Chương 211: Cược thì cược!


Kiếm được tiền nên đương nhiên La Quán Trinh rất vui, vì thế tôi được cô ấy đặc cách, sau này hễ mà tôi có ở nhà thì lúc nào cũng có thể trồng cửa h8àng, nói cho hay cho đẹp là để dành sau này làm của hồi môn cho tôi.

Nhưng tôi lại nghĩ, nếu mà lấy cửa hàng này ra làm của hồi môn thật th3ì sợ là không ai thèm lấy tôi mất.

Trần đời ai kết hôn mà lại làm một phòng đầy giấy tiền vàng mã với nhang đèn đầu chứ, khéo có khi còn hù9 người ta xỉu mất thì toang.
Ông ta đã nói thế thì tất nhiên là rất muốn giải quyết chuyện này rồi. Mặc dù Huyền Quân là người mở lời trước, nhưng cũng không thể chối bỏ phần thưởng này của ông ta được. Ông ta đã cho rồi, cũng không lý nào mà lại không nhận. Đây cũng là quy củ của nghề này, thế nào gọi là tùy tâm mà trả, chắc chắn chính là cái này rồi.
Tôi quay người lại nhìn mấy cửa hàng kia, không lý giải nổi.

Con trai ông chết rồi ư?
Tôi hỏi người đàn ông, ông ta vội chạy đến trước mặt tôi, hỏi là người con trai nào.
Hai vợ chồng kia đồng loạt quay sang nhìn tôi, tôi nói luôn:
Tôi không phải là vợ của anh ta.

Nói như kiểu
nước phù sa không chảy ruộng ngoài
vậy, bọn họ không muốn tôi xem giúp nên tôi giới thiệu mối làm ăn cho Huyền Quân luôn.
Huyền Quân cắt lời:
Vẫn chưa làm lễ kết hôn thôi.

Ồ!
Hai vợ chồng già đồng thanh cảm thán. Tôi liếc sang Huyền Quân, sao cái tên này lại khiến người ta phát ghét thể nhỉ!
Có một câu nói rằng, Phật ở trong tâm, không giàu sang thì cũng bình an khoẻ mạnh. Nhưng ông lại mang khẩu nghiệp, nói năng bậy bạ, còn chửi mắng đánh đập người khác, khiến cho tài vận của gia đình đều mất hết!

Người đàn ông nghe vậy thì vội vã quỳ xuống:
Đại sư, tôi làm vậy là có lý do, xin đại sư hãy nghe tôi nói.


Ông không cần phải nói với tôi đâu, tôi có biết cũng vô ích, sai chính là sai, không phải ông hối hận thì có thể xóa bỏ được.

Ban đầu người đàn ông này không tin tôi, bây giờ lại xem tôi như khách quý. Tôi không bước nữa, ông ta thậm chí còn không dám tiến lên.
Vào đến bên trong, người đàn ông bảo nhân viên trong cửa hàng đi ra ngoài trước, tự mình bưng trà nước ra, mời tôi và Huyền Quân ngồi xuống.

Đại sư, chuyện trong gia đình tôi có thể xem không?
Người đàn ông tỏ vẻ cung kính hỏi tôi.
Tôi muốn bước đến lấy lại thì thấy hàng ghế sau của xe có người, vừa thấy đôi vợ chồng trung niên, tôi lập tức trầm mặc.
Cặp vợ chồng đó gật đầu với tôi một cái:
Xin chào!


Chào hai người!
Tôi khó hiểu nhìn sang Huyền Quân nhưng hắn đã lên xe.
Nhìn balo của mình đang nằm trên ghế phó lái, tôi chỉ đành mở cửa ngồi vào.
Sau đó Huyền Quân bắt đầu chở chúng tôi rời đi.
Suốt dọc đường đi, cặp vợ chồng kia vẫn luôn trò chuyện rôm rả. Bọn họ nói chuyện phần bọn họ, tôi ngủ phần tôi, cũng chẳng có gì là bất lịch sự cả. Quý Mạt Dương đã nói rồi, người với người cùng chung sống dựa trên sự tín nhiệm, nếu người này tin tưởng người kia thì họ nói gì cũng tin cả.
Tôi nhìn Huyền Quân, hắn lợi hại như vậy ư, không cần hỏi đầu đuôi câu chuyện đã có thể bắt tay vào làm rồi?
Người đàn ông kia hỏi lại:
Đại sư không cần hỏi gì sao?


Ông không cần phải nói, để việc đó cho vợ tôi.
Nghe Huyền Quân nói vậy, tôi khẽ nhíu mày. Ai là vợ hắn?
Nhưng nếu một người không tin tưởng thì cho dù người kia có nói gì đi chăng nữa, họ cũng sẽ không tin.
Còn nếu như lúc bạn nói mà người kia tỏ vẻ tin tưởng bạn lắm thì họ cũng chỉ đang cố giả vờ mà thôi.
Thà để cho bọn họ cố giả vờ còn hơn là không nói được lời nào hay.

Ôi chao, vợ của đại sự lợi hại thật đó, chúng tôi còn không nhớ rõ được như vậy đâu.
Người đàn ông đó sửng sốt nhìn tôi. Tôi liếc nhìn ông ta rồi lại dời mắt quan sát cửa hàng,

Nhà ông có người chết!
Tôi nói một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Sắc mặt người đàn ông đó trở nên tái nhợt:
Đại sư, đại sự cứu mạng!


Hả?
Tôi ngẩng đầu nhìn Huyền Quân, vẻ mặt không giấu nổi sự lúng túng.
Huyền Quân liếc nhìn ra phía sau rồi đi vòng qua người tôi vào nhà. Tôi quay người nhìn hắn đi vào, chắc là hắn muốn xem trong cửa hàng có gì. Bây giờ bên trong trống trơn, sợ là hắn sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.
Huyền Quân vừa vào không bao lâu thì đã đi ra, trên tay hắn còn cầm theo balo của tôi, thuận tay ném vào trong xe.
Huyền Quân quan sát tôi một hồi rồi hỏi:
Ăn cơm chưa?


Ăn rồi.
Làm chuyện xấu thì tự nhiên chột dạ, tôi lí nhí trả lời câu hỏi của hắn.
Huyền Quân bước lại gần tôi nói:
Đi thôi.


Vậy thì mời phu nhân xem một chút ạ!
Người đàn ông nói như vậy có nghĩa là đã nhận định tôi là chính vợ của Huyền Quân rồi, tôi cũng lười để ý đến ông ta nên quay sang nhìn mặt tiền của cửa hàng ở phía trước, định bụng làm cho xong sớm rồi mau chóng về nhà.

Cửa hàng này cũng đã mở được bảy tám năm rồi, ban đầu chỉ là có một gian hàng, sang năm thứ hai thì xây thêm hai cái hai bên, năm thứ ba xây tiếp một cái bên cạnh gian thứ hai.
Sau đó nhà ông bắt đầu xây dựng thêm nhiều hơn, sửa sang lại mặt tiền cho cả bốn cửa tiệm. Tầng lầu ở phía trên là được mua lại vào năm thứ tư, hai người làm ăn cũng kiếm được không ít tiền nên dự định mua nốt sáu tầng. Ban đầu vợ chồng ông mua nguyên một tầng trên cùng của bốn cửa hàng, rồi sau đó lại lần lượt mua dần xuống phía dưới, mất cũng kha khá thời gian, khoảng hai năm mới mua hoàn thiện được như bây giờ.


Có thể xem, nhưng mà bình thường ông lại bất kính với thần phật, tôi xem cho ông, nhà ông cũng sẽ chẳng thịnh vượng hơn được bao nhiêu đầu. Ông cứ nghĩ cho kỹ đi, có muốn xem nữa hay không?


Cô nói gì cơ?
Khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ kinh ngạc, nhìn tôi nửa ngày mà không nói nên lời.
Tôi trả lời:
Ông còn một đứa con trai khác nữa, còn con trai lớn đã mất năm mười tuổi, tức là vào năm kia. Hai vợ chồng ông nhìn này, cung Tài Cảnh rất ngay, có nghĩa là tài vận rất tốt, nhưng tôi thấy trong mắt ông có một vẻ u tối, hơn nữa vùng miệng còn có vết tụ, có lẽ bình thường ông hay đánh đập, mắng mỏ khi thấy các đạo sĩ và hoà thượng, cho nên hình thành nên như vậy. Ông làm những điều này là bất kính với thần phật, đó cũng là một tội lớn.
Hai triệu đã không ít rồi mà lại còn đòi giá cao hơn.
Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, Huyền Quân nói tiếp:
Tôi thì giúp hai người cũng được thôi nhưng quy củ trước giờ của vợ tôi đã như vậy rồi.

Tôi nhìn Huyền Quân, tức mà không thể nào nhịn nổi nữa. Nếu không phải đang ở bên ngoài thì nhất định tôi sẽ cãi một trận cho ra lẽ. Người đàn ông kia vội nói:
Thế tăng thêm hai triệu.
Tôi im lặng nhìn ông ta, quả thực không biết phải nói gì.
Tôi nhìn La Quán Trinh chỉ bận tâm đến tiến, vốn còn định nhắc nhở cô ấy há miệng chờ sung không phải chuyện t6ốt, nhưng thấy cô ấy phấn khởi như vậy, tôi cũng không muốn nhiều lời làm gì. Ăn cơm tối xong, tôi đang chuẩn bị đi nghỉ thì chợt thấy ngoài cửa sổ5 có một chiếc xe dừng lại, tôi cổ nhìn kỹ nhưng vẫn không nhận ra được là ai đến.
Không ngờ Huyền Quân lại bước từ trong xe ra.
Vừa thấy Huyền Quân tôi còn tưởng là hắn đến tìm mình tính số, nhưng trời đất chứng giám, tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với hắn, tự người phụ nữ kia muốn mua đồ chứ bộ.

Con trai lớn của ông.

Người đàn ông hoàn toàn ngơ ngác, phải một hồi lâu sau mới lên tiếng:
Mời đại sự vào bên trong.

Tôi nhìn Huyền Quân, hắn xoay người bước đi, chúng tôi cũng theo chân hắn tiến vào bên trong.
Huyền Quân nói:
Tăng thêm tiền đi, bình thường chúng tôi không giải quyết chuyện người chết đâu.


Hả?
Người đàn ông ngạc nhiên há hốc miệng.
Tôi quay đầu nhìn về phía Huyền Quân. Cái tên này chẳng những tính tình nóng nảy mà xem ra phẩm hạnh cũng không đoạn chính nốt.
Xe đi đến một con phố khác trong thành phố, dùng ngay tại khu cao tầng liên kết nhà ở với cửa hàng.
Vừa xuống xe tôi đã nghe thấy người đàn ông kia nói:
Nhà tôi có mở vài cửa hàng buôn bán nhỏ, từ chỗ này đi lên đều là nhà của chúng tôi, bốn cửa hàng ở dưới đây cũng đều là của chúng tôi.

Nghe qua thì có vẻ điều kiện gia đình cũng không tệ. Sau đó, người đàn ông bắt đầu nói lý do lần này ông ta đến tìm La Quán Trinh, đang định nói thì Huyền Quân quay đầu lại:
Không cần nói đâu.

Tôi tàn nhẫn nói, nhưng nhìn vẻ mặt sầu muộn của người phụ nữ kia cũng thấy tội nghiệp. Người đàn ông quỳ dưới đất không ngừng van lạy:
Đại sư, xin đại sư hãy giúp chúng tôi, cầu xin đại sự, đại sư!
Người đàn ông vừa kêu vừa khóc, vợ ông ta cũng bắt đầu khổ sở rơi lệ.

Huyền Quân nhìn tôi:
Chuyện này không giải quyết được à?


Tôi trả lời hắn:
Tôi nói rồi, cung Tài Cảnh của vợ chồng họ bị tổn hại nghiêm trọng, có làm gì cũng vẫn vậy thôi.


Người phụ nữ cũng quỳ xuống:
Đại sư, chúng tôi không cần tiền, chỉ cần cả nhà có thể bình an, đại sư nói gì chúng tôi cũng sẽ nghe theo.
Tôi nhìn sang người đàn ông, ông ta có vẻ hơi do dự nhưng rồi cũng nói:
Ăn no mặc ấm là được rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.