Chương 224: Cây xương rồng


Một tiếng gào thảm thiết vang lên, búp bê da đỏ bị hất bay ra ngoài, cơ thể và mạnh vào vách tường, sau đó rơi xuống nền đ8ất đầy bụi. Dáng vẻ của búp bê da đỏ bây giờ trông vô cùng thê thảm, bụi bặm xung quanh bay lên mù mịt.

Tôi thả t3ay ra, nhìn thẳng con búp bê da đỏ, nó cũng ngẩng đầu nhìn tôi. Nó không cam tâm, cứ thể nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ, r9ồi đột ngột gào lên một tiếng, xung quanh có thứ gì đó đang rung chuyển. Tôi ngẩng đầu nhìn lên lầu, một cánh cửa từ từ m6ở ra, bên trong có một đứa bé tầm năm, sáu tuổi bước ra, trên tay ôm theo một con búp bê sứ trắng.
Đôi vợ chồng này cảm thấy hai con kumanthong có vấn đề nên định tiễn nó đi, nhưng thỉnh về thì dễ, tiền đi mới khó. Bọn họ đã làm rất nhiều cách, nhưng vẫn không thể tiễn nó đi được, chẳng những không tiên đi được mà đứa con trai nhỏ của bọn họ còn bắt đầu xảy ra chuyện.
Có một hôm, cậu bé nói mình nằm mơ thấy hai con kumanthong ăn thịt mình, cả cánh tay của cậu bé đều bị ăn sạch.
Sau đó, con gái lại quấy khóc, nói mình muốn có thêm một con kumanthong nữa. Bọn họ không dỗ được cô bé nên đành đi thỉnh thêm con thứ hai về.
Con thứ hai chính là con kumanthong sứ trắng này. Từ ngày thỉnh con thứ hai này về, trong nhà bỗng bắt đầu xảy ra những chuyện đáng sợ. Đầu tiên là con trai nhỏ của bọn họ bị sốt cao, vô duyên vô cớ lại bò lên cửa sổ, sau đó còn hay tự mình cầm dao và đủ thứ chuyện khác nữa.
Khi đó ông chủ quán cũng đã từng giải thích về cách thờ cúng kumanthong, nhưng bọn họ đều không có thời gian lắng nghe, cộng thêm việc con gái cứ ôm khư khư búp bê không chịu thờ cúng, nên họ đành bảo con gái phải đối xử cho cẩn thận, sau đó thì không để tâm mấy đến chuyện kumanthong nữa.
Người chồng vẫn cho rằng đối với mấy chuyện này, nếu tin thì sẽ cảm giác nó có thật, còn không tin thì nó sẽ không hề tồn tại, cũng không cần quá để ý làm gì. Ai mà ngờ, ăn cơm, đi ngủ con gái đều ở cùng kumanthong, có nhiều lúc còn nói chuyện với nó, đối xử với nó y như đối với người thật.
Đứa nhóc đang cắn chặt đùi tôi chợt nhả miệng ra, xoay người đi tìm con búp bê kia. Ánh mắt của con búp bê bỗng tối sầm lại, nó nhào về phía đứa nhỏ, há miệng định cần cổ đối phương. Tôi vội lấy đồng tiền mà Huyền Quân đưa cho ném lên người đứa bé, đồng tiền vừa vặn rơi trúng cổ nó. Con búp bê sứ trắng kia còn chưa kịp cắn trúng người thì m! một tiếng, cả người nó đụng vào lá bùa, bùa chú bốc cháy, búp bê sứ trắng ngã ra đất, lăn lộn không ngừng.
Tình cảnh lúc này của nó thê thảm đến độ khó mà diễn tả.
Đôi vợ chồng kia bị dọa cho chết khiếp, nhìn hai con búp bê đang tụ chung một chỗ kêu gào thảm thiết, họ kinh sợ ôm chặt lấy nhau.
Khi con búp bê sứ trắng nhìn thấy người vợ, nó khẽ vươn bàn tay nhỏ bé ra như muốn chạy đến chỗ cô ấy.
Người vợ bị dọa chết khiếp, lại vội vàng xoay mặt vào lòng chồng mình.
Búp bê sứ trắng giãy giụa, lăn lộn ở trong vòng vây. Dưới ngọn lửa cháy rực, cuối cùng hai con búp bê đã bị đốt thành một nắm tro tàn.

Mę... me gi..

Người vợ không dám nhìn con búp bê sứ trắng nữa, vội xoay người ghé sát vào lòng chồng mình, cả người sợ hãi run lên lẩy bẩy.
Đứa nhỏ tiến lại gần tôi, hung tợn trừng mắt nhìn tôi. Bỗng nhiên đứa bé nhào tới, cắn vào đùi tôi một cái, tôi vốn định né đi nhưng lại phát hiện con búp bê da đỏ kia đã bò tới dưới chân mình, giang hai tay ôm lấy tôi, há to miệng ngoạm chặt lấy chân tôi khiến tôi không thể động đậy. Còn con búp bê sứ trắng kia đột nhiên nở một nụ cười đáng sợ, sau đó bay vọt lên, đập thẳng vào mặt tôi.
Tôi nhắm mắt lại, trước mắt chợt lóe lên tia sáng trắng. Ầm một tiếng, con búp bê sứ trắng bị đánh bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, từng làn khói màu đen thi nhau túa ra từ cơ thể nó.
Khi nhìn thấy 5đứa bé kia, tôi có hơi sửng sốt. Đứa trẻ quay sang nhìn tôi chằm chằm:
Người xấu!

Vừa dứt lời, đứa bé lập tức bước về phía tôi, tôi buông tay, thoáng liếc qua con búp bê da đỏ ngã trên đất. Tôi biết nó không sống nổi nữa, nhưng hai mắt nó vẫn dán chặt vào tôi, hơn nữa vẫn còn sức để gọi ra một con kumanthong khác, xem ra nơi này không đơn giản chút nào. Cả đứa bé mới năm sáu tuổi này nữa, thứ mà cô bé ôm trên tay lại chính là một con kumanthong.
Vợ chồng bọn họ cực kỳ đau lòng, chạy đi báo cảnh sát, cảnh sát xem trong camera giám sát thấy đứa con trai tự mình chơi rồi té xuống lầu, còn nghi ngờ Vợ chồng bọn họ bị tâm thần. Bọn họ cũng không dám tiếp tục làm bữa nữa vì sợ con gái cũng xảy ra chuyện.
Mãi cho đến bây giờ, nửa năm nay bọn họ đều sống trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng. Kể xong câu chuyện, hai vợ chồng không ngừng khóc lớn, nhưng đến nhìn cũng không thèm nhìn con gái lấy một cái.
Búp bê da đỏ ngoi dậy, lồm cồm bò về phía con búp bê sứ trắng. Hai con búp bê dính lại chung một chỗ, ôm nhau run rẩy dưới ngọn lửa đang cháy mạnh của lá bùa.
Cánh cửa biệt thự chợt mở ra, Huyền Quân bước vào. Khi thấy tôi đứng đó, Huyền Quân liếc mắt quan sát tôi một chút rồi mới bước lại gần tôi. Người bạn học cũ của hắn cũng bước vào bật đèn lên, cả căn phòng bất chợt sáng trưng, nhưng dù là vậy thì vẫn không thể che giấu được âm khí dày đặc trong căn phòng này.
Búp bê sứ trắng đứng lên, như phát điên mà lao thẳng về phía này. Đôi chân nặng nề của nó chạy trên mặt đất tạo ra tiếng bịch bịch đầy uy lực, mỗi bước chân của nó đều như muốn đạp bể đầu của tôi. Đáng tiếc, khi nó chạy tới trước mặt tôi thì đã bị bùa chú bao vây. Nó đứng giữa vòng vây, hung ác gào thét với tôi nhưng vẫn không thể thoát ra được.
Mỗi lần nó đụng vào lá bùa, cơ thể sẽ bốc cháy khiến nó phải gào lên một cách thống khổ, thế rồi, nó bắt đầu khóc.
Khoảnh khắc người vợ không chịu đến cứu con búp bê sứ trắng, nó lập tức phát ra tiếng gào thét đầy giận dữ, sau đó nó mở miệng nói tiếng người, hơn nữa còn không phải giọng nói của một cô bé, mà hoàn toàn là giọng của một cậu nhóc:
Bà là đồ khốn kiếp!

Người vợ ngạc nhiên quay người lại, hai mắt nhìn thẳng vào con búp bê sứ trắng.
Vợ chồng bọn họ đều cảm thấy rất quái dị. Ai ngờ vào một hôm nọ, hai người không ở nhà, vừa từ bên ngoài trở về đã không thấy bảo mẫu đầu, lại nhìn thấy con trai đang ngồi trên ghế sofa, con gái thì ngồi bên cạnh, hai con kumanthong trải một bên, phải một bên đang kéo cánh tay nhỏ của con trai ra sức gặm cắn, đứa con trai gào khóc lớn, cả người đều là máu.
Bọn họ vội vã ôm con trai đi, mặc kệ cho con gái phản đối, ném hai con kumanthong ra ngoài. Kết quả buổi tối kumanthong lại trở về, lần này chúng về, đứa con trai bị đẩy từ trên cầu thang tầng hai xuống.
Lúc này đứa bé kia cũng té xỉu ngay bên cạnh tôi. Tôi nhìn nó, im lặng không nói gì.
Căn phòng trên lầu có hai người bước ra, một nam và một nữ. Bọn họ run cầm cập bước xuống, vừa nhìn thấy chúng tôi đã khóc nấc lên.
Thì ra khi bọn họ dẫn theo con gái đi Thái Lan đã nhìn thấy kumanthong, khi ấy cũng chỉ là tò mò, hơn nữa cũng không định mua về cho con gái đầu, nhưng cô bé cứ quấy khóc không thôi, vợ chồng bọn họ lại rất yêu thương con mình cho nên đã mua một con về. Không ngờ con gái lại thích đến như vậy, lúc nào cũng ôm búp bê trong lòng không chịu buông tay, lúc ăn cơm, lúc đi ngủ cũng luôn ôm theo bên mình.
Lúc đó bọn họ cũng có đứa con thứ hai rồi, đứa bé cũng chỉ mới hơn một tuổi. Con gái hai người rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên bọn họ cũng có thời gian để chăm sóc cho đứa con thứ hai, vì vậy cũng không tiếp tục ngăn cấm con gái thích kumanthong nữa.
Nó lộ ra vẻ mặt dữ tợn:
Ha ha...


A!

Tôi nhìn về phía bé gái đang nằm trên mặt đất, kumanthong mê hoặc lòng người đương nhiên là không đúng, nhưng sợ là bé gái đó không chỉ bị mê hoặc đơn giản như vậy.

Tuy rằng trẻ con ngây thơ, hồn nhiên như vậy nhưng cô bé thật sự rất căm thù em trai. Chính vì cô bé oán hận em trai mình cho nên hai con kumanthong mới sinh lòng oán hận với cậu bé theo. Cũng chính là do cô bé dung túng chủng nên mới hại chết em mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.