Chương 212: Cược thì cược!


Nghe tôi hỏi thế, người phụ nữ lập tức trả lời:
Có xem qua rồi, tôi đã lên chùa thỉnh một tượng Quan Âm và Phật Di Lặc về, cứ8 đến mùng một và ngày rằm hàng tháng, tôi đều thành kính quỳ lạy thắp hương, cầu mong cho gia đình bình an.



Vị trí 3trung thời không đúng, không có tác dụng gì mà còn mang đến tai hoạ. Trong phòng của nhà ông có quỷ dữ, cậu bé chết ở phòng t9rên đấy, giờ muốn nhà cửa yên ấm thì chỉ có thể bắt hai con quỷ dữ trong căn phòng đó thôi.

Con trai út của ông đã nằ6m liệt giường hai năm kể từ khi người con trai lớn mất, tình trạng bây giờ cũng giống hệt như đứa đầu vậy, sức khỏe ngày càng5 sa sút, bệnh viện gì cũng đi, thuốc thang gì cũng uống cả rồi nhưng lại không thấy thuyên giảm. Trong lòng hai vợ chồng biết rõ con trai lớn mình chết một cách kỳ lạ, bây giờ đứa sau cũng như thể nên mới muốn tìm người để hỏi xem sao.
Bà bảo mẫu vội vàng cất đi.
Tôi quan sát căn phòng hết một lượt rồi nói:
Thu dọn một chút đi rồi đưa đứa trẻ đi lánh nạn.


Đại sư, đi đâu ạ?
Người phụ nữ gấp gáp hỏi tôi.
Lên đến tầng sáu, cũng chính là tầng mà gia đình ông ta đang ở, vừa đến nơi đã cảm thấy khí lạnh bao phủ khắp người, không gian vô cùng âm u tĩnh mịch. Tôi quay đầu lại nhìn Huyền Quân:
Đây là nơi có người ở, trước sau thông thoáng nhưng lại là nơi lạnh nhất.

Huyền Quân nhìn tôi, mỉm cười, đáp lại như thể tán dương:
Ừ.


...
Tôi thấy vô cùng buồn bực, ừ là có ý gì? Giống như hắn đang xét duyệt tôi vậy, cho dù năng lực của hắn hơn tôi nhưng cũng không cần phải đến mức như thế đâu.
Người phụ nữ lên tiếng:
Đại sư, con trai tôi ở trong đây.
Người phụ nữ đẩy cửa một căn phòng ra và mời tôi vào trong.
Khi tôi bước vào, bên trong có một người phụ nữ tầm năm sáu mươi tuổi, bà ấy nhanh chóng bước tới và nói với hai vợ chồng kia:
Mọi người về rồi?

Thằng hai đâu?

Ở bên trong đấy, vẫn đang ngủ chưa có dậy.
Lúc này tôi mới biết người này là bảo mẫu. Tôi nhìn bà ấy, sau đó lấy ra một lá bùa bình an:
Bà hãy giữ lấy.

Bà bảo mẫu sững sờ một hồi, bà chủ lập tức nói:
Mau nhận đi.

Những bàn thờ thần trong nhà là do sự phụ trong chùa giúp thỉnh về, hai người lại cảm thấy không có tác dụng nên mới bất kính với thần phật có đúng không?

Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn tôi, không trả lời. Vẻ mặt Huyền Quân trầm xuống như có điều gì suy nghi, sau đó hắn nhìn tôi:
Cô nhìn thấy rồi à?

Nhìn thấy một chút.

Đáy mắt Huyền Quận hiện lên một tia kinh ngạc:
Cô đã mở Pháp Nhãn rồi?

Huyền Quân quả nhiên lợi hại, đến chuyện này cũng biết. Tôi đáp lại hắn:
Thế anh không có a?

Sắc mặt Huyền Quân sầm xuống, hừ lạnh một tiếng. Dáng vẻ cao ngạo đó của hắn đã nói nên tất cả, tôi có mà hắn không có nên hắn đang rất không vui.
Đại sư, nếu cô đã nhìn thấy hai con quỷ dữ đó rồi thì xin hãy giúp chúng tôi.
Người phụ nữ đó nói.

Không giấu gì ông bà, trước đó tôi đã dùng mắt quả độ, bây giờ đôi mắt của tôi cũng lúc được lúc không, hai người đến tìm cũng coi như là đúng lúc, nếu đến vào mấy ngày trước thì cũng chưa chắc tôi có thể nhìn thấy nhiều như vậy. Nhưng những chuyện này cho dù tôi không nhìn thấy thì hai người cũng sẽ nói ra, bây giờ tôi muốn nhìn rõ vị trí của hai con quỷ dữ đó nhưng không thấy được, tuy nhiên, tôi vẫn có thể thấy bàn thờ trong nhà thực sự không được đặt đúng chỗ, chuyện này không liên quan gì đến các hòa thượng trong chùa hay đạo sĩ trên đường, nhưng ông đánh mắng họ như vậy là không đúng, làm vậy chỉ tổn hại đến tài vận của hai người mà thôi.


Thứ nhất, đứa trẻ đã bị bệnh hai năm rồi, thứ hai, nơi này không tốt cho sức khỏe của nó, nhất định phải rời đi, thứ ba, đừng thấy bệnh viện thường xuyên có người chết mà lo sợ, thực tế đây lại là nơi bình thường đám ma quỷ không dám đi vào.


Nhưng bệnh viện cũng có ma mà?


Bệnh viện là một khu vực đặc trưng, có thủ lĩnh riêng của nó, kẻ bên ngoài có mạnh cách mấy cũng sẽ không dám bước vào. Ông bà đã từng thấy nhà tù chưa? Trong số những tù nhân nhất định sẽ có một người thủ lĩnh, ai nấy đều nghe lời của thủ lĩnh đó, dưới trướng có một đám đàn em, ai mà dám gây chuyện đầu đúng không?
Mấy người là người, đến đó chúng cũng sẽ không để ý đến các người đầu. Hơn nữa tôi đã đưa bùa bình an cho mọi người rồi, chúng quỷ sẽ không dám tuỳ tiện gây rối. Nhưng không chịu đi thì lại rất khó nói, chúng tôi có thể sẽ không lo được cho sự an toàn của các người.
Ngoài ra, đứa trẻ cần phải điều trị, không đến bệnh viện thì tôi cũng không chữa được.
Tôi thấy thằng bé thở khò khè như vậy, sắc mặt vàng như nến, phải kiểm tra gan và túi mật xem, nếu không sao thì kiểm tra đầu đi.


Ôi! Chúng tôi sẽ đi ngay, đi ngay bây giờ.
Người phụ nữ vội vàng thu dọn đồ đạc, tôi nói với bà ta:
Bà hãy để tất cả chìa khoá từ trên xuống dưới của cả căn nhà này lại, lát nữa tôi cần dùng đến.

Vâng!
Người phụ nữ sốt ruột đưa cho tôi một chùm chìa khoá, tôi nhận lấy, sau đó nhìn gia đình họ hốt hoảng rời đi.
Đến khi cả bọn họ rời đi cả rồi thì trời cũng đã tối hẳn.
Âm khí xung quanh bắt đầu nhiều hơn, cảm giác trống trải khiến người ta không dễ chịu chút nào.

Đại sư, chỉ cần có thể cứu con trai của tôi, cô bảo gì chúng tôi cũng sẽ làm theo.
Người phụ nữ nói tiếp.

Tôi không đòi hỏi ông bà phải làm gì cho tôi cả. Bây giờ tôi sẽ nói biện pháp khắc phục cho hai người, còn việc thành công hay không thì tuỳ thuộc vào bản thân hai người rồi, hơn nữa, điều cấp bách nhất hiện nay chính là bắt hai con quỷ dữ mới có thể cứu con trai của ông bà được.
Ông bà lấy hết chìa khoá trong nhà ra đây, tôi cho gia đình ba lá bùa bình an, dùng để đuổi hung trừ tà.


Vâng, nhất định chúng tôi sẽ mở ra, không dùng rèm cửa nữa.


Vì để cho thuận tiện nên ông bà mới để đồ ở đây. Tôi cho rằng, chi bằng hai người nên mở một cái khách sạn, toàn bộ ở đây đều làm thành phòng tiêu chuẩn, trước sau thông thoáng, lại có thêm nhiều người đến ở, dương khí thịnh có thể làm âm khí yếu đi.


Nhất định, chúng tôi nhất định sẽ mở khách sạn.
Người phụ nữ lại vội vàng đồng ý.
Tôi lấy ba lá bùa bình an ra đưa cho người phụ nữ, bà ta vội vàng lau nước mắt rồi nhận lấy đem đi cất. Tôi kêu bọn họ đứng lên, người phụ nữ đứng dậy rồi vẫn nhìn tôi chằm chằm, bà ta nói:
Ban đầu chúng tôi thấy đại sư còn nhỏ tuổi, cũng không có tiếng tăm, chúng tôi đã xử sự không đúng, mong đại sư đừng để bụng.


Không sao, mấy chuyện đó coi như xí xóa đi, bây giờ con trai của hai người đang ở đâu?
Tôi hỏi người phụ nữ, bà ta vội trả lời lại là ở trên lầu.
Tôi đứng dậy:
Chúng ta đi xem thử.

Tôi xoay người nhìn hành lang trống trải:
Tiếp theo phải làm gì đây?

Bây giờ thì có nghỉ ngơi đi, việc còn lại để tôi xử lý!
Huyền Quân đi tới, nắm tay tôi đi về phía trước. Khi hắn nắm lấy tay tôi, tôi lập tức kéo ra khiến hắn quay đầu lại nhìn, vẻ mặt rất không vui.
Đưa tay đây.
Hắn bá đạo vươn tay ra, giống như một đứa trẻ ba tuổi đang giật đồ ăn của người khác vậy. Tôi chắp tay ra sau lưng, dễ gì mà tôi đưa tay cho hắn chử.

Đưa tay.
Thấy tôi không hợp tác, giọng Huyền Quân rất bình tĩnh, hẳn sải bước về phía tôi, tôi biết mình không phải là đối thủ của Huyền Quân nên lúc này mới giải thích cho hắn hiểu.

Giáo sư Trương, bây giờ chuyện giữa anh với vợ chưa cưới của mình vẫn chưa được giải quyết, anh nắm tay tôi có vẻ không được ổn lắm đâu, hơn nữa tôi cũng không chắc chắn anh có phải là chồng tôi hay không. Anh nói bây giờ chúng ta nắm tay nhau, chẳng phải là quá không minh bạch ư?

Vâng.
Hai vợ chồng đưa tôi và Huyền Quần đi lên lầu, nơi đây không phải là nhà cao tầng mà là nhà lầu lâu đời, tất cả đều là cầu thang bộ, nhưng để cho tiện đi lại, bọn họ đã mở thông hết các tầng.
Vừa lên đến nơi, tôi lần lượt quan sát xung quanh. Gia đình bọn họ làm về vật liệu trang trí, mấy thứ đồ cần tránh ánh sáng đều được đặt ở trên lầu, hơn nữa còn kéo hết rèm lại nên làm cho toàn bộ căn nhà tối om.

Sau này nếu gia đình ông bà còn sống ở đây thì đừng kéo rèm che suốt cả ngày như vậy, phải có sự phân biệt giữa người và quỷ, người là dương khí, quỷ là âm khí, ban ngày ánh mặt trời mạnh, có thể trấn áp ma quỷ, hai người lại che cửa sổ trong nhà kín mít, làm cho không gian trở nên âm u lạnh lẽo, càng thuận lợi cho bọn quỷ hoành hành.


Đến bệnh viện.

Nghe tôi nói vậy, bà ta lấy làm lạ:
Bệnh viện sao?


Ừ, mọi người đi đi. Khi đến nơi thì cứ cho đứa trẻ làm thủ tục nhập viện bình thường, ông bà hãy nói là sức khỏe của thằng bé không tốt, tình trạng hiện giờ của nó như thế nào là việc kiểm tra của bệnh viện. Nơi này cứ giao cho chúng tôi, sau khi xử lý xong thì mọi người hăng quay về. Theo tôi đoán, đêm nay thằng bé nhập viện, trễ nhất là sáng mai có thể tỉnh dậy rồi, nếu để ở nhà thì sẽ không thể tỉnh lại được ngay đâu.

Sao lại phải làm thế, bệnh viện...

Tôi quay lại nhìn Huyền Quân, hắn đang nhìn thẳng vào tôi, hai người nhìn nhau một hồi, đột nhiên hắn khẽ bật cười.

Anh cười cái gì?


Tôi cười vì đã nhặt được một bảo bối.
Ánh mắt đó của Huyền Quân khiến tôi thấy hơi không thoải mái.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu giáo sư Trương thực sự là chồng của tôi thì dễ nói rồi, nhưng lỡ như không phải mà chúng ta kéo qua nằm lại, sau này chồng tôi về thì anh nói tôi phải làm sao đây?


Càng nghe sắc mặt Huyền Quân càng tệ, giữa chừng hẳn cắt ngang lời tôi, khó chịu nói:
Tôi đang ở đây, cô thấy tôi có chỗ nào không giống?

Thành thật mà nói, ngoại trừ cái xác ra thì tôi thấy chỗ nào cũng không giống, nhân phẩm của chồng tôi cực kỳ tốt!


Ba từ
cực kỳ tốt
này có chút nói quá, nhưng tôi nói thế cũng không có lỗi với Huyền Quân, suy cho cùng nếu hắn là chồng của tôi, người làm vợ tất nhiên sẽ không nói xấu chồng rồi.


Ý của giáo sư Ly là nhân phẩm của tôi cực kỳ tệ à?
Huyền Quân nổi giận đùng đùng như thể muốn ăn thịt người vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.