời nào, Huyền Quân sải bước về phía này, tôi lập tức lùi về sau, bắt đầu đề phòng hắn. Nhìn hắn đường hoàng như thế, nhưng chẳng qua đây chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Đầu tiên là không tốt tính, tiếp theo là bội tình bạc nghĩa, để theo đuổi tôi mà bỏ rơi người vợ đã gắn bó với mình từ thuở cơ hàn, bây giờ lại còn bắt tôi phải làm học sinh của hắn, từ đầu đến cuối, hẳn hoàn toàn là một tên khốn biến thái.
Huyền Quân thấy tôi lùi lại bên vươn tay ra giữ chặt lấy tay tôi, càng cổ sức thoát ra hắn lại càng được thể kéo tôi vào trong ngực, bàn tay hắn ghì chặt lên eo tôi, ghìm tội sát vào người hằn. Tôi ngước mắt nhìn Huyền Quân, hắn cười khẽ:
Cái đầu của cô không sáng suốt cho lắm nhỉ. Tôi cảm thấy rất đáng lo đấy, lỡ có lúc mà tôi không trông chừng kỳ thì cô sẽ bị thứ gì lừa đi mất, nhưng nếu có chịu ở lại trường học thì trông coi cô chỉ là chuyện nhỏ.
Quý Mạt Dương khá hơn một chút, nhưng anh ấy cũng ngồi dựa ngửa ra ghế sofa luôn. Đúng là hai vợ chồng có khác, đến cả tư thế cũng giống nhau y như đúc.
Tối quan sát hai vị khách đến, một nam một nữ, đều đã ngoài năm mươi, mái tóc bạc trắng hơn nửa, người phụ nữ thì trông trẻ hơn. Nhìn cách ăn mặc của hai người này có thể thấy họ cũng có của ăn của để.
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi bảo:
Huyền Quân đã đến tìm em, cải vị giáo sư họ Trương ấy.
Quý Mạt Dương không có vẻ gì là lạ, anh ấy chần chừ một lát rồi đứng dậy, tôi nhìn bóng lưng anh ấy rời đi thì nghĩ đến tâm trạng của anh lúc này, tôi còn tưởng Quý Mạt Dương buồn lòng lắm, ai ngờ anh ấy đi đến cửa thì quay đầu lại nhìn tôi:
Không bị sao thì đứng dậy đi, đừng có nằm ở trên giường mãi thế.
Vừa ra đến cửa, tôi thấy một chiếc xe tiến tới rồi dừng lại trước mặt mình. Cánh cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống, nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên hỏi:
Cô là ai vậy?
Người phụ nữ ấy tiến về phía tôi, tôi luống cuống ra mặt, không biết phải giải thích ra sao. Cô ta đi đến trước mặt tôi, dò xét một cách kỳ cục rồi lên tiếng hỏi:
Sao cô không nói gì vậy, cô ở trong sân nhà chồng chưa cưới của tôi làm gì thế? Ở đầu ra con đàn bà xấu xí này vậy trời?
Tôi trợn mắt nhìn cô ta, tự dưng mằng người ta là sao?
Tôi lại nằm xuống ngủ một giấc đến lúc La Quán Trinh gọi tôi dậy, bảo có việc muốn nhờ, bấy giờ tôi mới bước ra khỏi phòng.
Có hai người lạ đang ngồi trong phòng khách. La Quán Trinh thì khoanh tay ngồi ngả lưng ra ghế sofa, trông cô ấy chẳng giống nữ đạo sĩ chút nào mà cứ như tên lưu manh côn đồ ấy.
Vừa nghe bảo là sư thúc của La Quán Trinh, người đàn ông vui mừng khôn xiết, rối rít cảm ơn tôi, vội vàng thu dọn tiền bạc rồi dẫn vợ rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.