Chương 221: Chân cẳng rất khỏe khoắn



Ông suy nghĩ kỹ lại đi.


Ông lão nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
Ông nhớ là từ khi con trai ông mất được một năm, lâu l8âu ông lại mơ thấy nó. Lúc đầu nó nói mình ở bên kia không tốt lắm, sau đó một thời gian ông hỏi lại thì nó bảo tốt hơn rồi3, làm quen thêm được rất nhiều bạn bè, còn tìm được việc làm nữa. Sau đó con trai ông nói nó muốn ở lại nhà mình vì nơi này9 yên tĩnh, ông cũng đồng ý. Thỉnh thoảng trong mơ ông thấy nó trở về còn mang thức ăn cho ông. Cách đây không lâu nó đem về6 một con gà quay, nói là quan lớn thưởng cho vì con trai ông làm việc chăm chỉ, nhưng nó lại không nỡ ăn nên mang về cho ôn5g. Nói chứ con gà đó ăn ngon lắm!


Ông lão nói chuyện rất phấn khích, giống như chưa từng ăn món nào ngon đến thế vậy.
Huyền Quân lái xe, còn tôi thì tranh thủ ngủ một giấc, tới khi tôi tỉnh lại thì đã đến nơi rồi.
Huyền Quân lái xe hơn trăm cây số, lúc tôi xuống xe cũng hơi ngỡ ngàng, tự dưng lại đi ra khỏi Nam Thành luôn.

Sao đi xa vậy?

Cho dù có không đưa tiền thì chỉ cần một miếng nước cũng coi như hai bên chẳng nợ gì nhau, nếu không thì chẳng khác nào làm công cốc, hôm nay có yên ổn thì ngày mai cũng sẽ khốn đốn thôi!
Huyền Quân kéo tay tôi đi về phía trước, tôi vẫn bước theo hắn dù có hơi thắc mắc, hắn muốn dẫn tôi ra ngoài ư?

Nửa đêm nửa hôm rồi mà giáo sư Trương vẫn định ra ngoài à?
Xe cũng đã lái đến đây luôn rồi. Theo những gì tôi hiểu về Huyền Quân thì hắn là một người thích đi bộ, chân cẳng rất khỏe khoắn, lúc rảnh rỗi chỉ thích đi bộ, không thích lái xe. Chỉ có lần trước hắn lái xe đưa tôi đến tòa nhà cũ để xử lý chuyện của hai vợ chồng kia, mà lần này hắn lại lái xe đến thì nhất định là có chuyện phải ra ngoài.

Đến thăm một người bạn của bạn tôi.

Huyền Quân đóng cửa xe, nhìn về khu biệt thự phía trước, đây là một khu biệt thự rất lớn.
Huyền Quân lấy la bàn ra, tôi đứng cạnh hắn quan sát xung quanh, phía xa xa có ba người, hai nam một nữ đang đợi chúng tôi, vừa thấy chúng tôi, bọn họ lập tức bước đến.
Huyền Quân vừa vào cửa đã nhìn thấy tôi, hắn dò xét xung quanh trước, rồi sau đó nhìn sang đám quỷ bên cạnh, bọn họ sợ hãi, lập tức trốn vào góc tường, có thể thấy Huyền Quân đáng sợ như thế nào. Tôi và hắn đều là người tu đạo, quỷ gặp tôi cùng lắm chỉ nghi ngờ, nhưng thấy hắn thì lại bắt đầu thấp thỏm lo âu.

Ra ngoài.
Huyền Quân lạnh giọng, những con quỷ kia, kể cả quỷ đỏ cũng đều chạy nhanh như chớp. Ông lão hơi ngơ ngác, hỏi có chuyện gì vậy. Huyền Quân ngồi xuống, nhìn về phía ông lão, quan sát cái bụng trưởng lớn của ông ấy, rồi lại nhìn sang tôi:
Sao thế?

Ông lão ăn phải đồ dưới âm phủ, anh xem lấy ra cho ông ấy đi.
Tôi nói xong, Huyền Quân hỏi vặn lại vì sao tôi không tự lấy ra.

Nam nữ thụ thụ bất thân, tôi không thể tự lấy ra được.

Tôi liếc nhìn hắn, nửa ngày vẫn không đáp lại, anh mới là 'ông bác đấy.
Vừa lên xe Huyền Quân đã nói với tôi hắn không phải ông bác, lúc này tôi mới nhận ra một chuyện, bất kể tôi có nghĩ gì đi chăng nữa thì Huyền Quân cũng đều biết cả.
Tôi vô thức nhìn qua Huyền Quân, phía trên cửa lớn nhà La Quán Trinh có mấy ngọn đèn chiếu sáng, dưới ánh đèn chính là khuôn mặt anh tuấn động lòng người của hắn, ánh đèn chập chờn lay động khiến khuôn mặt hằn anh có chút khác thường.
Ba người đều còn rất trẻ, chỉ tầm khoảng ba mươi.
Một người đàn ông trong số đó vừa thấy Huyền Quân đã cười niềm nở:
Chào bạn học cũ!

Huyền Quân còn có bạn học sao?
Huyền Quân thích nghe như thế, khóe môi nhếch lên, nụ cười tươi rói như vạn vật sống lại, trăm hoa đua nở.
Hắn đứng dậy nói:
Ông nằm xuống đi, để tôi xem thử.
Ông lão nằm lên giường, Huyền Quân bảo ông ấy cởi quần áo ra, sau đó hắn lấy một cây bút lông, trong tay cầm một lọ mực thổi, bên trong còn có mực đỏ.
Hắn đưa lọ mực sang, ngước mắt nhìn thoáng qua tôi, toàn thân tôi lập tức cảm thấy mất tự nhiên, nhìn tôi làm gì, không lo vẽ bùa của anh đi.
Huyền Quân khởi động xe chuẩn bị rời đi, tôi hỏi hắn:
Chúng ta đi đâu vậy?


Đến một nơi.

Nói cũng như không, chẳng lẽ tôi còn không biết là đến một nơi' sao!
Đợi quỷ áo đỏ rời đi rồi, tôi mới nhìn sang chiếc giường ông lão nằm:
Vị trí này không được ổn cho lắm, ông không thể nằm ở hướng Tây Bắc đầu ạ, âm khí hướng Tây Bắc rất nặng, là nơi trú ngụ của ngũ quỷ. Tuy con trai ông có lòng hiếu thảo, nhưng cậu ta đã làm không ít chuyện xấu. Ngoài ra, những món của người chết này cũng không được ăn. Sau này ông cứ nằm ở phía Nam của căn phòng, phải nằm ở hướng chính Nam thì sức khỏe mới dần tốt hơn được, còn có thể trường thọ đấy ạ.


Ừ, ông biết rồi.
Ông lão liên tục nói cảm ơn, tôi với Huyền Quân xong việc cũng rời khỏi nhà ông ấy.
Vừa ra đến cửa, Huyền Quân đã hỏi tôi thu tiền chưa, tôi đáp đã uống miếng nước, coi như là ông lão đã thưởng rồi.
Sau khi ra ngoài, cái bụng trướng to của ông lão đã biến mất.
Ông lão rối rít cảm ơn chúng tôi, nói bụng của mình đã đỡ hơn rồi. Lúc này tôi mới nói:
Người quý khác biệt, con trai ông đi rồi ấu cũng là số mệnh của cậu ta, nếu đã biết cậu ta không hề gì thì ông cũng đừng bận lòng làm chi nữa. Ông có cuộc sống riêng của ông, cậu ta cũng có cuộc sống của mình, như vậy không phải rất tốt hay sao?

Ông lão gật đầu:
Ông biết rồi.

Huyền Quân cười với tôi:
Đúng là thần giao cách cảm mà!


.
Tôi căng mặt, cảm ông bác nhà anh!
Huyền Quân mở cửa lên xe, hỏi tôi ông bác' là sao.

Sau đó ông có ăn thêm những món con trai ông mang về không ạ?
Tôi hỏi ông lão, ông ấy lắc đầu, nói không có. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Huyền Quân, hằn hỏi tôi có việc gì, tôi đáp có việc cần hắn giúp đỡ, hắn lại hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói ở nhà, sau đó hắn hỏi:
Nhà của em ấy hả?


Nhà chị dâu tôi.

Chị dâu em chuyển chỗ à?

Nghe Huyền Quân nói vậy, tôi biết chắc chắn hắn đang ở chỗ La Quán Trinh. Lúc này tôi mới nói cho Huyền Quân biết tôi đang ở đâu, sau đó hắn lập tức tới tìm tôi.
Hắn chỉ
ừ một tiếng, trông có vẻ rất hài lòng. Thực ra người này có làm bất cứ chuyện gì cũng đều yêu cầu được trả công, dù ít dù nhiều, như vậy thì những thứ bỏ ra mới không được xem là tốn công vô ích.
Mọi chuyện ở trên đời này đều là như vậy cả. Những thứ không dễ có được thì mới có thể tồn tại mãi mãi, còn những thứ dễ dàng có được chung quy thường chẳng lâu dài.
Nói ngay như người tu đạo chúng tôi, khi ra ngoài làm việc, nếu trả giá chút gì thì thường khó mà an ổn.
Huyền Quân chấm mực, xoay người lại đằng sau, bắt đầu vẽ hình tròn lên bụng của ông lão.
Vẽ xong, Huyện Quân cất bút đi, đi qua một bên đứng chờ.
Tôi ra bên ngoài tìm gừng để làm thuốc, đun lấy một chén nước rồi cho ông lão uống. Uống xong, trong bụng ông ấy kêu lên ùng ục. Ông lão vội vã đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, mãi một lúc sau mới đi ra ngoài.
Tôi lại dặn dò thêm:
Sau này người chết có đưa ông thứ gì, dù đó là đồ ăn hay cái mặc thì ông cũng đừng lấy nhé! Dù sao thì ông cũng không nên dùng những thứ đó đâu ạ!

Ông lão lại gật đầu đồng ý.
Con trai ông lão bước từ ngoài sân vào, quỳ xuống dập đầu lạy cha mình rồi quay người rời đi.
Huyền Quân nhìn tôi:
Tôi có phải chui ra từ kẽ đã đầu mà không có bạn học?



Tôi có nói gì đâu, giáo sư Trương hiểu nhầm rồi!



Em thật sự không nghĩ như vậy hử?
Cái tên Huyền Quân này cũng chẳng nhường tôi lấy một câu. Tôi liếc xéo hắn, chỉ muốn một cước đạp hắn bay ra chỗ khác.


Còn muốn đạp tôi nữa cơ à?
Huyền Quân hỏi tiếp, tôi nín thở, cố gắng thôi miên rằng mình yêu Huyền Quân.

Huyền Quân nhướn mày:
Em nói gì cơ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.