Chương 210: Mua một đống tro giấy hết hai triệu


Dù sao tiền đã không tới tay rồi, La Quán Trinh nhìn tôi kiểu gì cũng thấy
ngứa mắt
. Cô ấy vừa ra ngoài không bao lâu thì đã8 quay lại, tức giận nói với tôi:
Hôm nay không cho em đi đâu hết, ngồi yên ở nhà trông cửa hàng đi.


Tôi nhìn thoáng3 qua cửa hàng trước mặt, toàn là giấy tiền vàng mã, nhang đèn, biết bản cho ai đây? Bây giờ người ta đi viếng mộ đầu còn dùng9 mấy thứ này nữa, họ toàn mang theo hoa tươi và trái cây không mà.

Hừ, thế còn tạm được, cô giới thiệu qua cho tôi đi.
Người phụ nữ vênh váo tự đắc, cô ta hếch cắm lên, nhìn tôi như thể nhìn bùn đất. Tôi cứ như ở tít dưới chân cô ta, trên thực tế thì, dù cô ta đã đi giày cao gót nhưng vẫn không cao bằng tôi. Tôi chẳng thể hiểu nổi, cô ta lấy cái dáng vẻ bệ vệ, đắc ý đó ở đầu ra nữa.
Nhưng cô ta là khách, phải buộc lòng giới thiệu thôi. Tôi đành chọn một vài thứ mình biết, bắt đầu giảng cho cô ta.

Người đứng ở cửa ngân hàng là cô à?
Nghe Tề Vũ hỏi, tôi mới quái lạ nhìn xung quanh, anh ta bước xuống từ một trong số những chiếc xe cảnh sát, ngó về phía tôi.
Anh đừng bảo là quen tôi, tôi không biết gì về vụ này hết, do cô ta muốn mua, tôi không bán mà cô ta cứ ép tôi bán.
Tôi giải thích với Tề Vũ, anh ta bật cười thành tiếng, nói một câu
tôi biết rồi
, sau đó giải người đi.
Tề Vũ đi rồi tôi mới dám bước ra ngoài, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng được đặt xuống.

Buôn bán nhỏ thôi, không đáng bao tiên!


Không đáng bao tiên thì vẫn là tiền còn gì, nhất là đối với loại người chưa thấy tiên bao giờ như cô, cứ nói đi, bao nhiêu tiền? Tôi trả hết!

Thế nhưng người phụ nữ lại được nước lấn tới, không chịu tha cho tôi, nhìn tôi nói tiếp:
Tôi thích vậy đó, mấy thứ này của cô có đáng mấy đồng đầu, chút nữa tôi tìm vài người đến, đốt cho cô ngay trước cửa đây luôn!


Vậy thì chưa chắc cô đã mua được.
Tôi nghĩ cứ để cô ta bỏ đi là xong rồi.
Tôi bị La Quán Trinh nhìn đến sởn tóc gáy, bèn lên tiếng giải thích:
Thì là... em bán hết rồi!


..
La Quán Trinh không nói lời nào, vẫn hung dữ nhìn chằm chằm tối.
Cô ta tỏ vẻ buồn cười:
Không mua được á? Trên đời này chưa có thứ gì là tôi không mua được, nhà cô là núi vàng núi bạc hay gì?


Cũng không phải vậy.

Cô ta lạnh lùng đáp:
Nói đi, bao nhiêu tiền?


Cô cũng có dùng được đầu, nhiều như thế, cô mua những thứ này làm gì?
Tôi thấy vô cùng chán nản, gây chuyện thì cũng một vừa hai phải thôi, lỡ mà phá hư nơi này, La Quán Trinh về nhà mà tha cho tôi mới lạ.
Tôi đang theo dõi thì bỗng thấy có mấy chiếc xe cảnh sát ập đến chỗ đó, vài người bước xuống, bắt lấy người phụ nữ và đám người kia giải thẳng lên xe, những người xung quanh vội vàng dập lửa, sau đó mấy món vàng mã cũng bị xử lý.
Tôi sững sờ không dám bước ra ngoài, lúc này lại nhận được cuộc gọi từ Tề Vũ.

Tôi không bán nữa.


Không bán á? Cô dám không bản á? Cô mà không bán thì tôi sẽ đến hội bảo vệ người tiêu dùng tố cáo cô đấy!
Người phụ nữ gào lên.
Liệu lúc La Quán Trinh trở về có tin được không nhỉ? Tôi còn đang nghĩ ngợi thì La Quán Trinh đã về đến nơi.
Cô ấy bước vào cửa hàng, nhìn một vòng, thấy toàn bộ đều trống không thì nổi trận lôi đình, quay ngoắt sang nhìn chằm chằm tôi.
Cũng chẳng biết đã làm được bao lâu, tôi chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng xe dừng lại, một người bước xuống.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là vợ chưa cưới của Huyền Quân đến.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được kiểu nguyền rủa thế này đấy.
Đứng trước cửa ngân hàng mà lòng đầy phiền muộn, thế nhưng bản được hai triệu, chắc La Quán Trinh trở về sẽ không
ghim
tôi nữa đâu.
Cách cô ta mỉa làm tôi muốn khóc quá, mãi một lúc sau tôi mới
ở lên một tiếng.
Người phụ nữ trước mặt tôi đi qua đi lại hai vòng hệt như người mẫu, nhìn tôi một lúc, rồi lại nhìn sang cửa hàng của La Quán Trinh, ngó nghiêng cả buổi mới chỉ tay vào tối, nói:
Cô... thì đáng được mấy đồng cơ chứ, cô nhìn lại bộ dạng của mình đi, liếc cô một chút thôi là tôi nên cả ngày luôn cũng được đấy. Còn cả quần áo trên người cô nữa, có bao nhiêu tuổi vậy, mặc cái thứ gì mà đen thùi lùi, nhìn phát ngán
Người phụ nữ trợn tròn mắt:
Cô bảo nhà ai có người chết cơ, nhà cô mới có người chết ấy, nói chuyện kiểu gì thế? Có tin tôi đánh cô không?


Tin chứ!
Tôi gật gật đầu, đương nhiên là tin rồi.
Cô ta õng ẹo thân mình như con rắn nước, đi đôi giày cao gót hơn mười phân, trời rét căm căm thế này mà cô ta lại mặc một cái váy đỏ rực, bó sát cả người, để lộ đôi chân vừa trắng vừa dài, xương hông cũng sắp dẹo đến nách luôn rồi.
Trên vai cô ta choàng một chiếc áo khoác lông cừu, tôi nhìn mà thấy lạnh giùm, da của cô ta là da hồ ly hay gì vậy? Vừa thấy tôi, người phụ nữ đó hừ lạnh một tiếng, nói bằng giọng vô cùng khinh miệt:
Cô mở cửa hàng bán vòng hoa ở đây à?

Tôi vội vàng giải thích, kể luôn cho cô ấy chuyện hai triệu, hiển nhiên là cô ấy không tin, còn hỏi tôi có phải lấy tiền của Quý Mạt Dương để lừa cô ấy hay không.
Cô ấy còn gọi cho Quý Mạt Dương, bảo anh ấy về ngay. Dáng vẻ đó của cô ấy giống y hệt bà chị dâu độc ác muốn tiêu diệt em chồng vậy.

..
Tôi nhìn người phụ nữ, óc tưởng tượng này của cô ta đáng lẽ phải đi khảo cổ với tôi mới đáng đồng tiền bát gạo được.

Đang nói chuyện với cô đỏ, hay cô chưa thấy tiền nên không dám nói tiếp nữa?
Người phụ nữ cử treo tiên trên miệng, tôi đành phải nói thuận theo cô ta.
Gửi tiền xong, tôi chợt cảm thấy trời quang mây tạnh hẳn lên.
Thế nhưng tôi chưa dám về ngay, chỉ đứng ở cửa ngân hàng nhìn về phía người phụ nữ ở xa xa. Cô ta đốt vàng mã với khí thể ngất trời, vừa hóa vàng vừa chỉ về phía tôi nói để cô ta giúp tôi sau khi chết được làm phú bà, trai đẹp vây quanh như bầy ong, mỗi ngày đều như ở trên mây, khiến cho Huyền Quân chán ghét tôi, khiến tôi không với đến nổi cái ngón chân của hắn.
Tôi nghĩ cô ta nóng giận nhất thời mới nói thế nên bảo:
Đừng đến đây làm loạn, những đồ ở đây đều cúng cho người chết dùng, nhà cô có ai mất đầu, đi đi!
Tôi lại xoay người định đi, cô ta giậm chân gọi tôi:
Cô quay lại cho tôi, tôi là khách hàng, khách hàng là thượng đế, cô lễ phép một chút đi!

Tôi bất đắc dĩ quay sang, chắp hai tay lại trước người, khom lưng nói với cô ta:
Chào mừng thượng để đến với cửa hàng của chúng tôi, ngài có yêu cầu gì, xin cứ nói.

Người phụ nữ đó vẫn hơn thua:
Kể cả có người mua đi chăng nữa thì nơi này của cô còn chẳng bằng ăn mày nhỉ?


Cũng không hẳn, ăn mày phải quỳ xuống xin xỏ, còn tôi thì không cần.
Nghe tôi nói như vậy, người phụ nữ giận dữ trừng to mắt, chỉ vào mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi cả buổi mà chẳng nói được câu gì. Tôi xoay người chuẩn bị đi làm người giấy thì lại nghe người phụ nữ đó gọi mình:
Ê... tôi muốn mua đồ.
Tôi quay lại, ngạc nhiên ghế, đến làm khách đó hả?
Cô muốn mua gì?
Tôi hỏi người phụ nữ, cô ta nhìn quanh một hồi, có vẻ như cũng không biết mình nên mua gì.

Nói đi, bao nhiêu tiền?
Người phụ nữ trung ra vẻ mặt thiểu đòn, tôi bỗng cảm thấy, cho dù Huyền Quân không gặp được tôi, cô ta vốn dĩ ngốc như vậy thì hắn cũng sẽ không thích nổi cô ta đầu.

Hai triệu.
Tôi nhớ đến vali tiền kia, thuận miệng nói ra con số này, nghĩ có kẻ ngốc mới chịu bỏ ra bấy nhiêu.
Chẳng bao lâu sau Quý Mạt Dương đã về đến nơi, anh ấy ngó khắp cửa hàng, đến một tờ giấy cũng không chừa lại. Quý Mạt Dương tước lấy điện thoại của tôi thì thấy số tiền hai triệu mới gửi vào, anh ấy khó hiểu quay sang nhìn tôi.
Tôi thật sự chẳng còn cách nào khác, đành lấy điện thoại ra gọi cho Tề Vũ.
Nhưng thấy La Quán Trinh đang bực bội, tôi làm gì 6dám cãi lời cô ấy, cho nên chỉ đành đồng ý.

Em biết rồi!
Tôi nghĩ bụng, dù tôi có treo cổ ở đây thì cũng không kiếm5 được hai triệu bạc, huống chi, bán hết toàn bộ chỗ này có đáng nối hai triệu không? La Quán Trinh xoay người rời đi, tôi bước đến dạo quanh một vòng cũng chẳng thấy gì hay ho, bèn lấy cái ghế đẩu trên quầy hàng ra, ngồi ở đó tập làm người giấy. Tôi thấy lúc rảnh rỗi La Quán Trinh thường hay ngồi chỗ này làm người giấy. Tôi làm bay mất hai triệu, gấp mấy con người giấy cho cô ấy coi như đền bù cũng được. Tránh để cô ấy
ghim
tôi, không cho tôi ăn cơm thì khổ!
Hóa ra, bị người ta dùng tiền làm nhục lại thoải mái như vậy! Đương nhiên người phụ nữ đó không thèm để ý đến tôi nữa:
Mấy người dọn hết đống giấy này ra rồi đốt ngay ở đây giúp tôi, đốt sạch cho cô ta.
Người phụ nữ chỉ thẳng vào mặt tôi, hung hăng nói, mấy người đàn ông lần lượt mang hết đồ trong cửa hàng ra, chất thành một đồng trên bãi đất trống, để cho trang trọng, họ còn bể đến một chậu than. Tôi đứng ở bên này, nghe người phụ nữ chửi bới rồi hóa vàng cho tôi. Một đống lớn như vậy, tôi thật sự lo lỡ mà xảy ra hỏa hoạn thì biết làm sao bây giờ?
Tôi vội khóa cửa hàng của La Quán Trinh lại, ôm tiền đi gửi ngân hàng, cũng may là cách chỗ cửa hàng không đến ba mươi mét có một ngân hàng.
Việc này nếu để người khác xử lý đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cửa hàng, lỡ mà lên tivi thì còn phiền phức hơn nữa. Cũng may mà khoảng thời gian xảy ra chuyện xung quanh không có ai nên không có bằng chứng liên lụy đến cửa hàng.
Tôi lại mở cửa hàng, nhìn quanh một lượt, bán hết rồi ư?
Cô ta bị tối
hại
, thế nên ở trước mặt cô ta, kiểu gì tôi cũng là người thấp cổ bé họng.
Thấy tôi không nói không rằng, người phụ nữ bực bội nói:
Cô là người cầm hả, nói gì cô cũng không ơ hờ, cô cố tình chọc tức tối đúng không?

Người phụ nữ sai người kiếm tiền cho tôi bằng máy đếm tiền, làm mất hai mươi phút liền, đếm xong thì ném cái vali cho tôi.
Được chưa?
Người phụ nữ đắc ý hỏi tôi.
Tôi nhìn đống tiền, rồi lại nhìn vào trong cửa hàng, thấy hơi mờ mịt. Tôi bỗng nhớ đến một câu nói đã từng hot trước đây:
Lại đây đi, dùng tiền làm nhục tui đi!

Cô ta vừa nghe hai cậu đã mất kiên nhẫn, phất tay nói:
Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi thấy cô chẳng làm được cái tích sự gì cả, sống chỉ tốn cơm thôi. Giới thiệu có mấy món đồ mà cô cũng không biết, nếu cô không chết vì nghèo thì đạo trời khó mà tha thứ đấy!

Tôi im lặng nhìn người phụ nữ, nhưng cũng chẳng để tâm lời cô ta nói.
Tôi hết cách với cô ta, đành bảo rằng không được trả hàng:
Nhưng tôi nói cô hay, dù có chuyện gì đi chăng nữa tôi cũng không cho cô trả hàng đầu! Hơn nữa tôi muốn thấy tiền trước đã, còn phải là tiền mặt, không được thiểu một xu.

Tôi nói vậy mà người phụ nữ đó vẫn không chùn bước, trợn mắt liếc tôi rồi lại gọi điện thoại tiếp. Nửa tiếng sau, có người mang hai triệu đến cho tôi, còn có thêm cả năm sáu người đàn ông trẻ nữa.
luôn, đã thể... cái cửa hàng này, buôn bán có đủ cho cô sống không, có vẻ là không có mấy khách đầu nhỉ?


Buôn bán cũng được, mấy dịp lễ hay Tết thì đông khách, còn ngày thường thì chẳng có mấy người.
Tôi nói bâng quơ, nhưng đúng là thể thật. Nghĩ mà xem, ngày lễ ngày tết, có nhà nào mà không đi viếng mồ mả đầu.
Nhưng ai ngờ, người phụ nữ đó chẳng những không kinh ngạc mà còn cười ha hả hai tiếng:
Tôi biết ngay mà, cô chỉ là một kẻ tham tiền hèn mọn. Được thôi, tôi cho cô hai triệu, mấy thứ này đều là của tôi hết, giờ tôi gọi người đến đốt cho cô.


Cô đợi một lát.
Tôi nhìn người phụ nữ nhấc điện thoại lên, vươn tay cản lại, cô ta lườm tôi một cái đầy khinh miệt, tôi đành phải bước ra ngoài nói chuyện với cô ta.
Tôi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ như thể nhìn cô chủ ngốc nhà địa chủ vậy.

Nhiều như thế, cô cũng chẳng dùng hết, nhà cô có người chết đầu cơ chứ!
Tôi nói như vậy cũng là lời thật lòng.
Tôi nói vài lời với anh ta rồi đưa điện thoại cho La Quán Trinh. Tề Vũ giải thích tường tận giúp tôi, cũng may mà còn có một người làm chứng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.