Chương 223: Cây xương rồng


Tôi đi theo kumanthong tới trước một căn biệt thự, căn biệt thự này cách nơi ở của hai vợ chồng kia cũng không xa.

8Đến nơi, kumanthong mở cửa bước vào trong. Chờ nó đi vào rồi tôi mới quay về. Lúc tôi giật mình dậy thì người phụ nữ cũng 3đã tỉnh, nhìn thấy tôi tỉnh lại cô ấy mới thở phào một hơi.
Cô có nhìn thấy nó chưa?
Người phụ nữ hỏi tôi, vẻ mặt vô cùn9g nôn nóng. Tôi nhìn về phía Huyền Quân:
Đang ở gần đây.
Huyền Quân đưa tay lên bấm một chút, quay đầu nhìn về một hướng6.
Giáo sư Ly, hai chúng ta phải có một người ở lại rồi.

Tôi đưa tay phải một cái, không có thứ gì cả, nhưng trên vai cảm giác càng ngày càng nặng, dường như có một tảng đá đang đè vai của tôi xuống, tôi muốn đứng lên nhưng không sao chuyển động được!
Tôi tiến lên một bước, cánh cửa khẽ tự động mở ra, sau lưng tôi không có ai nhưng lại như bị người nào đó đẩy vào.
Tôi ra hiệu cho người giấy đừng vội lên lầu, cứ ở dưới tầng quan sát thêm một lát.
Người giấy dừng lại, quay lưng nhìn lầu một của căn biệt thự một lượt, xác định tầng một không có gì, lúc này mới đi lên tầng. Nhưng ngay lúc người giấy quay lưng lại, nó bỗng nhiên ngã sõng soài trên mặt đất, có một sức mạnh vô hình kéo nó từ trên cầu thang xuống, thật sự là bị kéo thẳng xuống chân cầu thang. Tôi muốn nhìn rõ xem là xảy ra chuyện gì nhưng người giấy đã không còn phản ứng nữa.
Tôi bỏ tay ra, cửa đã mở từ trước rồi sao? Tôi cúi đầu nhìn cánh cửa, trên đó có một khe hở, bên trong tối đen như mực, tôi duỗi tay cầm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị đẩy cửa vào.
Chính vào lúc tôi mở cửa ra, sau lưng như có người nào đó chạm vào, một tay đặt lên vai. Tôi quay người lại nhìn chỗ cánh tay ấy nhưng không có ai cả, thế mà hai vai lại cảm giác như có thứ gì đó đang đè lên, nặng trịch hệt như tảng đá lớn.
Tôi tiếp tục đi tới đó, nhìn chiếc sofa, không có gì cả, tôi bất thình lình quay người nhìn qua cái cầu thang, có thứ gì vừa mới đi lên đó.
Dọc theo cầu thang tối nhanh chóng nhìn lên, cánh cửa của một căn phòng trên tầng vừa đóng lại, tôi lập tức chạy tới chân cầu thang, còn chưa đi lên được mấy bước thì tivi dưới tầng đột nhiên bật lên. Tôi lập tức xoay lưng, cảnh tượng người giấy bị xé nát lại hiện ra, tiếng thét thảm thương chói tai vang vọng khắp căn phòng.
Con búp bê đỏ nhận ra được tôi muốn bắt nó, hai mắt trợn to, gào lên một tiếng rồi quay người muốn bỏ chạy nhưng nó còn chưa chạy được mấy bước đã bị vô số chủ văn bao vây.
Nó và phải chú văn ở khắp nơi, muốn chạy trốn nhưng không thể. Mỗi lần đụng vào chủ văn xung quanh đều la lên thảm thiết, phẫn nộ ngước mắt nhìn tôi, hung hăng gào to về phía này.
Giờ đây nó đang nằm ở trên đất, máu thịt lẫn lộn, chỉ còn lại một hơi tàn. Nó nằm đó, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt khẩn thiết như muốn bảo tôi mau rời khỏi nơi này.
Tôi đi tới chỗ nó, vuốt cho mắt nó nhắm lại, quay người nhìn xung quanh tầng một, cả không gian vẫn trống không.
Dọc theo trục đường chính của khu biệt thự, rất nhanh tôi đã tìm được căn biệt thự đó.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, căn phòng trên tầng hai phát ra ánh đèn chập chờn, yếu ớt, đó chính là nơi có âm khí nặng nhất trong căn biệt thự, nói trắng ra là kumanthong đang trú ở nơi đó. Tôi lấy một người giấy từ trong túi ra, thổi một hơi để cho nó đi thay mình.

Vậy cũng chẳng sao cả, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ gọi anh đến!
Tôi nói rồi đẩy cửa bước xuống xe, Huyền Quân nói sao cũng không an tâm, bước xuống xe nhìn theo tôi. Tôi đi về hướng của kumanthong, lấy la bàn trong túi ra.
Mặc dù tôi đang đi theo hướng giống với kumanthong đi trong mộng, nhưng vẫn cần phải dựa vào la bàn để xác định một lần nữa cho chắc chắn vị trí.
Tôi loạng choạng tiến vào suýt chút nữa thì ngã, lúc ngẩng đầu lên thì cánh cửa phía sau đã đóng sầm lại. Tôi thử kéo cánh cửa ra nhưng nó đã đóng chặt.
Tôi quay người nhìn cảnh tượng máu me be bét ở chân cầu thang, người giấy đã bị cắt nát. Thật ra người giấy mang dáng vẻ của tôi, mặc dù nó không có sinh mệnh nhưng trước khi giao cho nó bất cứ nhiệm vụ gì, tôi đều truyền cho nó một hơi thở, để nó có dáng vẻ của tôi, nó mới biến thành tôi
Tôi bấm tay tính thử xem là chuyện gì nhưng lại không tính ra được.
Đèn ở tầng trệt của căn biệt thự bỗng sáng lên, tôi nhướn người nhìn vào từ cửa sổ, bên trong ngoại trừ tấm rèm cửa ra thì không còn bất cứ thứ gì khác.
Phòng khách khôi phục lại trạng thái yên tĩnh, tôi đưa tay lên kết ấn, nâng lên giữa trán:
Đại đạo vô hình, sinh ra trời đất, đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt, đại đạo vô danh, nuôi dưỡng vạn vật, ta không biết tên, mạn phép đặt tên đạo. Người phụ đạo: có sạch có nhơ, có động có tính; trời sạch đất nhơ, trời động đất tĩnh. Nam sạch nữ nhơ, nam động nữ tính. Cùng nguồn chảy ra mà sinh thành vạn vật. Sạch là nguồn gốc của nhơ, động bắt đầu từ tĩnh...

Tôi mở hai mắt ra, nhìn xuống tầng một, lúc này mới nhìn thấy toàn bộ những thứ dơ dáy bẩn thỉu ở trong gian phòng. Máu thịt lẫn lột, xác chết trên mặt đất vẫn đang phát ra thứ mùi hôi thối, trên sofa có mấy người đang ngồi, một đôi nam nữ khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, trong lòng ôm một đứa trẻ hai ba tuổi, trên người đứa bé đó toàn là máu, bên cạnh còn có một con búp bê da đỏ, con búp bê trông rất đáng yêu, kích thước không lớn lắm nhưng khá bụ bẫm.
Bố cục bên trong căn phòng này và những nhà ở thông thường không giống nhau, bình thường căn phòng có diện tích lớn như thế này, không thể nào lấy cả tầng làm phòng khách được, nhưng ở đây lại là như
thế.
Tôi không đối phó con búp bê đó ngay mà chờ khi nó xông tới trước mặt, hai tay nắm lấy mặt tôi, mở to miệng định cắn xé đầu tôi, lúc này tôi mới ra tay thu phục nó.

Quân binh đấu giả mau giàn trận!

Người giấy quay đầu lại nhìn tôi rồi linh hoạt đi tới cửa, ngấp nghé nhìn vào bên trong căn biệt thự như kẻ trộm. Tôi đứng ở bên ngoài quả thật cảm thấy rất mất mặt.
Người giấy quan sát xung quanh một hồi rồi mở cửa bước vào bên trong biệt thự. Tầm mắt của tôi và người giấy tương thông với nhau, nó bước vào bên trong, tôi đứng ở ngoài vẫn có thể nhìn được.
Phòng khách rộng lớn có mỗi chiếc sofa và tivi, bốn phía thì trống trải.
Đối diện sofa là chiếc tivi lớn treo tường, điều khiển tivi bị ném lung tung trên sofa. Duy chỉ có phương hướng của hai chiếc sofa đơn ở hai bên ghế sofa dài kia lại có chút kỳ lạ.
được.
Dù sao nó cũng mang chút bóng dáng của tôi.
Bên trong căn biệt thự tối đen như mực, một luồng âm khí đang trôi nổi ở tầng trệt, người giấy quan sát một chút rồi đi lên trên tầng.
Không biết tại sao mà lúc người giấy đang đi lên trên tầng tôi lại cảm thấy có thứ gì đó ở tầng dưới đang nhìn chằm chằm vào nó.
Còn chưa kể đến phía đối diện đều trống không.
Tôi luôn cảm thấy phía sau lưng mình có thứ gì đó đang ngồi trên sofa nên cất bước đi về chỗ đó, cảm giác được căn phòng này càng yên tĩnh hơn, âm thanh duy nhất còn lại chính là tiếng bước chân của tôi.
Con búp bê cầm lấy một cánh tay của đứa trẻ, miệt mài gặm cắn.
Tôi đi xuống dưới đó, con búp bê như đột nhiên ý thức được điều gì, nhìn thẳng vào mắt tôi, ném cánh tay nhỏ bé về phía tôi, há miệng hét lên một tiếng, cơ thể tưởng chừng như chiếc phi tiêu, lập tức phóng vút về phía tôi.

Ha ha...
Tiếng cười vui sướng khoái chí của đứa trẻ từ trong phòng truyền ra, tôi cố phán đoán vị trí của tiếng cười nhưng lại không thể đoán ra được.
Tôi đứng trên cầu thang nhìn xuống toàn bộ căn phòng, vẫn yên tĩnh như cũ, lần này đến cả tivi cũng đã tắt rồi.

Tôi không sao, nó chỉ là kumanthong thôi mà, tôi đối phó được.
Sở dĩ tôi muốn đi là bởi vì tôi không quen biết gì với ba người này, ở lại cũng không có gì để nói. Vả lại, mặc dù Huyền Quân tính ra được phương hướng của kumanthong, nhưng hắn lại không biết cụ thể là nơi nào, để cho tôi đi thì giải quyết được hết.

Kumanthong được tiễn đi rồi mà vẫn có thể quay về cũng không phải dạng tầm thường đầu, mặc dù đạo hạnh của em không đơn giản nhưng tôi đã phong bể Pháp Nhãn của em rồi, điều này đồng nghĩa với việc đã phong bể hơn phân nửa tu hành của em, em mà đi sẽ bất lợi lắm.


A!
Người giấy bỗng hét thảm một tiếng chói tai, ngực tôi lập tức nhói đau giống như là trái tim mình đang bị ai xé nát ra vậy. Tôi rên rỉ đau đớn, sau đó bấm quyết bảo vệ trái tim, rồi mới đi vào cổng biệt thự.
Tôi nắm lấy tay nắm cửa, vặn mở định nhìn xem tình hình bên trong nhưng trong này lại tối đen như mực. Tôi đè tay lên cánh cửa, nó lập tức đẩy vào trong.

Vậy để tôi đi cho, tôi tìm được.
Tôi vừa định bước xuố5ng xe, Huyền Quân lại kéo tôi về, hắn không yên tâm về tôi.

Em ở lại đi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.